"Nhưng Tấn phi có phải nên giải thích cho trẫm nghe trước đây là cái gì không?" nói rồi Quân Lạc Huy từ trong ngực lấy xấp giấy mà Văn Cảnh Dương đưa cho hắn lúc ở ngự thư phòng ra, lật tìm một lúc thì rút một tờ từ trong đó ra, Quân Lạc Huy mỉm cười đưa đến trước mặt Nhu Y.
Nhu Y nhìn Quân Lạc Huy một lúc rồi mới nhận tờ giấy đó, sau khi đọc nội dung trên tờ giấy, đôi tay đang cầm tờ giấy đó khẽ run lên, đến khi đọc hết nội dung trên tờ giấy đó, Nhu Y mới xem như tìm lại được giọng nói của mình: "Hoàng, hoàng thượng... Những thứ này, thần thiếp không biết, nhất định là người khác làm giả! Hoàng thượng! Thần thiếp thật sự không có làm!"
Quân Lạc Huy từ trên ghế đứng dậy, đi về phía Nhu Y đang quỳ dưới đất, đến trước mặt Nhu Y, Quân Lạc Huy cúi người nhặt tờ giấy bị Nhu Y quăng dưới đất, miệng thì nói: "Đây là tội chứng quan trọng, sao Tấn Phi lại bất cẩn như vậy chứ? Lỡ như bị dơ hoặc bị hư chỗ nào đó thì phải làm sao chứ."
"Hoàng thượng! Xin ngài điều tra cho rõ!" Nhu Y quỳ dưới đất lê lết đến bên cạnh Quân Lạc Huy, liên tục khấu đầu xuống đất, miệng không ngừng van xin nhưng không nhận được bất cứ phản hồi nào của Quân Lạc Huy, ngay sau đó liền nghe Nhu Y quay đầu lại hét lớn về phía Văn Cảnh Dương: "Đều do ngươi, tên tiện..."
Nhưng Nhu Y chưa kịp chửi hết câu đã bị Quân Lạc Huy dùng chân đạp ngã ra đất, vẻ mặt Quân Lạc Huy càng độc ác hơn, trước mặt hắn mà dám chửi Văn Cảnh Dương, ả đàn bà này chán sống rồi.
Văn Cảnh Dương liếc mắt nhìn Nhu Y, sau đó đứng lên đi vào trong, miệng thì nói: "Hoàng thưởng xử lý đi, thần lui xuống trước."
Quân Lạc Huy sau khi gật đầu cũng không thèm nhìn Nhu Y đang nằm dưới đất mà cất tiếng gọi người bên ngoài: "Người đâu, đưa Tấn Phi đi, không được kinh động tới người khác." Cho đến khi các thị vệ đưa Nhu Y đi, Quân Lạc Huy vẫn ngồi yên bất động trên ghế, không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau mới đứng dậy đi vào trong tìm Văn Cảnh Dương.
Khi vào trong, Quân Lạc Huy thấy Văn Cảnh Dương đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, Quân Lạc Huy đến bên cạnh Văn Cảnh Dương và nói: "Những chuyện còn lại hay là để trẫm xử lý luôn cho."
"Không cần đâu." Sau khi hít một hơi thật sâu, Văn Cảnh Dương nói tiếp: "Hoàng thượng hạ chỉ đi, trong hôm nay thần sẽ giải quyết dứt điểm." Dứt lời Văn Cảnh Dương mới xoay người lại nhìn Quân Lạc Huy, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm túc, dù sao cũng đã quyết tâm làm rồi vậy thì làm cho sạch sẽ, dứt khoát một chút.
Quân Lạc Huy cau mày hỏi: "Không phải đã nói để trẫm cùng đi với ngươi sao?", hắn nghe ra được hàm ý trong lời nói của Văn Cảnh Dương, cậu hoàn toàn muốn tự mình đi xử lý.
Văn Cảnh Dương nghe xong mỉm cười và nói: "Thần vẫn cho rằng để thần xử lý thì tốt hơn, đâu phải chuyện gì cũng để hoàng đế bệ hạ ngài ra mặt chứ? Giải quyết mấy nữ nhân cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Đắn đo một lúc, Quân Lạc Huy mới gật đầu đồng ý, chuyện của mấy nữ nhân này chẳng qua là chuyện nhỏ mà thôi, sau đó Quân Lạc Huy mới nói: "Vậy được, mấy chuyện trong cung tự ngươi xử lý đi, những chuyện ngoài cung đúng lúc buổi chiều này ta cũng xử lý sạch sẽ luôn. Buổi chiều đi nhớ dẫn theo nhiều người chút."
Dứt lời, hai người ở Minh Nhược Hiên một lúc lâu mới chia nhau ra hành động. Văn Cảnh Dương cầm ý chỉ của Quân Lạc Huy, dẫn theo người đến các cung điện của những phi tử có tên trong danh sách. Vào lúc này, nơi gần cậu nhất là Thanh Liên Hiên, nơi ở của Liên tần.
"Bảo nương nương của các ngươi ra gặp ta." Văn Cảnh Dương cũng không sai người thông báo mà đi thẳng vào Thanh Liên Hiên, dẫn theo người cứ thế mà xuất hiện ở Thanh Liên Hiên, đồng thời nói với những kẻ muốn ra ngăn cản cậu.
Một lúc lâu sau mới thấy Liên Tần từ trong đi ra, vẻ ngoài xinh đẹp và trang phụ lộng lẫy khiến người khác cảm thấy đây là một cô gái xinh đẹp. Chỉ tiếc, sau khi tiến cung, vẻ đẹp của cô gái này không được Quân Lạc Huy sủng ái.
"Ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là Văn quân điện hạ, không biết Văn quân điện hạ đến Thanh Liên Hiên của ta có việc gì?" Liên tần nghịch ngợm lọn tóc bên vành tai mỉm cười hỏi Văn Cảnh Dương.
Văn Cảnh Dương đánh giá nữ nhân trước mặt, qua một lúc mới nói: "Hôm trước, Liên tần đến chỗ Minh Nhược Hiên của ta làm rớt món đồ, không biết Liên tần có biết hay không?"
Trên mặt Liên tần lộ ra vẻ kinh ngạc, dáng vẻ cảm thấy kỳ quái là thật, "Thiếp không nhớ có rớt thứ gì ở chỗ Văn quân, có phải Văn quân nhớ nhầm không? Hôm đó ta chẳng qua là đi hỏi thăm Văn quân, nói vậy, chúng ta lần này thật sự trở thành tỷ muội rồi sao?"
Câu này mấy ngày trước Văn Cảnh Dương cũng có nghe Liên tần nói qua, chỉ là hôm đó nghe câu này cảm thấy chói tai hơn mà thôi. Văn Cảnh Dương cũng không nhiều lời, lấy ra lá thư liên quan đến Liên tần, đưa qua cho Liên tần và nói: "Đây là thứ cô làm rơi ở chỗ ta, thật không may, hoàng thượng cũng đã nhìn thấy thứ này, vì vậy ngài ấy bảo ta đến tìm cô, cũng không có chuyện gì, chỉ là đưa cô đi, như vậy cha của cô sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Liên tần sững sờ khi nhận lá thư mà Văn Cảnh Dương đưa cho mình, giống hệt Tấn phi lúc ở Minh Nhược Hiên, vẻ mặt không dám tin và cả người run rẩy, cơ thể không còn chút sức lực nào khiến cả người Liên tần ngồi bệt ra đất.
"Nương nương!"
Văn Cảnh Dương nhìn nô tỳ ở bên cạnh muốn đỡ lấy Liên tần, ra dấu cho thị vệ mà cậu dẫn theo đưa người đi, sau đó đi vào cung điện của Liên tần, nhưng cậu chưa đi được vài bước đã nghe tiếng gào thét của Liên tần lúc này đã bị thị vệ bắt giữ: "Văn Cảnh Dương, cái đồ không biết xấu hổ! Đều tại ngươi! Tiện nhân!!"
Nhưng miệng của cô ta lập tức bị thị vệ bịt lại, Văn Cảnh Dương đối với chuyện này khẽ nhíu mày, về điểm này cậu thật sự không hiểu lắm, sao lại có cảm giác mấy người này hình như hận cậu đến tận xương tủy, chỉ vì cậu và Quân Lạc Huy bên nhau sao? Cảm giác chán ghét mãnh liệt như vậy có chút khó hiểu.
Không quan tâm đ ến Liên tần bị kéo ra ngoài nữa, Văn Cảnh Dương tiến vào chủ điện của Thanh Liên Hiên, sau khi tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng tìm ra phần còn lại của lá thứ, lúc này trên mặt Văn Cảnh Dương mới tỏa ra nụ cười, búng ay vào xấp thư dày trên tay, Văn Cảnh Dương tự nói với mình: "Được rồi, nên đến chỗ tiếp theo rồi."
Cả buổi chiều, Văn Cảnh Dương đi đến các cung điện của tất cả các phi tử có tên trên danh sách, không hề khách sáo mà bảo của thị vệ đưa người đi, đồng thời, ở trong cung điện của những người này tìm thấy những lá thư bị giấu vô cùng kĩ lưỡng, nhìn xấp thư mà cậu thu giữ được, Văn Cảnh Dương lần lượt mở từng cái ra xem.
Trong những lá thư này, tất cả đều là những tin tức từ ngoài cung truyền vào. Ngoài trừ lá thư đầu tiên trên tay cậu, nội dung các lá thư còn lại đều là của các cung thông báo truyền tin cho nhau, tất cả những lá thư vốn dùng để kìm hãm lẫn nhau nên không bị đốt đi đều ở đây rồi.
Trong mấy lá thư này chỉ có lá thư đầu tiên là có ích mà thôi. Lá thư đó ghi chép tất cả bằng chứng tham ô, nhận hối lộ của bên phía nhà cha mẹ ruột của bọn họ, khiến mấy nữ nhân này bược phải liên thủ với nhau đối phó cậu, nghĩ đến đến, Văn Cảnh Dương cảm thấy khá buồn cười, rốt cuộc là ai hận cậu như vậy, hận đến nỗi cần mấy nữ nhân ở hậu cung đến đối phó cậu chứ?
Đến mỗi cung đều nghe thấy một nữ nhân chửi cậu là tiện nhân, cảm giác này đúng thật là không tốt lắm nha.
......
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết..."
Buổi chiều, một đạo thánh chỉ ban xuống, bắt giam toàn bộ sáu nhà Ngự sử đại phu, chuyện này bỗng chốc như cơn sóng lớn ập đến tất cả mọi người trong hoàng thành. Sau vụ cháy lớn kia, vào một buổi chiều, tất cả người trong hoàng thành đều hoang mang lo lắng, so với trận cháy lớn hôm trước, dấu hiệu cho thấy mọi thứ sắp thay đổi này càng khiến người trong kinh thành nơm nớp lo sợ.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Sao nghe nói nhà Kiều đại nhân cũng bị bắt rồi? Nhà bọn họ không phải có nương nương sao? Sao vẫn dễ dàng bị bắt như vậy chứ?", một chủ quầy hàng trên phố vẻ mặt hiếu kì nhìn gia đình nhà Kiều Dịch bị bắt đi, quay sang hỏi người bên cạnh.
"Ai mà biết chứ? Nghe nói nương nương trong cung đắc tội với quý nhân nên liên lụy đến nhà Kiều đại nhân.", một người khác thuận miệng giải thích những điều mình nghe được.
"Tôi nghe nói nha, Kiều quý nhân đắc tội với công tử nhà Văn đại nhân, Văn công tử, người mà được phong làm nam phi đó.", có một người khi nghe thấy bọn họ bàn tán đột nhiên cũng xen vào nói, có điều người này hờ hững che miệng lại nên không có ai thấy được toàn bộ khuôn mặt của người này.
Trò chuyện một lúc, người che miệng này chào tạm biệt với hai người đang nói chuyện vui vẻ kia, đi đến chỗ khác, thấy có người đang nói chuyện này lại xen vào nói tiếp. Trong lúc quan binh bắt người đi, kẻ này thỉnh thoảng lại đổi người, đem tin "đắc tội nam phi" mà hắn nghe được truyền ra ngoài.
......
"Rốt cuộc là ai tung tin đồn này!", Quân Lạc Huy ở trong ngự thư phòng ném mạnh bản tấu màu vàng tươi đến trước mặt người đang quỳ trước thư án, vẻ mặt tức giận hỏi người này.
"Bẩm, bẩm hoàng thượng, thần cũng đang điều tra, có điều chỉ trong một buổi chiều, khắp nơi trong kinh thành đều đang đồn đại tin này.", đầu của vị Ngôn quan dán chặt xuống đất, miệng lắp bắp trả lời Quân Lạc Huy.
Sắc mặt Quân Lạc Huy vô cùng khó coi, là hắn quá sơ suất, đáng ra từ lúc mấy phi tử kia bắt đầu ra tay với Văn Cảnh Dương thì hắn phải bắt đầu chú ý, ha... Cứ tưởng bắt được người là xong, không ngờ còn có chiêu khác, sao? Cho rằng làm vậy có thể hủy hoại thanh danh của Văn Cảnh Dương?
Sau khi khiển trách vị Ngôn quan kia một trận, Quân Lạc Huy mới cho hắn ta lui xuống, hít một hơi thật sâu, Quân Lạc Huy lấy cuộn thánh chỉ trắng ở bên cạnh ra, sau khi trải ngay ngắn trên thư án xong, Quân Lạc Huy đích thân nâng bút viết lên thánh chỉ.
Viết xong một cuộn lại đổi một cuộn khác, sau khi viết xong hai cuộn thánh chỉ, đóng dấu xong, Quân Lạc Huy mới cầm một trong hai cuộn thánh chỉ lên đọc một cách cẩn thận, đọc nội dung trên cuộn thánh chỉ này, ánh mặt của Quân Lạc Huy dịu lại, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.
"Ngày mai, thành chỉ này sẽ thành hiện thực rồi.", Quân Lạc Huy hài lòng tự nói với mình, thu lại thánh chỉ, ánh mắt liếc về phía cuộn thánh chỉ còn lại, biểu cảm ôn hòa của Quân Lạc Huy lần nữa biến mất, chỉ còn lại tia lạnh lùng.
"Nghiêm An, ngươi đi mới Văn Cẩn Nghiêm đại nhân vào cung cho trẫm, trẫm có chuyện cần bàn bạc với ông ta." Bất luận thế nào, chuyện ngày mai cần làm vẫn nên bàn bạc với nhạc phụ mới được, hắn không nói với Văn Cảnh Dương hoàn toàn là tiền trảm hậu tấu, dù sao cũng cần phải có sự ủng hộ của nhạc phụ bọn họ mới được.
Quân Lạc Huy ở trong ngự thư phòng vừa đi tới đi lui vừa suy nghĩ, sau khi đợi hai khắc, Nghiêm An dẫn theo Văn Cẩn Nghiêm xuất hiện ở ngự thư phòng.
"Thần, Văn Cẩn Nghiêm khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn thuế." Sau khi hoàn tất lễ nghi một cách kĩ lưỡng, sau khi được Quân Lạc Huy cho phép đứng dậy, Văn Cẩn Nghiêm mới từ dưới đất đứng lên. Sau khi đứng dậy, ánh mắt ông nhìn Quân Lạc Huy có một tia nghi hoạc, đến lúc này ông vẫn không hiểu Quân Lạc Huy mời ông đến ngự thư phòng là để bàn việc gì.
"Khụ... Văn đại nhân, là như vậy, trẫm đây có một việc muốn thương lượng với ngươi, ngươi xem làm vậy có được không?", khẽ ho một tiếng, Quân Lạc Huy suy nghĩ một lúc rồi nói với Văn Cẩn Nghiêm, dưới ánh nhìn của Văn Cẩn Nghiêm, Quân Lạc Huy nói tiếp: "Trẫm muốn ngày mai lập Cảnh Dương làm hoàng hậu."
Danh Sách Chương: