Lâm Đăng cũng đối với thịt bò khô bớt đi hứng thú, cho nên đề nghị với Cảnh Mặc đến nhà bếp loay xoay một tí, khi nãy hắn đã nhìn thấy trong tủ lạnh có rất nhiều thịt tươi và rau dưa, đồ ăn nóng so với hoa quả khô dĩ nhiên là ngon miệng hơn, có cơm, ai còn muốn ăn hoa quả khô chứ.
Thế nhưng Đăng ca sẽ không nấu ăn, trước đã từng nói, hắn là một tên phế vật nhà bếp.
Lâm Đăng nhìn Cảnh Mặc vài lần, một vài suy nghĩ nhỏ ở trong đầu dạo vài vòng, lúc này mới đầy mặt tươi cười lên ôm chặt bả vai Cảnh Mặc, mang theo cậu đi xuống cầu thang tiến vào nhà bếp.
“Mặc, hai chúng ta cùng nhau nấu đi, hiệu suất nháy mắt tăng vọt nha.”
Trong thực tế, ý định thực sự của Lâm Đăng là: hắn ở bên cạnh làm trợ thủ, người toàn năng như Cảnh Mặc chắc là nấu ăn không làm khó được cậu ta.
Thế nhưng Lâm Đăng đã ảo tưởng hơi nhiều, để Cảnh Mặc thân là thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân làm chủ nhà bếp, quả thực là cực kỳ sai lầm.
Hai người đứng ngây phổng trước mặt bàn để đầy nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, mắt to mắt nhỏ trừng nhau, Lâm Đăng không có ra tay, dĩ nhiên Cảnh Mặc cũng liền đứng ngẩn ở một bên im lặng làm tiểu bạch dương.
“Mặc có làm được không?” Lâm Đăng cẩn thận cố gặng hỏi nhẹ giọng.
Cảnh Mặc lắc đầu thật dứt khoát, và sau đó đứng dựa vào bức tường lát gạch men trắng, con ngươi đen láy không chớp mắt nhìn Lâm Đăng, “Tôi vây xem, anh làm.”
Xem ra cậu em này là muốn làm chưởng quầy phủi tay.
Khoé miệng Lâm Đăng co rút, “Anh cũng không biết luôn, nhớ là cách đây vài năm, có một lần nhìn thấy một con chó lưu lạc rất đáng thương, khi đó nhàm chán nên nấu cho nó dĩa đồ ăn…”
“Sau đó?” Cảnh Mặc nghiêng nghiêng đầu, biểu tình nghe thực nghiêm túc, thấy Lâm Đăng đột nhiên không nói mới chuyển thẳng dầu lên, trong đôi mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Sau đó.” Lâm Đăng ho khan một tiếng, có chút không được tự nhiên quay đầu qua, trên mặt nóng rang, “Ngày hôm sau, anh…”
Cảnh Mặc giơ tay lên nhổ xuống một cọng tóc, trong khi chờ đợi Lâm Đăng nói tiếp thì quấn quanh ngón tay chơi.
“Sáng hôm sau, anh tìm thấy xác người bạn này ở trước cửa nhà mình, sau đó anh làm cho nó một ngôi mộ trong vườn hoa cải, kể từ đó về sau anh và nhà bếp có một mối liên kết sâu sắc.” Lâm Đăng dùng tốc độ cực nhanh kể hết mọi chuyện, cuối cùng còn thâm tình nói thêm một câu, “Mặc dù nó đã chết, nhưng luôn sống mãi trong lòng anh, anh luôn nhớ tận sâu trong đầu…”
“…” Cảnh Mặc không nói gì ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Đăng, sau đó cúi đầu nghịch ngón tay, lại một lát, ngẩng đầu lên nhìn hắn lần nữa.
Lâm Đăng từ từ quay lưng lại, né tránh tầm mắt Cảnh Mặc, hiên ngang lẫm liệt nói, “Ok, anh nghĩ lần này anh có thể sẽ làm được một bàn đầy món ăn ngon và lành mạnh.”
Nói xong thì vươn tay tới gần chạm vào những nguyên liệu nấu ăn, Cảnh Mặc nhanh chóng bước lên, nắm chặt lấy bàn tay hắn và ép đẩy hắn sang một bên.
“Rồi, anh không tranh với em, em nấu đi.” Trong ánh mắt Lâm Đăng loé lên một nụ cười xảo quyệt, thành công, tiếp đó hắn đứng ở bên cạnh, vô cùng nhàn nhã bu xem Cảnh Mặc nấu ăn.
Miễn là không phải hắn nấu là được, chuyện mà Lâm Đăng chán ghét nhất đó chính là nấu ăn.
Thực sự có thể nhìn ra được Cảnh Mặc là dân mới vào nghề, món đầu tiên là đậu cove xào, kết quả là ngay cả dầu cậu cũng không thêm, đậu cove cũng không nhặt mà trực tiếp ném vào trong nồi, sau đó đậy nắp, xong.
Lâm Đăng trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm thiếu niên đang đứng nghiêm túc trước cái bếp, nuốt nước miếng cái ực, đến khi có một mùi khét thoang thoảng, rốt cuộc nhịn không được thọc cánh tay cậu, “Anh nhớ có lần thấy trong tiệm ăn, đậu cove được nhặt thành từng đoạn, chúng ta không nên…”
Sau khi nghe Lâm Đăng nói, Cảnh Mặc cảm thấy hợp lý nên lập tức tắt bếp, rồi đem đậu cove đã nấu được một nửa đổ ra, bắt đầu nhặt từng cọng một, độ dài mỗi đoạn khoảng chừng một cm… Rồi, lát nữa chắc chắn phải dùng thìa múc ăn.
Lâm Đăng hít sâu một hơi, cản lại tay Cảnh Mặc, “Để anh nhặt.”
Nói thật, Lâm Đăng vẫn biết một vài kiến thức nấu ăn cơ bản, nhưng không biết vì sao mỗi khi hắn nấu ăn đều vô cùng khủng khiếp, mặc dù không có khoa trương như hắn miêu tả_____ngộ độc thực phẩm, nhưng mà dám ăn đồ hắn nấu tuyệt đối là dũng sĩ.
Cảnh Mặc ở bên cạnh nhìn một lúc, lại đưa tay cầm một cọng nhặt lần nữa, lần này cậu làm rất tốt, chiều dài mỗi đoạn gần như giống như đúc, tất nhiên, bị cậu bỏ đi cũng không ít…
Cậu thích bẻ ở đoạn giữa, bất kể là dài ngắn, nhất định sẽ được cậu bẻ dài như nhau, còn lại nguyên liệu thừa, bất luận dài ngắn đều bị ném đi.
Lâm Đăng lắc đầu, miệng niệm một câu, “Lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ.” Sau đó cẩn thận chọn ra mấy cọng tương đối dài trong đám nguyên liệu thừa bị cậu ném ra, nhặt bỏ đầu đậu, để vào bên trong rổ đồ ăn được.
Cuối cùng sau khi nhặt xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, như trước vẫn là Cảnh Mặc nấu.
Lần này cậu còn định cứ như vậy sẽ trút vào nồi, Lâm Đăng vội vàng bước lên ngăn lại, lấy một chai dầu từ kế bên qua, đổ vào khoảnh tầm nửa bát dầu.
“Có nhiều quá hay không?” Lâm Đăng ngần ngại bưng nồi lên, đổ một chút vào trong một cái bát trống, tính toán dùng cho các món tiếp theo.
Ai ngờ Cảnh Mặc lại thò tay đổ bát dầu đó trở lại, trực tiếp bật bếp lên, trút hết đậu cove xuống, lần này xào có vẻ bài bản hơn nhưng mà trông nó ngập đầy dầu mỡ.
Xào một lúc, Cảnh Mặc tạm dùng một lát, có lẽ là đang suy nghĩ về bước tiếp theo, chắc là nghĩ không ra nên cậu lại lấy tiếp cái xẻng dùng sức xào, từ đầu đến cuối đảo đậu cove, căn bản không có dừng lại, dầu trong nồi vẫn ngập ngụa, dần dần ngược lại có một mùi hương nhẹ nhàng toả ra.
Lâm Đăng hít một hơi thật sâu, có chút không thể chờ đợi được thúc giục Cảnh Mặc dọn ra bàn, “Thơm quá, như thế này chắc là chín rồi.”
Bày ra xong, Lâm Đăng vui sướng bưng lấy đĩa đậu cove sáng bóng bẩy này, đứng luôn trong phòng bếp, dùng chiếc đũa gắp một cọng, kết quả cắn ra miệng đầy dầu, thiếu chút nữa làm hắn bỏng chết.
Đầu lưỡi bị nóng tê rần, dĩ nhiên cũng không ngẫm ra hương vị ngon hay dở, nhưng mà Lâm Đăng không thèm để ý đến chuyện đó, thơm, lại có thể lấp đầy bụng là được.
“Nào, Mặc ăn thử một cọng đi.” Lâm Đăng gắp một cọng đậu cove xanh mượt đưa tới bên môi Cảnh Mặc.
Cảnh Mặc mở miệng cắn một đoạn ngắn, vẫn là miệng đầy dầu, chẳng qua là cọng này được Lâm Đăng làm nguội mới đưa tới trong miệng cậu, cho nên không làm cậu bỏng.
Nhai vài cái, Cảnh Mặt nuốt luôn vào bụng, khi Lâm Đăng lại đưa qua một cọng nữa thì cậu sống chết không chịu ăn, Lâm Đăng nhất quyết không tha đem đậu cove tới miệng của cậu, một cọng cũng không nhét vào được, ngược lại làm miệng cậu dính đầy dầu, càng làm cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng căng mượt.
Cuối cùng Cảnh Mặc dứt khoát đoạt lại đĩa đồ ăn, múc một thìa tinh thể màu trắng bỏ vào trong trộn trộn lên.
“Oh, phải, chúng ta hình như không có bỏ gia vị.” Lâm Đăng lấy một chai nước tương rót lên mặt trên một ít, màu sắc nhìn trông ngon miệng hơn chút.
“Bây giờ chắc là được rồi.” Lâm Đăng gắp một cọng bỏ vào miệng, cắn một ngụm, sắc mặt lập tức thay đổi, cúi đầu quay vòng tìm thùng rác, cuối cùng không thể tìm thấy liền học theo Cảnh Mặc nuốt trọn vào bụng, tiếp theo vọt tới vòi nước không ngừng súc miệng.
Cảnh Mặc đứng yên một chỗ chờ Lâm Đăng súc miệng xong, mới ném cho hắn cái nhìn đầy nghi vấn.
“Có có phải bỏ vào rất nhiều đường không?” Lâm Đăng lau nước trên mặt, cau mày, “Anh ghét nhất là ăn mấy món ngọt, vẫn là có muối mới tốt.”
“Đường?” Cảnh Mặc nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, dùng chiếc đũa nhúng vào nước xào đưa tới miệng nếm thử, giây tiếp theo cực kỳ ghét bỏ nhét đĩa đồ ăn vào trên tay Lâm Đăng, liếm liếm môi, rất ngây thơ vô tội nói: “Nêm sai, nên muối.”
Lâm Đăng cảm thấy trứng của mình bị vỡ đầy đất.
Lần này hắn quyết định tự mình nấu ăn, vì muốn che dấu hương vị đường, Lâm Đăng bỏ thêm vài muỗng canh muối, hung hăng trộn một lúc lâu.
Sau đó ngửi thực sự rất thơm, nhưng hắn không dám nếm thử.
Do dự nửa ngày, vẫn là dùng đũa gắp lên một cọng đưa tới bên môi Cảnh Mặc, “Em có muốn nếm thử trước một cọng không?”
Cảnh Mặc lập tức bay ngược trở lại vài bước, đứng ở chỗ cách xa Lâm Đăng nhất.
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng không ai dám thử một ngụm, đem đồ ăn cất vào tủ lạnh, hai người mỗi người cầm một hộp cari thịt bò nhồi vào bụng.
Vào buổi tối, Lâm Đăng và Cảnh Mặc trực tiếp nằm trên cái ghế sopha ở chỗ cửa ngủ.
Sopha rất rộng và dài, nằm hai người không thành vấn đề, Lâm Đăng chuyển vài cái ghế dựa đến trước sopha dùng để gác chân.
Hai người ăn uống no đủ nằm ở đó, một người dựa vào tay vịn ghế sopha, không chen lấn, ngủ rất thoải mái.
***
Ngày hôm sau trời vừa lờ mờ sáng, hai người đã dậy.
Lâm Đăng là vì thói quen, Cảnh Mặc là bị Lâm Đăng đánh thức, ngồi trên sopha dụi dụi mắt, ngắp ngắn ngáp dài, đợi khi Lâm Đăng làm xong vệ sinh cá nhân đi ra khỏi phòng tắm, Cảnh Mặc mới vò tóc đi vào phòng tắm.
Bữa sáng vẫn là thức ăn đóng hộp dự trữ trong tủ lạnh, hai người buông bụng ăn vài lon.
Dời sopha, vừa mở ra cánh cửa đã nhìn thấy một con tang thi mặc tây trang rách nát đi tới đi lui.
Lâm Đăng cầm mã tấu bước lên trước mở cánh cổng sắt, không đợi tang thi phản ứng đã chém rớt đầu nó.
Tiếp, Lâm Đăng tìm thấy một chiếc xe đẩy tay từ trong vườn hoa phía trước biệt thự, có lẽ là sử dụng để chuyển những chậu hoa, chủ nhân nơi này có sở thích làm vườn, trong vườn có trồng đủ các loại hoa đầy màu sắc cũng có thể đoán ra được.
Vừa lúc Cảnh Mặc ôm xác chết của nam chủ nhân mập mạp đi xuống, lập tức để lên xe đẩy, Lâm Đăng cũng hai tay ôm hai cái xác của hai đứa nhỏ xuống dưới để vào xe đẩy, tiếp là nữ chủ nhân, cuối cùng là con tang thi vừa bị Lâm Đăng chém chết, coi như là vận khí của nó tốt, hai người không muốn môi trường ở đây bị nó làm ô nhiễm, mới quyết định cũng mang nó theo.
Đẩy xe đi một chặn đường dài, bọn họ tìm đến một sườn dốc, đào một cái hố ở đó, đem cả gia đình chôn vùi bên trong.
Còn một con tang thi, Lâm Đăng đào một cái hố cạn chôn riêng nó, không muốn để nó quấy rầy đến người nhà kia.
Làm xong mọi chuyện, Lâm Đăng hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm, bây giờ có thể yên tâm ở đó dưỡng thương rồi.
Hai người theo đường cũ trở về, lần này cố tình đi chậm lại, cảm thấy hít thở không khí trong lành vào buổi sáng rất tốt.
Ven đường hai người muốn đi qua một căn biệt thự, nhưng từ xa đã nghe được tiếng người ồn ào, chăm chú nhìn, một chiếc xe tải trắng đang đậu ở phía trước căn biệt thự này, bên cạnh xe có đứng một đám người, nam và nữ đều có, tổng cộng khoảng bảy tám người.
Rõ ràng những người này chỉ mới tới đây vào sáng nay, đang vây quanh ở phía trước cánh cổng sắt khoá chặt thảo luận làm thế nào để đi vào, có một người đàn ông có vẻ cao to có ý nhảy qua hàng rào sắt…
Nghe thấy âm thanh, bọn họ không hẹn mà dừng chân lại, Lâm Đăng quay đầu ra hiệu cho Cảnh Mặc, hai người lặng lẽ rút lui vào trong rừng cây, định đi đường vòng về nhà.
Những người không rõ lai lịch này tốt nhất vẫn là nên tránh xa, hắn không muốn dính vào rắc rối nào. Tại mạt thế, người sống sót chỉ có con đường là nước sông không phạm nước giết, hoặc muốn cướp thứ gì đó từ trong tay của ngươi.
Nếu như đụng phải người không quen biết, phản ứng đầu tiên là phòng bị, tuyệt đối sẽ không tiến lên chào hỏi, ai biết là sự chào hỏi này có đưa ngươi xuống địa ngục hay không.