• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thảm hoạ lần thứ hai ập xuống, Lâm Đăng đã không còn ở lại nơi này, hắn không muốn làm cứu thế chủ gì đó, hắn chỉ là một người bình thường, một người bình thường tìm mọi cách để bảo vệ mạng sống của mình mà thôi.

Căn cứ đại loạn, Lâm Đăng liền thừa dịp lộn xộn lấy đi một chiếc xe việt dã, hắn dự định đi huyện Lâm Viên, nơi đó còn có một cái kho gạo đang chờ hắn, đằng sau huyện Lâm Viên là núi, có núi tức là có nước, có cá, đó là một nơi tốt, hoang vu, không có kiên trì rất khó có thể tìm thấy.

Lâm Đăng tính toán ở lại đó một thời gian, trong khoảng thời gian ngắn này hắn không nghĩ sẽ gia nhập bất kỳ căn cứ nào, thật đúng là, kiếp trước đã quen với cuộc sống mỗi ngày bấp bênh, bây giờ kêu hắn ổn định ở trong căn cứ lại không quen nổi, luôn cảm thấy cuộc sống thiếu cái gì đó, sống quá nhàm chán, đây gọi là gì nhỉ, đồ đê tiện? Chịu không nổi mỗi ngày tốt đẹp, ngược lại mong muốn cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy, Lâm Đăng cũng thấy mình say rồi.

Xe chạy được nửa đường, đột ngột không có dầu, rồ ga vài lần vẫn không được, cuối cùng ra khỏi xe kiểm tra mới phát hiện đồng hồ đo dầu bị hỏng, bởi vậy hắn luôn lấy làm lạ vì sao kim vẫn nằm ở vạch đỉnh.

Không có cách nào, chỉ có thể từ bỏ chiếc xe này chuyển sang đi bộ, lần này hắn đổi đường, sợ rằng phải gặp lại băng đảng thần kinh Na Cẩn Du kia, thanh danh tập đoàn cướp mạt thế cũng không phải là nói chơi, nếu đụng trúng, trong lúc nhất thời rất khó mà thoát thân, kiếp trước Na Cẩn Du tiếp nhận căn cứ H thị từ ông già của cậu ta, lập tức tiến hành điều chỉnh lớn, trước khi vào căn cứ phải thông qua ba cửa, cửa một: bắn súng, cửa hai: cửa người đẹp, cửa ba, ha ha, cửa nam nhân.

Dựa theo lập luận không biết xấu hổ của Na Cẩn Du, đó chính là, anh hùng chẳng những phải chống lại cám dỗ của đàn bà, càng phải thể hiện ra sự dũng cảm kiên trì, nếu như ngươi ở cổng thứ ba bị người ngắt cúc hoa, thực xin lỗi, nếu ngươi vẫn khăng khăng muốn gia nhập căn cứ của bọn họ, ngươi sau này cũng là được dùng tương tự vậy, nhờ ơn tinh thần lãnh tụ của Na nhị thiếu chiếu soi, căn cứ H thị không những nhiều cướp, đồng tính cũng không ít.

Đó là lý do tại sao, những người sống sót vừa nhìn thấy căn cứ H thị lập tức bay đường vòng.

*

Ánh nắng chói chang, xác chết thối rửa trên mặt đất bị nướng thành dầu thối, dính dấp tràn lan khắp trên mặt đường nhựa, chỉ có một nửa trên người được bọc trong lớp da thối rửa mỏng manh, nửa phần dưới hoàn toàn bị tan hết, ngay cả xương cốt chỉ còn lại có vài đoạn.

Lúc Lâm Đăng đi qua, có vài con còn cố cử động được, không ngừng vặn vẹo cổ, ngang đầu xấu xí hú lên với hắn.

Hắn không thèm để ý cười nhạt, cầm Viêm bạo cung đùa nghịch trên tay, lại từ mặt đấy nhặt lên một chuỗi ngọc trai bẩn thỉu, rút sợi dây ra, giữ lại hạt ngọc trai làm đạn cho ná cao su. [Ex: ở mấy chương trước Ex đã minh hoạ hình Viêm bạo cung hình dạng là ná cao su rồi nhé]

Pop, pop, pop, dây da bị kéo căng, lại nhanh chóng bắn ngược trở về, phát ra một âm thanh ngắn ngủi.

Một, hai, ba… Những con tang thi không bị bắn trúng đầu, không cam tâm từ trong cổ họng rách nát gào thét lên, sau đó từng con lại nằm sấp về lại mặt đất, không còn động tĩnh.

Lâm Đăng cầm ná cao su chơi quên cả trời đất, cây ná này không hổ là sản phẩm xuất ra từ kho vũ khí, dùng hết sức thuận tay, dây da muốn kéo cỡ nào thì dài cỡ đó, độ bền cao, uy lực dũng mãnh, mấy con tang thi này cơ bản mặc cho hắn bắn thủng sọ.

Đợi đến khi trên mặt đất không còn con tang thi nào có thể cử động, Lâm Đăng còn chơi chưa chán, nắm nắm hai viên ngọc trai còn sót lại trong lòng bàn tay, đặt chúng nó vào trong miếng da bọc đạn, dùng lực kéo căn dây da, nhắm ngay đám quạ không ngừng lượn thấp trên trời.

Một tiếng pop nhỏ vang lên, hai con quạ ở hai hướng khác nhau thé lên vài tiếng, sau đó lần lượt té rớt trên mặt đất.

Wow ___wow ____wow _____

Trên bầu trời vang lên âm thanh thô khàn của đám quạ, thỉnh thoảng còn có vài cọng lông màu đen bay xuống, cọng lông sáng bóng ánh lên, thậm chí còn mang theo điểm đỏ, trong lòng Lâm Đăng cả kinh, thầm kêu không tốt, không dám chơi nữa, lấy ra lựu đạn hạt nhân để lên miếng da bọc đạn, nhắm vào con quạ mắt đỏ đang lao xuống về phía hắn.

Bang_____một tiếng nổ lớn, lấy con quạ đó làm điểm giữa của vụ nổ, hơn mười con quạ đen bay gần nó nhất biến thành đám sương mù màu đỏ đen, những nhúm lông khét hôi bay loạn xuống, những con quạ gần đó không bị thổi trúng kêu lên một tiếng, một con hung ác đập cánh bay đến vai của Lâm Đăng, vừa muốn hung hăng mổ vào cổ hắn, giây tiếp theo đã bị một ánh sáng đỏ xuyên thủng vào đầu nó.

Lâm Đăng rõ ràng cảm nhận được một cảm giác đốt cháy nóng rực ở cổ, hắn cau mày quét xuống con quạ trên vai, lại nhìn theo tia màu đỏ, cơ hồ không nhìn thấy điểm cuối của nó, chỉ nhẹ nhàng di chuyển, lại một tang thi quạ đang vỗ cánh chậm rì rì bay lại đây bị tia đỏ xuyên qua cắt ngang thân thể, nó cứ như vậy ở trên không trung bị chia làm hai phần, một trước một sau lộp bộp rớt xuống đất.

Những con khác ở trước mặt cũng lần lượt chết theo kiểu này, đều bị tia đỏ chém qua cơ thể chết tươi.

Tang thi quạ xuất hiện khiến Lâm Đăng rất ngoài ý muốn, cái loại sinh vật biết bay này tồn tại luôn khiến những người sống sót rất đau đầu, chúng nó có thể nói là đông đảo không đếm hết, khó phòng bị, hơn nữa so với tang thi còn linh hoạt và nhanh nhẹn hơn, bắn súng kém, căn bản không bao giờ đánh trúng chúng nó.

Tuy nhiên, virus tang thi không phải tất cả các loại sinh vật có thể thừa nhận nổi, đa số các giống loài dính phải virus này đều chết, là chân chính chết đi, không phải trở thành các xác không hồn.

Mà quạ đen quen ăn thịt thối, là thân thể tuyệt vời để virus tang thi ký sinh ngoại trừ con người.

Đã bắt đầu sao? Nhân loại sắp phải đối mặt với thảm hoạ lớn…

Lâm Đăng nhìn các mảnh thi thể của tang thi quạ trên mặt đất, khi có khi không kéo dây da trên ná.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, cho đến khi một đôi tay vòng qua eo hắn, hơi thở nhẹ nhàng phà vào trên cổ, ấm áp, cũng có ngứa ngứa.

“Sao em lại tới đây?” Lâm Đăng không cần phí sức quay đầu lại, hắn biết người đứng phía sau là ai.

Người đứng sau không trả lời, chỉ duỗi dài tay ra lôi lôi kéo kéo dây da trên mu bàn tay hắn, sau đó nắm lấy ngón tay hắn lắc lắc.

Đây là_____ làm nũng?

Trong đáy mắt Lâm Đăng cuối cùng cũng lộ ra ý cười, thực tế là qua một thời gian dài như vậy, nên tiêu giận cũng đã tiêu, đối với bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu này của Cảnh Tiểu Mặc, hắn thực sự là không thể kháng cự.

Cảnh Mặc dùng khuôn mặt mình cọ a cọ lên cổ hắn, lại quyệt môi đỏ thăm dò hôn lên cằm hắn một cái.

“Được rồi, Mặc Mặc.” Lâm Đăng nghẹn cười nửa ngày, cuối cùng nhịn không được cười lớn tiếng, kéo người lên đứng trước mặt mình, nhìn sâu vào đôi mắt tring suốt rõ ràng ấy, tự nhiên cũng không bỏ qua lo sợ nghi hoặc bất an giấu nơi đáy mắt, trái tim Lâm Đăng không hiểu sao bị bóp đau một chút, giơ tay chạm vào nửa khuôn mặt đã không còn sưng lên kia, dường như là nghĩ về cái gì, ý cười trong mắt hắn bỗng nhiên tiêu tán không còn sót lại chút dấu vết nào, trên mặt lại treo biểu tình lạnh nhạt quen thuộc, “Anh chưa từng sợ bất cứ ai, luôn luôn không có, trước không có, sau này lại càng không có, nếu em muốn ở lại bên cạnh anh, đừng nghĩ đến việc kiểm soát anh, anh sẽ không nghe mệnh lệnh của bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không để bất cứ ai trói buộc anh, nghe hiểu không?”

“Tôi không.” Cảnh Mặc uỷ khuất cúi đầu.

“Không có là tốt.” Lâm Đăng cầm tay cậu, đưa tay còn lại vuốt thẳng những sợi tóc lộn xộn của cậu, sau đó kéo cậu chậm rì bước lên phía trước, “Em đi bộ đến?”

Nghe được giọng điệu của Lâm Đăng đã trở nên ôn hoà, Cảnh Mặc lập tức ngẩng đầu lên, cắn môi cười cực kỳ vui vẻ, cậu dùng sức lắc đầu, “Lái xe đến, nhưng mà nửa đường đột nhiên hết dầu.”

Trùng hợp vậy, xe của cậu ta cũng hết dầu? Lâm Đăng lắc lắc đầu, nở nụ cười không lên tiếng.

“Cầm chơi đi.” Đột nhiên Lâm Đăng đưa Viêm bạo cung trên tay cho cậu, lại lấy ra vài trái đạn hạt nhân.

Cảnh Mặc thực ngoan nhận lấy, cất vào trong túi đeo bên hông của mình, sau đó lại nắm chặt tay của Lâm Đăng, cười tươi lộ ra răng nanh nhỏ xíu màu trắng sáng.

Lâm Đăng dám nói, cậu em này cười giống như là mình vừa được cho rất nhiều tiền vậy, ngay cả ánh mặt trời chói mắt cũng không lấn át được ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cậu ta.

**

Vào buổi tối, hai người tìm được một cái cây to, trèo lên ngồi trên cành cây to khoẻ nhất, Lâm Đăng nhường lại vị trí có thể ngồi dựa vào thân cây cho Cảnh Mặc, bản thân lại chuyển ra ngồi thẳng lưng, người ngoài nhìn xem tư thế ngồi trông mệt mỏi của hắn lại cảm thấy không khó chịu, tất nhiên, có điểm dựa vào tốt nhất.

“Tuỳ hứng, cứ như vậy bỏ lại căn cứ mà đi, những người đó làm sao đây?” Lúc nói chuyện, Lâm Đăng cố tình nhích chân xoay người, vừa lúc đối diện với Cảnh Mặc đang dựa vào thân cây.

“Bọn họ cũng rút lui, tôi nên giao phó cũng đã giao phó, phía sau không cần tôi tự đi làm.” Cảnh Mặc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối như mực, tiếc là, một ngôi sao cũng không tìm thấy.

“Còn Thiên Minh?”

“Đương nhiên sẽ cướp về.” Cảnh Mặc đột nhiên nhào vào trong lòng của Lâm Đăng, sau đó ôm cổ hắn cười không ngừng, “Đăng Đăng sợ sau này mệt mỏi không có nơi để nghỉ ngơi sao, đừng lo lắng nha, người của chúng ta sẽ canh chừng Thiên Minh, bản vẽ thiết kế Thiên Minh tôi đã vẽ rất lâu, Thiên Minh sẽ ngày càng tốt lên…”

Cảnh Mặc càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng mí mắt rũ xuống mơ mơ màng màng ngủ đi.

Lâm Đăng ôm chặt Cảnh Mặc, cúi đầu nhìn xuống một lúc, nhích lại gần hôn một cái lên khuôn mặt mịn màn đó, rồi ôm cậu đổi một tư thế ngồi khác, lần này biến thành hắn dựa vào thân cây, mà Cảnh Mặc thì dựa vào trong lòng hắn.

Cảnh Mặc vẫn luôn nhắm đôi mắt, hô hấp dài đều, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, xem ra cậu em này đã thực sự mệt mỏi, Lâm Đăng có chút đau lòng ôm cậu vào sát một tí.

Trong lòng có một người cảm giác thật tốt, Lâm Đăng ngủ luôn cảm thấy trong lòng ấm áp, có lẽ đây là cuộc sống mình mong muốn, hắn thậm chí có một ý niệm___cứ như vậy trôi qua thực sự là rất tốt, mang theo Cảnh Mặc, có lẽ sẽ thật sự sống vô cùng tự do tuỳ hứng đến giây phút nhân loại giành được chiến thắng.

Tiết tấu của thế giới này nhanh hơn kiếp trước rất nhiều, Lâm Đăng cảm thấy, có lẽ kết quả _____cuối cùng là nhân loại chiến thắng hay diệt vong, không bao lâu nữa sẽ biết được.

Hắn kiếp trước là tiếc nuối là không cam tâm, cũng sẽ kết thúc trong kiếp này.

Khi hô hấp của Lâm Đăng dần đều, Cảnh Mặc lặng lẽ mở mắt, thân thể không di chuyển nằm dựa vào trong lòng hắn, thực ngoan, thực sự rất ngoan. Cậu biết chỉ có thể nguỵ trang thành như vậy, Lâm Đăng sẽ thích, sẽ nguyện ý gần gũi mình, thế cũng tốt, một ngày nào đó cậu sẽ khiến cho Lâm Đăng thích toàn bộ con người mình, mà không phải chỉ là cái người ngoan ngoãn nghe theo hắn.

Cậu thích Lâm Đăng, thực sự rất thích, thích đến mức nếu rời khỏi một giây thì trái tim sẽ hốt hoảng, trong tim sẽ trống rỗng, giống như là mất đi tất cả, chỉ khi hắn luôn ở cạnh bên mình, mới cảm thấy an tâm, giống như trong lòng vừa được rót vào một ly sữa nóng, cảm giác ấm áp tràn ra ngoài.

Cậu nhớ chị Tam Thuỷ đã nói qua, yêu một người là trong trái tim tràn đầy cảm giác như vậy, lúc ở cùng nhau, hắn chính là cả thế giới của ngươi, lấp đầy trong tâm trí ngươi, khiến ngươi căn bản không thể nghĩ đến những chuyện khác được ngoài hắn, khi tách ra, ngươi giống như bị mất đi linh hồn, lập tức không tìm thấy mục đích sống.

Cha cũng nói, thích cái gì, phải đi giành lấy, chỉ có nắm chặt trong tay mới là của riêng mình, muốn cái gì đó hoàn toàn của riêng mình thì phải khắc dấu hiệu của mình lên đó, để cho tất cả mọi người biết đó là của ngươi, để bọn họ không có lý do gì cố gắng đánh cắp.

Một khi chiếm được điều yêu thích đó, phải bắt buộc đem giấu nó đi, giấu ở một nơi chỉ có một mình mình biết, khiến tất cả mọi người không thể tìm thấy nó, vậy mới hoàn toàn là của ngươi.

Còn nên nghe những gì khác, cậu đều đã nghe, đều đã nhìn nhiều lắm, trước kia không suy nghĩ về nó bởi vì không có hứng thú, bây giờ cậu đem hết tất cả chúng nó lôi ra khỏi đầu, cẩn thận nhặt từng mảnh nghiên cứu từng cái một.

Làm thế nào để cho một người hoàn toàn thuộc về mình? Đó là, vậy…

Cảnh Mặc lặng lẽ lấy một cái chai nhỏ từ trong túi áo ra, bên trong chứa đầy chất lỏng màu xanh, đây là phát minh của cậu về nước hoa ru ngủ, tiếp xúc với không khí sẽ bốc hơi ngay lập tức, đối với thân thể người không có hại, nhưng khiến cho người ngủ thật sự rất sâu.

Lúc này đã đêm khuya, ánh trăng lạnh lẽo như nước, ánh sáng phủ xuống giống như một tầng lụa trắng rũ lên trên cây, khuôn mặt của Cảnh Mặc cũng bị ánh trăng soi vào càng thêm trắng, cậu hơi ngửa đầu nhìn trầm ngâm nhìn vào gương mặt đang ngủ của Lâm Đăng, nhìn chốc lát, đột nhiên cúi đầu, cất chai nhỏ vào trong túi vải, lại không yên lòng kéo đóng lại thật kín.

Lâm Đăng bị động tác rất nhỏ của người trong lòng làm lay tỉnh, mở choàng mắt, đôi mắt tỉnh táo cúi đầu nhìn xuống Cảnh Mặc, “Sao vậy?”

Hành động này không giống như người vừa mới thức dậy, nhưng không có nghĩa là hắn không ngủ được, đây là thói quen của hắn, giấc ngủ cạn, hơi có động tĩnh nhỏ ngay lập tức có thể cảnh giác.

“Ưm, có chút lạnh.” Cảnh Mặc phối hợp rụt rụt thân thể.

“Ừ, anh ôm chặt em, mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi cả ngày đường.” Nói xong, hắn lại nhắm mắt lại, không qua bao lâu, tần suất hô hấp đều đặn quy luật, đại não lần nữa chìm vào trạng thái ngủ.

__________

Ex: Mặc Mặc hắc hoá ~ còn đâu Mặc Mặc manh moe của mị nữa TT____TT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK