Liêu Kính Hàn an tĩnh ngắm nhìn nữ tử ngủ say trong lòng mình,chạm nhẹ lên môi mõng của Tống Hàm Nghi,nàng rời đi đã bốn tiếng nếu bây giờ còn không trở về thì Tinh Mẫn sẽ hoài nghi,dù trong lòng có bao nhiêu không tình nguyện thì vẫn phải rời xa người mình yêu,Liêu Kính Hàn đứng dậy mặc y phục vào,lưu lại tờ giấy nói mình sẽ đến tìm nàng sau,để khi Tống Hàm Nghi tĩnh lại không cần quá lo lắng,Liêu Kính Hàn hôn nhẹ lên trán nàng một cái rồi rời đi,đến khi nghe được tiến đóng cửa thì Tống Hàm Nghi mới mở mắt ra,thật ra nàng cũng không có ngủ say,chẳng qua nàng sợ mình không kiềm chế được mà ngăn cản không cho Liêu Kính Hàn rời đi,nàng biết quan hệ giữa Tinh Mẫn và Liêu Kính Hàn không phức tạp như mình nghĩ,nhưng nàng vẫn có chút khó chịu khi người mình yêu mỗi ngày đều ở bên cạnh âu yếm nữ nhân khác,mặc dù nàng hỏi giữa hai người có phát sinh vấn đề gì hay không thì Liêu Kính Hàn lại chối nói là không có.
Nhưng Tống Hàm Nghi biết Liêu Kính Hàn đang nói dối,bởi vì mỗi lần suy nghĩ hay nói dối thì Liêu Kính Hàn thường có hành động vuốt chân mày,tuy là khó chịu khi nghĩ đến tình cảnh họ thân mật với nhau,nhưng nàng có thể làm gì khác đây,nàng tin tưởng Liêu Kính Hàn yêu mình,Tống Hàm Nghi lựa chọn tha thứ cho sai lầm của đối phương,hiện tại nàng chỉ mong Liêu Kính Hàn sớm trở về bên cạnh nàng,bình thường Tống Hàm Nghi rảnh rổi sẽ ở nhà nghe âm nhạc,đọc sách,chăm sóc hoa,thỉnh thoảng nấu vài món ăn mới,còn không thì cùng bằng hữu ra ngoài dạo chơi,một năm qua không có Liêu Kính Hàn thì nàng vẫn sống như vậy,chỉ có điều trong lòng lúc nào cũng cảm thấy trống rỗng tịch mịch,ở bên ngoài mỉm cười vui vẻ trước mặt mọi người,khi về đến nàng mới thật sự là chính nàng,cô độc một mình mà không ai thấu hiểu,hiện tại biết được Liêu Kính Hàn cũng yêu mình,để cho lòng của nàng càng thêm ấm áp và hạnh phúc.
Tống Hàm Nghi lỏa thể nằm trên giường nhớ lại tình cảnh lúc nãy Liêu Kính Hàn âu yếm nàng,không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng,nàng xấu hổ lấy mền che kín đầu,cuộn mình trong mền nằm lăn qua lăn lại trên giường,đây là dấu hiệu của nữ nhân khi yêu thường hay như thế,nhưng Tống Hàm Nghi không hề nhận ra hành động của mình rất khác thường,trước giờ nàng làm việc gì cũng chú ý đến hình tượng,hiện tại nàng đều vứt hết mọi nguyên tác này.
Liêu Kính Hàn ngồi ở bên bờ sông câu cá,bên cạnh có một người đội nón che kín nửa gương mặt,cả hai an tĩnh ngồi nhìn mặt nước,câu nửa ngày không có con cá nào nguyện mắc câu,mặt nước đột nhiên rung chuyển nhẹ,nàng nhanh chống kéo cần câu lên,tháo con cá ra khỏi lưỡi câu rồi quăng nó trở lại trong nước,Liêu Kính Hàn mỉm cười nhìn người bên cạnh.
"Ta thắng,ngươi nên tiếp nhận thực tế đi"
Triệu Bá Hoàng lắc đầu thở dài,xem ra đây là thiên ý rồi,dù hắn không muốn mạo hiểm thử một lần cũng không thể,hắn lấy ra từ trong túi áo một nửa tờ giấy rách nát đưa cho nàng.
"Ngươi phải cẩn thận một chút,tên khốn Ứng Long rất nham hiểm,hắn không phải loại người dễ dàng đối phó đâu"
"Ta biết,ngươi an tâm đi"
Liêu Kính Hàn cũng biết Triệu Bá Hoàng xem nửa tấm bản đồ này như tính mạng của mình,hắn thà mang nó xuống mồ cũng không nguyện để nó rơi vào tay kẻ thù của mình,nàng khó khăn lắm mới có thể thuyết phục được hắn giao ra bản đồ,Liêu Kính Hàn nghĩ nếu đã không thể đoạt được nửa tấm bản đồ còn lại thì tại sao không giao ra nửa tấm bản đồ này cho Đường Ứng Long,để hắn thay mình tìm đến nơi cất giấu kho báu,nàng đến nơi dùng để họp mặt của những người trong bang hội,vừa bước vào bên trong Triệu Bá Hoàng đã ra hiệu cho thuộc hạ đi khinh ra mấy thùng gỗ,bên trong có rất nhiều loại súng khác nhau,Liêu Kính Hàn cầm lên một khẩu súng thay đạn,sau đó bắn thử vài phát súng vào vách tường,đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào,quay đầu lại đã thấy Tinh Mẫn bị hai tên thủ hạ của Triệu Bá Hoàng dẫn đến,Liêu Kính Hàn kinh ngạc nhìn Triệu Bá Hoàng.
"Ngươi mang nàng đến đây làm gì ?"
"Là nàng tự mình dẫn xác đến"
Tinh Mẫn nhìn Liêu Kính Hàn bằng ánh mắt oán hận,nàng không ngờ người mình toàn tâm toàn ý yêu thương lại lợi dụng nàng,còn cấu kết với người khác mưu đồ hại cha nàng,Liêu Kính Hàn khiến nàng quá thất vọng,nội tâm vô cùng đau đớn,nàng không muốn tiếp nhận sự thật này,lúc nãy nàng thấy Liêu Kính Hàn lại ra ngoài nên nàng đã lén lút theo dõi phía sau,nàng muốn biết tại sao gần đây Liêu Kính Hàn thường có cử chỉ kỳ quái,nàng nhìn thấy Triệu Bá Hoàng và Liêu Kính Hàn gặp nhau,nàng không tin Liêu Kính Hàn phản bội cha mình,nói rõ hơn là phản bội nàng,nên nàng đi theo họ đến đây xem họ đang muốn làm gì,nhưng không cẩn thận bị thủ hạ của Triệu Bá Hoàng bắt được,Liêu Kính Hàn đi đến cởi trói cho nàng lại bị Triệu Bá Hoàng ngăn cản.
"Chuyện không liên quan đến nàng,ta không muốn làm liên lụy đến nàng"
"Ngươi tin nàng nhưng ta thì không,bất luận thế nào hôm nay không thể để nàng rời khỏi nơi này,ngươi đừng ép ta giết nàng"
Triệu Bá Hoàng phẩn nộ chỉ súng vào người Tinh Mẫn,nữ nhân luôn phá hư việc tốt của người khác,hắn thà giết nàng rồi đắc tội với Liêu Kính Hàn,hắn không thể nào mạo hiểm để cho Tinh Mẫn rời đi,nếu nàng báo lại mọi việc cho cha nàng biết thì không phải lúc đó kế hoạch sẽ bị phá hủy hay sao,nếu cần thiết giết chết nàng thì hắn cũng sẽ làm,chỉ khi đánh đổ Đường Ứng Long kẻ thù lớn nhất của Triệu Bá Hoàng,thì hắn mới thật sự loại trừ mối nguy hiểm lớn nhất của mình,Liêu Kính Hàn tháo ra băng keo dán trên miệng Tinh Mẫn,nhanh chống tháo ra dây trói cho nàng,Tinh Mẫn lạnh lùng đẩy ra Liêu Kính Hàn.
"Ngươi thật kinh tỏm,mau cút đi,đừng chạm vào ta"
"Có muốn trách sau này trách có được không,bây giờ hãy theo ta rời khỏi nơi này"
"Đừng đóng kịch trước mặt ta nữa,ta hận ngươi"
Tinh Mẫn tức giận tát cho Liêu Kính Hàn một bạt tay,nhưng người đau lòng lại là nàng,nàng có thể làm tất cả vì người mình yêu,tại sao Liêu Kính Hàn lại nhẫn tâm đối với nàng như vậy,để cho lòng của nàng bể tan tành thành nhiều mãnh vụn,nội tâm vô cùng thống khổ,nàng không kiềm chế được mà bật khóc,Liêu Kính Hàn giúp nàng lau đi những giọt nước mắt kia.
"Xin lỗi..."
"Các ngươi nói chuyện phiếm đủ chưa,đã đến giờ xuất phát rồi,chúng ta lên đường thôi"
Triệu Bá Hoàng cảm thấy hai người này thật phiền toái,một người muốn mang người kia đi,người kia lại không chịu đi,tiếp tục dây dư như vậy đến bao giờ đây,hắn sai thủ hạ kéo Liêu Kính Hàn ra ngoài,Tinh Mẫn ánh mắt đỏ ửng nắm chặt tay Liêu Kính Hàn.
"Xin ngươi đừng làm hại cha ta có được không ?"
"Xin lỗi...ta không thể hứa với ngươi bất kỳ điều gì"
Liêu Kính Hàn nhanh chống rời đi,căn dặn Triệu Bá Hoàng không được làm hại Tinh Mẫn,nàng đã nợ Tinh Mẫn rất nhiều,nếu bây giờ Tinh Mẫn xảy ra chuyện nàng sẽ không tha thứ cho mình.
"Ngươi đừng nên quên ngươi từng hứa gì với ta,nếu hôm nay nàng xảy ra việc gì,thì ta sẽ không tha thứ cho ngươi"
Triệu Bá Hoàng tuy không phải người tốt,nhưng rất trọng chữ tính,huống chi bây giờ Liêu Kính Hàn là người giúp đỡ hắn,hắn làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của nàng,Liêu Kính Hàn nhanh chóng chạy xe rời đi,kế hoạch lần này không thể thất bại,nên càng khiến Liêu Kính Hàn căng thẳng,mấy trăm mạng người sống hay chết đều nằm trong tay mình,nàng không thể để họ phải hy sinh một cách lãng phí,chạy xe gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến địa điểm,nàng gọi điện thông báo cho Đường Ứng Long đến đây.
Danh Sách Chương: