Dịch và edit: Thủy Khiết Băng Thanh
Thể loại: Đam mỹ, Trọng sinh, Cung đình hầu tước, HE
Số chương: 92 chương + 1 phiên ngoại
Nội dung: Một tra công đế vương trọng sinh sủng nam phi của mình.
Trích đoạn:
Có tiếng bước chân vang lên, có hai người đẩy cửa đi vào, do ở trong phòng kín đã lâu, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến Quân Lạc Huy phải hơi nheo mắt lại, đến khi nhìn rõ người đến là ai khóe miệng hắn cong lên với nụ cười giễu cợt.
"Hoàng thượng đã nghĩ kĩ chưa? Chiếu thư thoái vị đã viết chưa?" Âm thanh phát ra từ miệng của một cô gái xinh đẹp diễm lệ, chỉ thấy nửa người cô ta đang vắt vẻo trên người đàn ông khác mà nói với Quân Lạc Huy.
Hắn đối với cảnh tượng trước mắt đã không còn cảm giác gì rồi, hắn đưa mắt nhìn về phía người đàn ông có dáng vẻ nhàn nhã, Quân Lạc Huy không thể ngờ rằng, người mà hắn tưởng chừng đã chết lại xuất hiện trước mặt hắn, nghĩ lại thì biết ngay bản thân đã bị cô ta lừa gạt, nghĩ lại trước đây mình toàn tâm toàn ý đối với cô ta, hắn thật lòng cảm thấy nực cười.
Không trả lời cô ta, Quân Lạc Huy khàn giọng hỏi: "Văn Cảnh Dương sao rồi?" Nhắc đến cái tên này, tim Quân Lạc Huy lại nhói đau, hắn trước giờ vẫn nghĩ nam nhân này là gián điệp, khi hắn bị mọi người phản bội xa lánh người này là kẻ duy nhất ở bên cạnh hắn, kiếp này hắn không thân với đệ đệ, nghe lời của gian hậu, biến bản thân trở thành kẻ cô đơn lẻ loi thật sự, còn người này đến thời khắc cuối cùng cũng không phản bội hắn.
"Ngươi hỏi Văn Cảnh Dương sao? Ha ha... Quân Lạc Huy, thật không ngờ người như ngươi mà cũng có kẻ chiệu làm những việc này vì ngươi, thật không biết hắn nghĩ cái gì nữa, ngươi đối xử với hắn như vậy, thế mà hắn lại không hận sao? Ngươi muốn gặp hắn?" Người đàn ông nãy giờ không nói chuyện mở miệng, giọng của hắn ta rất dịu dàng, nhưng lời nói từ miệng hắn lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nói rồi hắn búng tay.
Một tên nô tài ôm một hộp hình vuông bước lên trước, theo ý chỉ của đại hoàng tử đến trước mặt Quân Lạc Huy.
Một mùi máu tanh tỏa ra từ trong hộp, mùi này khiến cho nhịp tim của Quân Lạc Huy đập ngày càng nhanh, hắn không dám nghĩ đến trong hộp là thứ gì.
"Tặng cho ngươi món quà, hi vọng hoàng đệ sẽ thích." Vừa nói vừa ra dấu cho Quân Lạc Huy mở chiếc hộp ra.
Quân Lạc Huy run rẩy nhận lấy chiếc hộp, sau khi mở ra mùi máu tanh trực tiếp xộc vào mũi, khi nhìn thấy đầu người bên trong chiếc hộp đồng tử của Quân Lạc Huy co rút lại, lúc này gương mặt quen thuộc chỉ còn những vệt máu, ánh mắt đã từng bao hàm nỗi thất vọng và bất khuất lúc này đã nhắm hoàn toàn, hắn không còn được nghe giọng nói rõ ràng của người này khi đưa ra các lời khuyên nhủ cho hắn nữa.
Nước mắt ngập tràn trong đôi mắt, Quân Lạc Huy mở to đôi mắt, nhìn chằm chăm vào chiếc hộp trong tay, người này đến chết cũng không phản bội hắn, nhưng hắn chưa từng đối tốt với người này dù chỉ một chút, Quân Lạc Huy hắn rốt cuộc là có tài cán gì chứ? Một lúc sau, hắn ngước nhìn hai kẻ đứng ở cửa, đột nhiên cười lên, đứng dậy đạp đổ các chậu lửa xung quanh, hắn yên tĩnh đứng chính giữa nhìn lửa thiêu cháy đại điện, tiếng cười phát ra từ miệng hắn, âm thanh đó như một con thú bị giam cầm mất đi tất ca, tiếng cười rất thê lương.
Hắn không còn tâm trạng quan tâm đến tiếng la hét kinh hãi và gấp gáp của hai kẻ đứng cùng chung một chỗ với hắn nữa. Hắn nhìn chiếc hộp trong tay, lúc sau cuối đầu hôn lên trán đầy vết máu, nhỏ giọng nói: "Kiếp này Quân Lạc Huy ta phụ ngươi, khi sống không ở cùng, bây giờ chỉ mong được chết cùng huyệt với ngươi, mong rằng kiếp sau sẽ được gặp lại ngươi, ta nguyện ý đánh đổi tất cả, Cảnh Dương ngươi có nguyện ý tha thứ cho ta không?"
Ngọn lửa bùng cháy thiêu rụi toàn bộ cung điện, đám cháy này cháy suốt một ngày một đêm, sau khi được dập tắt, cung điện vốn tráng lệ đã trở thành đống đổ nát.