Từ đằng xa, tôi nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Tiến Đức đang ngồi trên ghế đá trong sân, người anh gầy hẳn đi, chẳng giống với Đức của trước đây.
Thấy tôi bước đến ngồi cạnh Đức không khỏi ngạc nhiên, tôi vừa trải qua cú sốc cũng không biết phải nói gì cho phải, hai người ngồi bên nhau mà như cách nhau hai thế giới, ở hai thái cực.
"Làm sao em biết chuyện anh Mạnh bị bệnh?" Đức hỏi.
Tôi nhìn anh, trong lòng có một chút tức giận, tôi giận anh vì biết tất cả nhưng không nói với tôi, nhưng tôi biết đây cubgx không phải ý muốn của anh, tôi có trách, có tức giận thì cũng chẳng làm được gì. Tôi cười khổ:
"Không còn quan trọng nữa, thì em cũng biết rồi mà. Em chỉ là không hiểu, một người tốt như anh Mạnh sao lại phải mắc căn bệnh quái ác này. Có phải người tốt thì thường không mấy có kết cục tốt không?"
Nguyễn Tiến Đức nhìn tôi rồi quay đi, trong lòng tôi nặng chĩu, dường như với tôi mọi thứ xung quanh đang trở nên quá sức, trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.
"Hai bác đã biêt anh Mạnh bị bệnh chưa?" tôi hỏi.
"Chưa, chưa ai biết cả."
"Này, anh Mạnh hồ đồ thì thôi đi, anh cũng hồ dồ theo à? Anh không nhận thức đươc vấn đề thật hay đùa đấy? Anh có biết cảm giác khi đùng một cái mât đi một người mình yêu nhất là cảm giác thế nào không? Thà là để họ biết rồi họ sẽ từ từ chấp nhận chứ. Anh hành xử như thế là sai rồi đấy Nguyễn Tiến Đức ạ."
"Ting.. ting.. ting.. ting.."
Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, đó là cuộc gọi từ bác Dung, mẹ anh Mạnh, đã rất lâu rồi bác không gọi cho tôi mà giờ lại gọi, thật trùng hợp. Tôi điều chỉnh lại cảm xúc và nghe máy:
"Dạ, cháu chào bác ạ."
Bên kia giọng niềm nở:
"Ừ, lâu quá không thấy con gọi cho bác, bác nghe Mạnh nói con về Hà Nội rồi, bác cũng nhớ con, gọi hỏi thăm sức khỏe gia đình con. Mọi người đều khỏe chứ Hương?"
"Dạ, cháu cảm ơn bác đã hỏi thăm ạ, bố mẹ và mọi người đều khỏe ạ, thời gian con cũng hơi bận nên không gọi cho bác, con vừa bay vào Sài Gòn rồi ạ, hai bác vẫn khỏe chứ ạ? Tối nay con ra thăm bác nhé."
"Ừ, hai bác vẫn khỏe, bác và bác trai cũng rât mong con. Tối nay qua ăn tối với 2 bác luôn nhé, để bác gọi Mạnh về cùng luôn."
Nhắc đến anh Mạnh, tôi có chút ngập ngừng, nhưng vẫn phải bình tĩnh, tôi muốn nói trực tiếp với bác về bệnh tình của anh, biết hai bác sẽ khóc, đau, có thể sốc nhưng thà là như vậy rồi hai bác sẽ chấp nhận được sau này không còn anh nữa, đùng cái anh ra đi đó mới là cú sốc không thể cứu vãn.
"Dạ vâng ạ, để con gọi anh ấy về cùng luôn ạ."
"Ừ, hai đứa về sớm nhé."
Nguyễn Tiến Đức ở bên cạnh nghe xong cuộc nói chuyện, không biết anh nghĩ gì nhưng liền bỏ đi, tôi ngồi lại nghĩ một chút, người ta thường chỉ trân trọng khi mất đi người đó, trước đây tôi chưa từng yêu anh Mạnh, tôi giống như đang lợi dụng anh ấy để có một bến đỗ, để gọi là có người yêu, hiện giờ thì sao, tôi sắp mất anh rồi, tôi thật sự không nỡ, thật sự đấy.
Một lúc sau, tôi định bụng sẽ vào phòng bác sĩ điều trị cho anh Mạnh để hỏi về bệnh tình của anh ấy, có gì nếu tối nay tôi nói với hai bác cũng phải đủ lý lẽ dẫn chứng.
Tôi đến ngoài cửa vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bác sỹ và bệnh nhân, khe hở trên cửa đủ để tôi thấy rõ người ngồi đối diện với bác sĩ chính là anh Mạnh.
"Anh rất tiếc khi phải thông báo với em rằng bệnh của em đang có xu hướng xấu đi rất nhanh, những tế bào ung thư đang di căn và lan rộng ra toàn phổi cũng như những bộ lận khác. Bọn anh vẫn sẽ cố gắng hết mình, dùng những phương pháp cũng như thiết bị tiên tiến nhất để điều trị và áp chế."
"Bác sĩ, em còn có thể sống được bao lâu nữa?"
"Nhiều lắm cũng chỉ có thể là sáu tháng nữa."
Nói rồi bầu không khí chìm vào im lặng, nước mắt tôi rơi từ lúc nào không hay nhưng vẫn phải né đi. Anh Mạnh từng bước, từng bước nặng nề bước ra khỏi căn phòng của bác sĩ, những giọt lệ cũng chẳng ngừng tuôn, đau xót quá.
Tôi chốn ở một góc tối khóc không thành tiếng, tim tôi đau thiếu điều muốn ngừng đập.
Tiếng chuông điện thoại vang, tôi gạt qua một bên, không quan tâm, tôi lấy đâu ra thời gian nhiều như thế, thiếu cái điều muốn thở oxi.
Chút xong những giọt nước mắt tôi cũng xem như chút được gánh nặng của mình, tôi rửa mặt sạch sẽ và đi vào phòng anh.
Tôi ngồi xuống giường bệnh và cười thật tươi, nắm lấy tay anh như khi trước vẫn hay làm:
"Mẹ nói, tối chúng ta về ăn cơm mình về nhé.
Anh Mạnh gật đầu, anh vẫn cười như thế. Đôi mắt đỏ của anh đủ biết anh đã khóc nhiều như thế nào. Chẳng biết Nguyễn Tiến Đức đã đi đâu nữa.
" Đức đã nói cho anh nghe về mối tình đầu của nó, cũng nói cho anh nghe về mối tình đầu của em. Anh biết trước giờ em chưa từng yêu anh, em vẫn ở bên anh chỉ vì sự thương hại. "
" Đúng là khi bước vào mối quan hệ với anh, em không yêu anh. Nhưng em bây giờ đã yêu anh rồi, về mối tình đầu của em đó là quá khứ, còn anh và em mới là chúng ta. Em không cho phép anh nói gì đó không tốt, anh rồi sẽ khỏe lại thôi, anh còn chưa đưa em đi du lịch, chưa cầu hôn em, còn lâu lắm anh mới chết."Tôi nói.
Những lời nói lừa gạt trái tim này thật khó để nói ra, tôi chẳng thể khóc mà phải đối diện với nó một cách vừa bất lực vừa khó khăn. Tôi ôm lấy cổ anh Mạnh, như một giấc mộng si tôi đã vô tình đánh mất anh vào một ngày trời đầy nắng ấm.
Mùa Thu đến rồi, cái thời tiết Sài Gòn thật dễ chịu, chỉ có lòng người là chưa thể bình yên. Tôi mua cho anh một bộ tóc giả, son cho anh một chút cho môi bớt nhạt đi, mặc cho anh một chiếc áo sơ mi màu và nói yêu anh. Tôi chẳng thể làm gì khác, tôi với anh chẳng còn nhiều thời gian nữa rồi. Yêu một người có lẽ chính là những giây phút cuối cùng của cuộc đời vẫn còn được nhìn thấy nhau, được tay nắm lấy bàn tay, được vì nhau mà làm những điều nhỏ nhặt cuối cùng.
Sáu tháng thôi, anh Mạnh sẽ là ký ức, còn ai đó là tương lai của tôi.