Liêu Kính Hàn trở về nhà đã bị Đường Ứng Long cho gọi,hắn tức giận đấm cho nàng một quyền vào mặt,Liêu Kính Hàn dùng lưỡi lau đi vết máu bên khóe miệng,nàng không có chút nào là hối lỗi hay sợ hãi,ánh mắt màu xám khói càng trở nên lạnh như băng,nếu hắn dám động đến Tống Hàm Nghi,thì nàng tuyệt đối sẽ không tha cho hắn,Đường Ứng Long kêu Liêu Kính Hàn đi an bài cho hắn tiếp cận Tống Hàm Nghi,Liêu Kính Hàn lại nói với hắn là Tống Hàm Nghi đã cự tuyệt,cho dù có cự tuyệt cũng nên dùng biện pháp ép Tống Hàm Nghi phải nghe theo,cho nàng một liều thuốc lúc đó nàng cũng sẽ tự mình hiến thân,tại sao lại có thể dễ dàng buông tha như vậy.
"Ngụy Đình có phải ngươi rất bất mãn với cuộc sống hiện tại và cần được giải thoát hay không ?"
Nếu Liêu Kính Hàn thật sự muốn tìm cách giải thoát bản thân thì Đường Ứng Long cũng không tiếc gì tiễn nàng một đoạn,nếu nàng không phải người yêu của Tinh Mẫn,có lẽ hắn đã một phát súng bắn nát sọ nàng ngay lập tức,Tinh Mẫn cũng chính là bùa hộ mệnh của Liêu Kính Hàn.
"Nàng là người có gia thế,nếu dùng biện pháp mạnh để ép buộc sợ là kết quả không như mong muốn,còn làm ảnh hưởng đến chúng ta"
Đường Ứng Long tất nhiên biết được Tống Hàm Nghi là nữ nhi của Tống Gia Phong,một thương gia nổi tiếng trên thương trường,nhưng ngay cả cảnh sát hắn cũng dám đối đầu,thì nói chi là một thương gia,hắn chỉ không điều tra được "Ngụy Đình" là Liêu Kính Hàn nữ nhi của Liêu Thanh Huy mà thôi,bởi vì mọi thông tin liên quan đến Liêu Kính Hàn điều bị cảnh sát hủy đi,từ hồ sơ cho đến bối cảnh lẫn gia thế đều bị xóa sổ hoàn toàn,cho dù hắn điều tra ra được Liêu Kính Hàn là ai thì hắn cũng không biết bất kỳ thông tin nào giữa Liêu Kính Hàn có liên quan đến Ngụy Đình,cảnh sát làm việc rất hiệu quả,nếu quá dễ dàng để lộ sơ hở thì Liêu Kính Hàn đã sớm khó bảo toàn tính mạng,Đường Ứng Long đang muốn trách tội Liêu Kính Hàn thì Tinh Mẫn sắc mặt đầy sát khí đi vào,nàng nắm lấy bộ râu của hắn giật mạnh.
"Lão già chết bầm này,ngươi có phải muốn chết hay không,tại sao lại vì một nữ nhân mà đánh nàng,ngươi coi nàng không ra gì tất là không nể mặt ta,nếu đã như thế ta cũng không nhất thiết phải ở lại chổ này nữa,Ngụy Đình chúng ta đi thôi"
"Bảo bối đừng nên nóng giận,ta chẳng qua nhất thời không kiềm chế được nên mới lỡ tay đánh nàng,ngươi không nên vì vậy mà giận ta,càng không nên bỏ nhà ra đi,sau này ta sẽ không đánh nàng nữa"
"Đồ nam nhân thúi,cút sang một bên"
Tinh Mẫn buồn bực đẩy hắn ra,dám động đến người nàng yêu là chuyện không thể tha thứ,nàng tuyệt đối không nhẫn nhịn hắn nữa,cho dù có trở mặt không nhận cha con nàng cũng sẽ bảo vệ Liêu Kính Hàn,nàng kéo theo Liêu Kính Hàn đi ra khỏi phòng,Liêu Kính Hàn lại không đi theo nàng,nếu bây giờ rời đi thì mọi cố gắng qua coi như sụp đổ,Liêu Kính Hàn làm sao có thể để chuyện này xảy ra,huống chi Đường Ứng Long biết Tinh Mẫn yêu Liêu Kính Hàn,nên hắn sẽ không vì chuyện này mà sát hại Liêu Kính Hàn,nàng ôn nhu xoa đầu của Tinh Mẫn.
"Đây là lỗi của ta,ngươi không nên vì ta mà trách hắn,cứ an tâm trở về phòng đi,lát nữa ta sẽ lên sau"
Tinh Mẫn cảm thấy Liêu Kính Hàn thật đáng thương,bị đánh vô tội vạ mà còn bênh vực cho hắn,nàng nào biết Liêu Kính Hàn có âm mưu,nàng liếc nhìn Đường Ứng Long bằng ánh mắt cảnh cáo rồi đi lên lầu,hắn thở phào nhẹ nhỏm,tuy hắn là lão đại của mấy ngàn người,nhìn bề ngoài rất oai phong nhưng Tinh Mẫn mới thật sự là lão đại của hắn,nàng không nghe lời hắn nhưng lại nghe theo lời của Liêu Kính Hàn,làm cho hắn cũng có phần ghen tỵ vì điều này,nhưng dù sao nàng không bỏ nhà ra đi là tốt lắm rồi,hắn cũng không muốn trách Liêu Kính Hàn làm gì nữa,hắn tiếp tục ngắm nhìn bức tranh mình mới mua được từ buổi đấu giá,hắn không hề hay biết bên trong khung gỗ của bức tranh có lắp đặt một thiết bị nghe lén,ngay cả máy dò tìm thiết bị cũng không phát hiện ra được,Liêu Kính Hàn đã sớm sắp đặt mọi việc,bức tranh này cũng là do nàng đề nghị Hạ Trung Hiền chuẩn bị từ trước,vì nàng biết chắc chắn hắn sẽ dùng mọi giá để mua bức tranh này,sau này không cần phải vất vả nghe lén hắn nói chuyện nữa,Liêu Kính Hàn đi ra ngoài an bài cho thủ hạ gọi vài mỹ nữ đến hầu hạ cho hắn.
Liêu Kính Hàn không biết nam nhân trên đời này bộ thiếu hơi mỹ nữ là chết hay sao,dù vậy cũng không cần quá đáng đi hại người vô tội chứ,ở bên cạnh hắn giống như ôm quả bom nổ chậm,trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm bất an,ngay cả đi ngủ cũng nằm mơ thấy mình bị hắn phát hiện ra thân phận cảnh sát,mỗi ngày đều nhìn thấy thủ hạ khinh xác của một vài người ra khỏi nhà,cũng may nàng từng làm cảnh sát thấy qua nhiều chuyện kinh khủng nên đã sớm thành thói quen,Liêu Kính Hàn trong lòng ôm Tinh Mẫn,tâm lại nghĩ đến Tống Hàm Nghi,Liêu Kính Hàn bị cảm giác tội lỗi này dầy vò,nàng thật không có năng khiếu làm cảnh sát chìm,Tinh Mẫn ôn nhu vuốt ve mặt Liêu Kính Hàn.
"Ngươi làm sao vậy,vẫn còn buồn vì việc lúc nãy sao ?"
"Không có,ngươi cũng không nên trách cha mình,là do ta làm việc thất trách"
"Ngươi bị hắn đánh còn nói tốt cho hắn,đúng là khó hiểu"
Tinh Mẫn đau lòng vì Liêu Kính Hàn bị cha mình đánh,nhưng nàng cũng không thể đánh lại cha mình để báo thù cho Liêu Kính Hàn,làm vậy là rất bất hiếu,từ khi mẹ nàng theo nam nhân khác bỏ đi,cũng chỉ có mình hắn thương yêu nàng,tuy nàng giận hắn như suy cho cùng hắn vẫn là cha nàng,nàng làm sao có thể bất kính với cha mình đây,Tinh Mẫn hôn lên mặt Liêu Kính Hàn nơi bị hắn đánh qua,rồi đến đôi môi mỏng mềm mại,Liêu Kính Hàn chỉ nằm yên bất động cho nàng hôn mà không có bất kỳ biểu tình gì,làm cho Tinh Mẫn càng thêm buồn bực.
"Gần đây ngươi làm sao vậy,là do có nữ nhân nào khác nên chán ta rồi có phải hay không ?"
"Trong lòng ta chỉ có mỗi mình ngươi thôi,không cho phép hoài nghi tình cảm của ta,đã trể rồi đi ngủ thôi bảo bối"
Liêu Kính Hàn nói dối không chớp mắt,thật sự thì nàng cùng Tinh Mẫn có vài lần gần gũi với nhau,nhưng cũng chỉ vì muốn làm cho Tinh Mẫn tin tưởng mình yêu nàng,mỗi lần như vậy thì thân ảnh của Tống Hàm Nghi lại xuất hiện,làm cho Liêu Kính Hàn càng thêm khó khăn vượt qua,nàng phải vật lộn với chính mình để thoát khỏi cảm giác đó,loại cảm giác đó làm cho Liêu Kính Hàn không hề dễ chịu chút nào,thậm chí cảm thấy bản thân thật kinh tỏm,lợi dùng tình cảm của người khác đã đủ tội lỗi rồi,nếu như còn tiếp tục lợi dụng nhiều hơn thì Liêu Kính Hàn sẽ không thể tha thứ cho mình.
Tinh Mẫn tin tưởng Liêu Kính Hàn yêu mình,nhưng nàng bắt đầu không tin vào mị lực của mình nữa,có ai lại nhìn thấy "món ngon" bày ở trước mắt mà lại hờ hửng như Liêu Kính Hàn hay không,yêu nhau không phải là thường thể hiện tình cảm như vậy hay sao,buổi tối ngủ cùng lắm chỉ hôn một cái chứ không chịu vuốt ve nàng dùng vòng một của nàng rất đầy đặn,hay là do Liêu Kính Hàn ham muốn ít hơn người khác cho nên mới như vậy,tuy là không vui vì điều này nhưng nàng cũng không muốn miễn cưỡng đối phương.
Tống Hàm Nghi ở bên kia đang hôn nhau với Trương Kỷ Thanh,nàng muốn quên đi cảm giác khó chịu khi nhớ đến một người,nàng muốn quên đi cảm giác đau nhói trong lòng,nhưng khi Trương Kỷ Thanh chạm đến thân thể nàng thì nàng lại không cách nào tiếp tục,nàng đẩy ra Trương Kỷ Thanh,lấy mền đắp lên thân thể mình,Trương Kỷ Thanh thật khóc không ra nước mắt,y phục cũng đã cởi xong rồi,chỉ còn một bước là "đại công cáo thành",tại sao Tống Hàm Nghi lại ngay lúc này thay đổi ý định.
"Một người đã chết đi quan trọng hơn người còn sống như ta sao ?,ta không đủ yêu ngươi sao,tại sao ngươi lại đối với ta như vậy ?,ngươi có cảm thấy mình quá nhẫn tâm với ta hay không"
Trương Kỷ Thanh vô cùng khó chịu trong lòng,thà rằng Tống Hàm Nghi ngay từ lúc đầu đã phản kháng thì nàng sẽ không miễn cưỡng,đằng này đến khi nghĩ là nàng sắp đạt được những gì mình mong muốn thì Tống Hàm Nghi lại đánh thức nàng,thử hỏi nàng sẽ không cảm thấy hụt hẫn và mất mát hay sao.
"Xin lỗi,ta không cách nào quên được nàng"
Tống Hàm Nghi biết mình ích kỷ nhưng nàng không cách nào có thể yêu Trương Kỷ Thanh,trong lúc nàng đau khổ đến muốn quên đi Liêu Kính Hàn,thì cũng là lúc Liêu Kính Hàn lại xuất hiện,tình cảm mà nàng chôn sâu trong lòng lần nữa trổi dậy,nàng biết thời gian qua Trương Kỷ Thành rất đau khổ khi biết nàng vẫn còn yêu Liêu Kính Hàn,nhưng luôn ở bên cạnh động viên và an ũi nàng,nàng cũng rất muốn bù đắp cho Trương Kỷ Thanh,nhưng nàng không thể,nàng càng hận bản thân ngu ngốc tại sao cứ mãi ôm lấy thứ tình cảm không thuộc về mình,một mình đau khổ coi như xong còn làm liên lụy đến người khác,Trương Kỷ Thanh thật không biết Liêu Kính Hàn là người nào,đã tu bao nhiêu kiếp để bây giờ làm cho Tống Hàm Nghi yêu như vậy,nàng thật không cam tâm thua bởi một người đã chết,đến khi Tống Hàm Nghi nói cho nàng biết Liêu Kính Hàn chưa chết,nàng càng thêm phẩn nộ.
"Ngươi định vì nàng mà tiếp tục chờ đợi sao ?,nếu nàng thật sự yêu ngươi thì đã sớm đi tìm ngươi rồi,ta tin tưởng trên đời này không có ai yêu ngươi nhiều như ta,cho đến bao giờ ngươi mới nhận ra điều này đây,ngươi tự làm khổ bản thân để được gì chứ,tuy là ta yêu ngươi nhưng ta thật không nhịn được phải mắng ngươi ngu ngốc"
Trương Kỷ Thành tức giận tông cửa đi ra khỏi phòng,nàng thật sự nổi ghen,nàng thật sự không nhịn được nữa,bây giờ nàng thật muốn đi tìm tên khốn họ Liêu kia để tính sổ,nàng muốn đập cho Liêu Kính Hàn một trận để hả giận vì cái tội dám làm khổ người nàng yêu,Tống Hàm Nghi ngồi trên giường ôm cái gối thở dài,thật ra nàng cũng không muốn tâm sự những lời này chọc cho Trương Kỷ Thanh nổi giận,nhưng ngoài Trương Kỷ Thanh ra hiện tại nàng không biết nên tâm sự với ai,nàng từng tâm sự với Hạ Lam Ngưng và Nghê Tâm,nhưng bọn họ đều khuyên nàng mau chống quên đi Liêu Kính Hàn.
Liêu Kính Hàn không đáng để nàng yêu,nhưng nàng lại không làm được bây giờ làm sao nha,nàng cũng không biết tại sao mình lại đi yêu khúc gỗ mục đó nhiều như vậy,để bây giờ tự hành hạ bản thân,vô tình làm tổn thương đến người xung quanh,hay là do nàng không có được tình cảm của Liêu Kính Hàn cho nên nàng buông xuống không được,nàng cũng không rõ nữa.
Danh Sách Chương: