image
Edit & Beta: Strangers Ex
Lâm Đăng định nghỉ ngơi một lát, ai ngờ ngủ luôn một giấc cho đến khi trời tối mịt.
Đến khi hắn mở đôi mắt của mình ra lần nữa, cửa phòng vẫn mở toang. Cô gái ở bên ngoài nghe được trong phòng có động tĩnh, thật cẩn thận thò đầu vào nhìn, đôi mắt to trong veo như nước lập tức vụt sáng khi nhìn thấy hắn.
Lâm Đăng vẫn ngồi dưới đất, dựa vào sô pha, hắn nhìn cô gái, liếm đôi môi khô khốc, “Đi vào.”
Cô gái lúng túng đứng ở cửa phòng, kéo kéo gấu áo len của mình, do dự cắn cắn môi.
“Không vào thì cũng đừng đứng ở đó.” Lâm Đăng nhíu mày, không nhìn cô ta nữa, đứng dậy mở tủ lạnh khui một lon CoCa, say mê hưởng thụ sự bùng nổ của bọt gas trong khoan miệng, sự kích thích nhẹ này khiến cho tâm tình của hắn rõ rệt hơn.
Cô gái chậm chạp đi vào phòng khách, còn cách Lâm Đăng năm bước thì đột nhiên cô ta dừng lại, mở to đôi mắt, bộ dáng như có thể khóc bất cứ lúc nào.
“Đi đóng cửa lại.” Lâm Đăng quát tháo cô gái, hắn cho cô ta đi vào, có nghĩa là hắn phải chia sẻ vật tư của mình cho cô ta, đối với những kẻ đã sống sót mười năm trong mạt thế, không bao giờ làm những chuyện có lợi cho kẻ khác mà bản thân lại không thu được gì.
Muốn có được cái gì thì phải dốc hết khả năng của mình đi giành lấy. Bất cứ cái gì cũng phải trao đổi đồng giá, trên đời này không có lý do gì chỉ một bên trả giá, đặc biệt là trong mạt thế, hiện thực tàn khốc này còn được phóng lớn vô số lần.
Giọng điệu của Lâm Đăng không hung dữ, chỉ là lạnh lùng thản nhiên, nhưng cô gái vẫn không kiềm nén được mà khóc nức nở, cô ta nhích từng bước một đi đến đóng lại cửa, sau đó lại sợ hãi dựa vào cửa ngồi xổm xuống. Cơ thể lạnh run khóc nấc lên.
Nhìn thấy cô gái phản ứng như thế, Lâm Đăng thiếu chút nữa phun hết coca trong miệng ra. Hắn nghẹn trở lại vào trong cổ họng để không phải phát ra tiếng cười nhẹ, âm thầm lắc đầu, cô bé này sẽ không nghĩ rằng hắn muốn làm chuyện đó chứ?
Đúng thế, cô nam quả nữ, chung một căn phòng... Lâm Đăng sờ cằm, nhướn mày đùa giỡn đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, trông có vẻ ngon ngọt, nhưng mà dáng người không được tốt, ngực quá nhỏ, hắn đối với màn hình phẳng không dậy nổi hứng thú.
Lâm Đăng cười thầm liếc mắt nhìn cô gái, đi tới tủ lạnh đứng ở đó mở một lon Fanta, sau đó thong thả bước đến trước mặt của cô gái, lại đột nhiên đưa tay túm lấy cánh tay của cô ta, thô bạo kéo lên.
Cô gái sợ hãi không ngừng la hét chói tai, đánh tay loạn xạ lên trên bả vai và cánh tay Lâm Đăng.
“Mạnh chút, sức quá yếu, thế không thoải mái chút nào. ” Lâm Đăng xấu xa cố tình trêu chọc cô ta.
Cô gái lại không động nữa, nhấp nháy đôi môi hồng, đôi mắt to ngấn nước, giống như vừa trải qua một cuộc chiến cay đắng bị khuất phục, đứng bất động.
Thấy cô ta bày ra bộ dáng trinh tiết liệt nữ, Lâm Đăng không còn tâm trí trêu chọc cô ta nữa, nhét lon nước lạnh vào trong tay cô ta, sau đó thong thà bước trở lại ghế sopha ngồi xuống.
Cô gái kinh ngạc nhìn chằm chằm lon Fanta trong tay, lại ngẩng đầu nhìn thanh niên đang ngồi trên sopha, đôi mắt to ngập nước tràn đầy nghi hoặc.
“Tôi không có hứng thú với con gái ngực phẳng.” Lâm Đăng rất trực tiếp nói ra thực tế tàn khốc này.
“Anh!” Mặt cô gái đỏ lên giống như con tôm bị luộc chín.
“Uống nước đi. ” Lâm Đăng mặt lạnh ra lệnh.
“Không uống, ai biết anh có bỏ thuốc gì vào đây không!” Cô gái tức giận mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
Lâm Đăng liếc cô gái một cái, không dây dưa đề tài này nữa, “Biết nấu ăn không? ”
“Ớ.” Cô gái đột nhiên cứng đờ, chuyển đổi chủ đề cũng quá nhanh rồi.
“Cửa ở bên đó, tôi không có hứng thú nuôi kẻ rỗi việc bên cạnh.” Lâm Đăng không phải là người có tính kiên nhẫn tốt, cho dù là nói chuyện hay làm việc đều không thích dây dưa lằng nhằng.
“Không~ tôi… tôi làm.” Cô gái ngược lại thả lỏng trái tim đang bị treo lên của mình, chỉ cần không phải làm chuyện đó thì tốt rồi.
Lâm Đăng gật đầu, gác chân nghỉ ngơi trên cái bàn thấp trong phòng khách, tay chỉ tới tủ lạnh, “Bên trong còn chút nguyên liệu nấu ăn, đi nấu đi, tôi đói rồi.”
Đúng thế, Lâm Đăng là một tên phế vật trong nhà bếp, mặc dù như vậy, hắn vẫn rất thích để một số rau dưa tươi với thịt trong tủ lạnh, nhưng mỗi lần như thế số phận của chúng nó đều bị chôn thây trong thùng rác.
Có lẽ một số người sẽ cảm thấy hắn rất quái lạ, nhưng cẩn thận suy nghĩ, đây có thể là chấp niệm tận sâu bên trong đầu của Lâm Đăng, khát vọng được ở trong ngôi nhà của mình, được ăn thức ăn do chính tay người mình yêu chế biến.
Trước kia Lâm Đăng căn bản không giỏi giao tiếp với người khác, vì vậy không thể nào tìm được một người bạn gái, càng đừng nói khi Lâm Đăng đã trải qua mạt thế tàn khốc, sợ là dựa theo tính cách này của hắn, lại càng không có cô gái nào dám bắt chuyện.
Nói đến nấu ăn, đây chính là sở trường của cô, cô gái vui sướng uống một hớp nước, “Ok, không thành vấn đề, cứ để tôi.”
Lâm Đăng nhắm mắt lại khẽ ừ một tiếng, hắn không quá mong đợi vào cô gái có mười đầu ngón tay nhìn như không dính nước mùa xuân có thể nấu được món ngon, hơn nữa bây giờ đối với hắn mà nói, đồ ăn ngon cũng chỉ để lấp đầy bụng mà thôi.
Mà bên trong phòng trọ của hắn còn có chút mì ăn liền, các loại nước uống dự trữ, cho nên bây giờ hắn không vội đi ra ngoài. Nhiệm vụ cần thiết nhất của hắn bây giờ là hưởng thụ an bình ngắn ngủi này, nghỉ ngơi dưỡng sức, lên kế hoạch thật tốt cho con đường sau này của mình, hắn không muốn một lần nữa phải trải qua nổi tuyệt vọng trong kiếp trước.
Hơn nữa hệ thống cung cấp điện nước ở Trung Quốc rất tốt, dẫn đầu công nghệ tiên tiến trên thế giới.
Ít nhất là qua vài tháng, sau khi mạt thế bùng nổ, trong nhà dân vẫn được cung cấp đầy đủ điện nước.
Không lâu lắm, trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, có lẽ là cô gái đang rửa rau.
“À, Em tên là Nhậm Tuyết Nhi, anh tên là gì? ” Cô gái cầm một miếng vải khô lau bọt nước trên tay mình, vừa hỏi vừa đi đến tủ lạnh lấy nguyên liệu.
“Lâm Đăng.” Lâm Đăng đùa nghịch chiếc điều khiển TV từ xa, nhấn nút mở, nhìn màn hình đúng như trong dự kiến đều là hoa tuyết, lười biếng phun ra hai chữ.
“Vậy em sẽ gọi anh là Lâm đại ca~” Nhậm Tuyết Nhi lộ ra nụ cười đáng yêu, nói xong lại có chút ngượng ngùng, thấp đầu xuống một chút, cầm nguyên liệu nấu ăn trở về phòng bếp.
Nhậm Tuyết Nhi năm nay mười tám tuổi, gọi Lâm Đăng hiện giờ hai mươi hai tuổi một tiếng đại ca cũng không quá đáng, chưa kể số tuổi thật của Lâm Đăng phải là ba mươi hai.
Lâm Đăng không có bất kỳ ý kiến về kiểu gọi này.
Nghe tiếng “rè rè” phát ra từ TV, trong lòng Lâm Đăng có chút buồn bực khó hiểu, ấn nút tắt màn hình, ném lung tung cái điều khiển TV sang bên cạnh, nhíu mày nhảy xuống ghế sopha, đi tới trong phòng ngủ của mình rồi ngồi xổm xuống trước giường, kéo ra vài thùng chứa mì ăn liền và bích quy dưới giường, tính cũng đủ cho hai người ăn nhiều ngày.
Đừng hỏi vì sao Lâm Đăng có nhiều đồ ăn như vậy, hắn từ nhỏ lớn lên trong trại trẻ mồ côi hạng ba, khi còn bé trải qua kinh nghiệm đói bụng làm cho hắn trong lòng sinh ra chút ám ảnh, nếu nhồi nhét đầy đồ ăn thức uống vào tất cả các khe hở trong phòng, hắn sẽ cảm thấy khá an toàn. Đây cũng là lí do tại sao có vài người có thể an toàn vượt qua mấy ngày đầu của mạt thế, trong khi những người khác chỉ vì đồ ăn và thức uống, điên cuồng liều mạng xông vào các siêu thị, tiệm tạp hoá để bị tang thi vây quanh.
Đối với sự kiện mạt thế bùng nổ, các nhà khoa học và các tổ chức có ý kiến khác nhau, một số người nói là do bão mặt trời nên dẫn tới từ trường trái đất bị rối loạn; một số lại cho rằng vài bệnh nhân khủng bố đầu tiên bị lây nhiễm nhất định là phần tử do một tổ chức khủng bố gửi đến trả thù xã hội bằng ‘bom người’( là người nuốt hoặc bằng cách nào đó đưa bom virus vào trong cơ thể); còn có nói đây thực chất chính là hồi đáp cho nhân loại sau nhiều năm huỷ hoại môi trường; mê tín dị đoan hơn thì nói các vị thần trên trời gây chiến mà không quan tâm những thương tổn mang đến cho nhân loại.
Trên thực tế, Lâm Đăng thì tương đối tin tưởng cách giải thích thứ hai, bởi vì một năm trước khi bùng nổ, các loại khủng bố thường xuyên có vài hoạt động bất bất thường, “sự kiện ba trăm sáu bảy quả bom người”, “cuộc khủng hoảng tháng chín”, “sự kiện bắt cóc quần chúng ở Vũ An”, hầu hết các tổ chức khủng bố này đối với cuộc sống đầy tuyệt vọng, trở thành các phần tử điên cuồng, khẩu hiệu của bọn họ chỉ có một, “Cứu vớt xã hội thối nát này, để cho toàn bộ nhân loại tự mình thức tỉnh!”
Theo một nguồn tin vịt, có một số tổ chức khủng bố nổi tiếng bí mật nghiên cứu một cách có thể làm cho người chết sống lại, hơn nữa bọn họ còn sử dụng virus, còn chuyện cuối cùng có nghiên cứu thành công hay không, cái này không biết được.
***
Chờ đến lúc trên bàn phòng khách bày đầy thức ăn thơm ngon, Lâm Đăng trên cơ bản cũng gom lại hết tất cả các vật tư có thể sử dụng trong mạt thế lại một chỗ.
“Lâm đại ca, thức ăn làm xong rồi~” Nhậm Tuyết Nhi rất có lòng tin với khả năng nấu nướng của mình, lúc ở nhà, anh trai cùng ba mẹ thường khen ngợi tay nghề vủa cô, các món ăn làm ra đều có đủ màu sắc và hương vị.
Đem món cuối cùng khoai tây thái sợi chua ngọt lên bàn, Nhậm Tuyết Nhi hạnh phúc đứng bên bàn chờ đợi Lâm Đăng lại đây ăn.
Cô ta biết cần phải nắm thật chắc người thanh niên vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ này, để dạ dày của hắn không rời bỏ cô được, như thế thì an toàn cơ bản của cô mới được bảo đảm.
Cô thường xuyên bị ảnh hưởng bởi người anh trai lập dị của mình, cái gì mà sinh hóa, loại phim ảnh về tang thi linh tinh cô xem cũng không ít, dựa theo tình hình hiện nay, quả thật gần giống như trong điện ảnh. Nhậm Tuyết Nhi vửa sợ hãi nhưng cũng đồng thời lại cảm thấy mình gặp may mắn, đột nhiên có thể tìm được người đàn ông có thể dựa vào, chưa nói ngoại hình của người đàn ông này rất được, mũi ra mũi, đôi mắt ra đôi mắt, đặc điểm trên gương mặt cực kỳ nổi bật và rất đẹp trai.
Nhậm Tuyết Nhi ban đầu đối với Lâm Đăng là có một chút ngưỡng mộ, nếu không ngay từ đầu cô cũng sẽ không bám sát phía sau hắn.
Khi nãy cô còn dở trò dàn dựng một màn xiếc gợi tình lúc gặp mặt, không ngờ anh ta chỉ im không nói, Nhậm Tuyết Nhi thật sự bị đả kích, chẳng lẽ sức quyến rũ của bản thân không đủ? Nhưng trong tiểu thuyết hay TV, đàn ông không phải thích dạng phụ nữ như vậy sao?
Nhưng may là Lâm Đăng sau đó lại gọi cô nấu ăn, khiến cô vui sướng muốn điên, vừa lúc tài nấu nướng của cô rất tốt có thể ra mấy đòn sát thủ lên người anh ta.
Lâm Đăng hít một hơi thật sâu hương thức ăn từ trên bàn cơm bay tới phòng khách, đã bao lâu không có ngửi được hương vị thế này, nhớ đến khắp nơi đầy mùi thối trước kia, khứu giác của hắn gần như bị tê liệt, mới đầu khó có thể nuốt trôi lá cây gốc rễ, sau đó, lại trở thành vật tư cứu mạng khiến mọi người tranh giành đầu rơi máu chảy.
Đến gần bàn, mùi thơm của thức ăn càng phát ra nồng đậm, món ngon rực rỡ đầy mỹ vị, còn có phụ nữ xinh đẹp mỉm cười đứng ở bên cạnh bàn, cảnh tượng trước mắt làm cho Lâm Đăng thiếu chút nữa cho là mình đang nằm mơ.
“Lâm đại ca, Lâm đại ca?” Nhìn người thanh niên trầm mặt ngồi ở bàn ăn không nói lời nào, Nhậm Tuyết Nhi có chút hốt hoảng không yên, chẳng lẽ đồ ăn mình làm không hợp mắt anh ta?!
Lâm Đăng khôi phục tinh thần, tay cầm đũa lên, gắp một miếng thịt kho tàu lớn nhét vào trong miệng, nhai vài lần thì nuốt xuống, sau đó lại gắp một khối lớn, ánh mắt của hắn luôn nghiêm túc lại cố chấp nhìn chằm chằm vào đĩa thịt, các món ăn đa dạng bên cạnh hoàn toàn bị hắn bỏ qua.
“Những món ăn khác cũng ăn rất ngon, Lâm đại ca ~” Đối với sự im lặng và bình tĩnh của Lâm Đăng, trong lòng Nhậm Tuyết Nhi có chút thoáng mất mát, nhưng cô ta vẫn duy trì nụ cười đáng yêu, gắp một đũa măng trộn vào trong bát hắn.
Động tác đang ăn của Lâm Đăng tạm dừng lại, nhìn măng trộn trong bát một lát, ở thời điểm trái tim Lâm Tuyết Nhi sắp nhảy ra cuống họng, như nguyện đem chúng nhét vào trong miệng của mình, cũng là nhai vài cái sau đó liền nuốt xuống.
Đây là thói quen mà Lâm Đăng hình thành trong mạt thế, trong hoàn cảnh nguy hiểm, căn bản không cho phép ngươi chậm rãi thưởng thụ đồ ăn, người sống sót chỉ có thể nhanh chóng nhồi nhét các loại ‘bổ sung’ kỳ quái, chỉ cần không có độc, chỉ cần dạ dày ngươi có thể tiêu hóa, nó chính là thức ăn.
Còn có chút cường nhân, cơ thể mạnh mẽ không sợ bất kỳ chất độc nào, dạ dày cứng cáp ngay cả vỏ cây khô nứt cũng có thể tiêu hóa, mà Lâm Đăng, cũng là cường nhân này, dĩ nhiên, đó là Lâm Đăng của mười năm sau.
Nhậm Tuyết Nhi có chút ủy khuất cúi đầu nhìn chén cơm, khi Lâm Đăng ăn xong rồi thịt kho tàu, lại chuyển chiến đấu với đĩa sườn heo, rốt cục không nhịn được nhỏ giọng hỏi, “À này, đồ ăn có hợp khẩu vị không?”
Lâm Đăng rất nể tình nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Nhậm Tuyết Nhi nắm chặt tay trong lòng mừng như điên, trái tim nhảy nhót không ngừng.
Sau khi ăn no, Nhậm Tuyết Nhi vui vẻ dọn dẹp bàn ăn.
“Cô dùng hết nguyên liệu rồi hả?” Lâm Đăng nhìn cô gái hỏi.
“Không, còn lại một nửa.”
Lâm Đăng gật đầu một cái, “Ngày mai dùng xong, sau đó chỉ ăn mì gói với bánh quy.”
“Dạ.” Nhậm Tuyết Nhi dùng tay chấp hành tuân lệnh.
Lâm Đăng bỏ giầy ra, nằm xuống cái ghế dài, “Phòng ngủ cho cô, tôi ngủ ở sopha.”
Nghe được câu này, Nhậm Tuyết Nhi trong đôi mắt loé lên một tia mất mát, “Ghế sopha không thoải mái lắm, thật ra … Hai người ngủ chung một cái giường cũng không có chuyện, ah… Này, em tin tưởng nhân phẩm của Lâm đại ca!”
“Nhân phẩm?” Lâm Đăng cúi đầu cười nhạo một tiếng, không nói gì nữa, duỗi cánh tay và chân, nhắm mắt lại, nằm yên tĩnh trên ghế sopha, từ mặt ngoài cũng nhìn không ra là thật ngủ hay là giả ngủ.
Nhậm Tuyết Nhi cảm thấy chính mình tự tìm bực, không nói cái gì nữa, bĩu môi cố ý dẫm mạnh chân đi vào phòng ngủ.
Thanh niên trên chiếc ghế dài hơi mở mắt, nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô gái, đôi mắt chập chờn loé lên khó phát hiện, nếu như cô có thể sống đến mười năm sau, như vậy …
Ý tưởng sau đó lập tức tiêu tán ở trong nụ cười tự giễu của thanh niên, mười năm, phụ nữ nũng nịu như thế có thể trụ được đến lúc đó sao?