• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Quân Lạc Huy rút tay lại, Văn Cảnh Dương liền ngồi dậy, khi mặc áo ngoài ánh mắt cậu liếc thấy vẻ gấp gáp trên mặt Quân Lạc Huy, không biết tại sao nhưng tâm trạng cậu thấy không tệ, quả thật rất hiếm thấy dáng vẻ gấp gáp của Quân Lạc Huy, nhưng cậu không thể hiện gì cả, chỉ cuối đầu mặc xong y phục thì nói với Quân Lạc Huy: "Thuộc hạ chuẩn bị nước rửa mặt cho thiếu gia trước, hay là giúp thiếu gia mặc đồ trước?"

Thấy Văn Cảnh Dương đã chuẩn bị gọn gàng, Quân Lạc Huy nhìn vẻ mặt không biểu cảm của cậu mất một lúc mới nói: "Ngươi đi rửa mặt trước đi, ta tự mặc đồ." Vừa dứt lời liền thấy Văn Cảnh Dương hành lễ rồi xoay người rời đi.

Hắn âm thầm thở dài, xem ra con đường theo đuổi vợ của hắn còn rất dài, phải từ từ mà đi thôi, nhưng nghĩ đến lúc nãy biểu cảm trên mặt Văn Cảnh Dương không có gì là không vui hay chán ghét, Quân Lạc Huy cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, chí ít Văn Cảnh Dương không ghét hành động của hắn, đúng không?

Sau khi rửa mặt, Quân Lạc Huy liền ra khỏi phòng, Văn Cảnh Dương đi theo phía sau hắn, khi bọn họ ra khỏi phòng thì Ám Lân đã đứng đợi sẵn ở bên cửa, ba người sau khi gặp nhau thì cùng xuống lầu, khách điếm lúc này đã đầy người, trong sảnh có không ít người đến dùng bữa sáng.

Khi bọn họ xuống lầu, Thân Hoài đã sớm ngồi ở sảnh dùng bữa sáng, thấy bọn họ xuống lầu còn vẫy vẫy tay với bọn họ, Quân Lạc Huy sau khi nhìn xung quanh một lượt thì nói với thị vệ đang ngồi bàn bên cạnh bàn Thân Hoài, thị vệ khi thấy hắn lập tức đứng dậy: "Lí Nhân, ngươi đến nhà bếp lúc vài món đem lên phòng cho phu nhân."

"Dạ, thuộc hạ đi ngay."


Sau khi phân phó xong, Quân Lạc Huy dẫn theo Văn Cảnh Dương ngồi phía bên còn lại của bàn Thân Hoài, nhưng khi hắn vừa ngồi xuống, Văn Cảnh Dương liền kéo theo Ám Lân đang ôm quyền qua phía bàn của mấy thị vệ đang ngồi để ngồi, Quân Lạc Huy nhìn chằm chằm Văn Cảnh Dương một hồi rồi đành bất lực thu lại ánh nhìn.

"Thiếu gia, ngài chỉ có thể nhìn mà không thể ăn à?" Thân Hoài đang ngồi phía bên trái Quân Lạc Huy đột nhiên lên tiếng, hắn nói xong còn nhét một cái bánh bao vào miệng mình.

Quân Lạc Huy dời tầm mắt qua nhìn Thân Hoài, hơi nheo mắt lại, tên này từ khi ra ngoài quả thật rất lếu láo ha, dám nói chuyện kiểu đó với hắn, nhưng khi nhìn Thân Hoài một lúc lâu, thấy kẻ này bộ dạng không quan tâm chỉ lo ăn, Quân Lạc Huy dường như mới quen lại tên này lần nữa.

"Ổ? Câu này có ý gì?" Tự mình lấy điểm tâm mà khi sáng Thân Hoài đã gọi, vừa ăn vừa hỏi lại.

Lần này đến lượt Thân Hoài kinh ngạc, nhìn Quân Lạc Huy một lúc, sau đó Thân Hoài mỉm cười, rót trà vào ly cầm trên tay thổi, sau khi nhấp thử một ngụm mới nói: "Ta từng gặp qua một người, có ánh mắt giống như ngài bây giờ, vì vậy ta biết."

"Hơ", hắn không hứng thú với người mà Thân Hoài nói là ai, nhưng cũng không phủ nhận, ai biểu những gì Thân Hoài nói lúc này đều là sự thật chi, cũng không biết trong lòng thế nào, lúc này đây Quân Lạc Huy không có ý định che giấu lòng mình, kiểu trò chuyện như bằng hữ thế này, đối với hắn mà nói thì rất ít.

Văn Cảnh Dương phía bên kia vô tình liếc nhìn về phía Quân Lạc Huy, thấy khóe miệng Quân Lạc Huy và Thân Hoài đều đang mỉm cười, Văn Cảnh Dương có chút ngạc nhiên với dáng vẻ giao tiếp hòa hợp của hai người họ, dáng vẻ của hai người khiến cậu cảm giác hình như rất hợp nhau, ý nghĩ này làm cậu có chút khó chịu, quay đầu lại không nhìn hai người đó nữa.

Bữa sáng rất nhanh đã dùng xong, sau khi Quân Lạc Huy lên lầu đón Lâm Mật Nhi xuống thì đoàn người lại tiếp tục lên đường. Văn Cảnh Dương vốn tưởng phải cưỡi ngựa, nhưng lại bị Quân Lạc Huy sắp xếp lên xe ngựa thứ ba, nói cho hay tức là giúp Thân Hoài chạy vặt, chăm sóc kẻ bị thương ngày hôm qua, nhưng trong lòng Văn Cảnh Dương hiểu rõ, đây chẳng qua là Quân Lạc Huy thấy cậu không biết cưỡi ngựa nên cố ý sắp xếp như vậy mà thôi.

Trong chiếc xe ngựa thứ ba, Văn Cảnh Dương ngoài việc trò chuyện với Thân Hoài thì không có việc gì làm cả, đừng nói chi đến việc chăm sóc cho người bị thương, rãnh rỗi buồn chán Văn Cảnh Dương chỉ đành tìm Thân Hoài mượn vài cuốn sách để đọc.


"Nếu cậu rãnh rỗi buồn chán thì cứ xem đi, chỗ ta ngoài sách về y thuật thì chẳng có gì cả." Thân Hoài đang suy nghĩ xem đây là thuốc gì, khi nghe Văn Cảnh Dương hỏi thì tùy tiện trả lời.

Văn Cảnh Dương đối với chuyện này cũng không để tâm, dù là sách gì thì cậu cũng xem được, xem không hiểu cũng tốt hơn là buồn chán như vầy, đứng dậy đi đến chỗ Thân Hoài để sách, Văn Cảnh Dương cầm một cuốn có tên là dược lý và bắt đầu xem.

Thân Hoài cho rằng Văn Cảnh Dương chẳng qua chỉ nói vậy thôi, mấy cuốn sách về y thuật rất khô khan, nếu không phải là người có hứng thú với y thuật thì khó có thể đọc được, nhưng hắn không ngờ Văn Cảnh Dương tùy tiện lấy một cuốn lại xem say sưa như vậy, cũng không thèm đổi cuốn khác.

Điều này khiến Thân Hoài khá bất ngờ, ấn tượng đối với Văn Cảnh Dương lại tốt thêm vài phần. Thân Hoài cũng không làm phiền Văn Cảnh Dương đang đọc sách say mê, tự mình loay hoay với mớ đồ trong tay, nhất thời trong xe ngoài tiếng lật sách của Văn Cảnh Dương thì chỉ còn tiếng "cộc cộc" do Thân Hoài tạo ra.

Cũng không biết đã đi bao xa, xe ngựa đột nhiên dừng lại, hai người đang chăm chú vào việc làm của mình lúc này mới tỉnh thần lại. Hai người không hẹn mà cũng nhìn nhau một lúc rồi mới cùng nhau ra khỏi xe.

"Tướng công, chàng dắt ta đi cưỡi một lát đi mà, ngồi trong xe quả thật rất buồn chán đó." Văn Cảnh Dương vừa ra khỏi xe liền thấy Lâm Mật Nhi đang nói với Quân Lạc Huy đang đứng bên cạnh.


Cả đoàn xe cũng vì ý nghĩ của Lâm Mật Nhi mà tạm thời dừng lại, khi Văn Cảnh Dương nhìn hai người phía trước thì Thân Hoài đứng bên cạnh nói: "Rõ ràng là biết cưỡi ngựa mà lại nói không biết, người phụ nữ này cũng biết làm bộ lắm."

Văn Cảnh Dương hơi ngạc nhiên nhìn qua Thân Hoài, cậu không nghĩ lại nghe những lời này từ miệng Thân Hoài nói ra, hoàng hậu không biết cưỡi không phải là điều bình thường sao, sao hắn lại biết Lâm Mật Nhi biết cưỡi ngựa?

Cảm nhận được ánh mắt của Văn Cảnh Dương, Thân Hoài cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Đại phu sẽ không nói dối đâu." Nói xong cũng không nhìn hai người phía trước, tự mình chui vào xe ngựa.

Văn Cảnh Dương sau khi nhìn hai người phía trước một cái cũng xoay người trở lại xe ngựa, so với chuyện đang xảy ra bên ngoài, cậu cảm thấy sách dược lý ban nãy thú vị hơn.

Ở phía trước, trong lòng Quân Lạc Huy lúc này vô cùng bực bội, hắn không biết Lâm Mật Nhi trước giờ vẫn luôn nghe lời lúc này rốt cuộc là bị cái gì, đột nhiên nói muốn cưỡi ngựa, hắn không nhớ Lâm Mật Nhi biết cưỡi ngựa, được rồi, là không biết, vì vậy lúc này cần hắn dẫn Lâm Mật Nhi đi cưỡi ngựa. Nghĩ đến chuyện suốt đường đi đều phải ôm hờ người phụ nữ này, cả người Quân Lạc Huy đều không thoải mái, sau khi hắn trọng sinh sống lại, hắn luôn cố gắng hết sức tránh tiếp xúc thân mật với Lâm Mật Nhi, với tình huống hiện tại rõ ràng không cần thiết này khiến trong bụng Quân Lạc Huy rất không muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK