• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống như một giấc mộng hư ảo, làm cho người ta không thể tin được.

Hắn nghĩ đến chính mình đã chết, mở mắt ra đều là cảnh tượng màu trắng xóa, tuyết trắng cùng ánh sáng nhu hòa trên tường, bức màn thanh nhã rũ xuống đất, giường mềm mại, chăn ấm áp, tất cả đều là màu th trắng không chưa một tia tạp chất.

Sau khi nam nhân tỉnh lại, phát hiện căn phòng vốn một mảnh hắc ám đã rực rỡ thành một màu nhan sắc của tuyết, nhưng chủ nhân của căn phòng không có xuất hiện qua, cho đến khi hắn khỏe hoàn toàn, cũng không có xuất hiện.

"Hắn đi đâu ?" Lúc quản gia giúp Hướng Nhất Phương đưa đồ lên, chuẩn bị lên thuyền, Hướng Nhất Phương rốt cục nhịn không được hỏi. Lúc bị nhốt, hắn nghĩ mình đã là hận Hắc Ngân, bị cầm tù đầu óc hắn gần như hỏng mất rồi, cuối cùng cư nhiên thần chí không rõ trong dông tố chạy trốn.

Đúng vậy, rõ ràng là rất hận, nhưng lại thế nào cũng hận không được. Cho dù mấy ngày nay dưỡng thương, rõ ràng may mắn không có nhìn thấy kẻ kia, rồi lại không tự giác nhìn ra cánh cửa chưa hề mở ra, nhìn ra ngoài cửa sổ không người.

"Thiếu gia đã đi Châu Âu." Quản gia đáp.

"Vậy sao....." Cúi đầu mỉm cười như vui mừng, trọng giọng nói lại mang theo một niềm mất mát không tự phát giác, "Như vậy cũng tốt."

"Thiếu gia vốn tính toán đưa Hướng tiên sinh đi." Quản gia ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, "Thiếu gia tuy rằng làm ra việc khiến Hướng tiên sinh thực thương tâm, nhưng hy vọng ngài chớ hận thiếu gia."

"Ông có thể nói cho tôi biết một ít về hắn không....."

Trong ánh mắt đục ngầu của quản gia chớp lên một tia hào quang, gật gật đầu : "Thiếu gia là con riêng của lão gia nhà tôi, mẹ của thiếu gia vì không nuôi nổi liền đưa thiếu gia đến nhà lớn. Khi đó thiếu gia thực sự là một đứa nhỏ đáng yêu....." Nói tới đây, quản gia tạm dừng một lát, thương cảm nói, "Thiếu gia ở nhà lớn ăn không ít đau khổ, cũng thay đổi rất nhiều....."

Nếu không muốn bị kẻ khác giết, chỉ có thể đi giết kẻ khác. Nghe quản gia kể lại một ít chuyện quá khứ của Hắc Ngân, Hướng Nhất Phương có lẽ hiểu được tính cách của Hắc Ngân bất đắc dĩ như thế nào mà lại hình thành.

"..... Hóa ra là vậy." Nghe xong chuyện kể của quản gia, nam nhân trong đầu hiện ra khuôn mặt cười của hồi ly, đằng sau nụ cười phóng túng đó, lại là những chuyện khiến hắn đau lòng.

"Chẳng lẽ không thể rời đi cái nàh kia sao ?" Hướng Nhất Phương thở dài một tiếng.

"Bởi vì bảo hộ Hướng tiên sinh, thiếu gia đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà lớn." Quản gia mỉm cười.

"Cái gì ?" Hướng Nhất Phương có chút kinh ngạc há to miệng, "Cho nên hắn mới muốn đi Châu Âu sao ?"

"Không, đây là quyết định của riêng thiếu gia," thoáng nhìn Hướng Nhất Phương có chút vẻ áy náy, quản gia mỉm cười nói, "Đây là thư của thiếu gia để lại cho ngài, dặn riêng tôi rằng khi ngài rời đi thì đưa thư cho ngài."

"Cám ơm....." Không nghĩ tới người nọ sẽ để lại thư cho mình, Hướng Nhất Phương nhận lấy phong thư mỏng màu phấn hồng, trên phong thư còn có một con heo nhỏ màu hồng. Con heo nhỏ màu hoofng kia, cũng biến mất giống như Hắc Ngân.

"Không, người nên cám ơn là tôi." Quản gia nói xong câu đó, liền đem hành lý lên thuyền. Vô luận là cuộc sống, hay là người, thiếu gia trước kia luôn cực đoan mà hắc ám, nhưng hiện tại, hết thảy đều đã thay đổi rồi phải không ? nam nhân trước mắt nhìn có vẻ rất bình thường này, lại có sức mạnh động lòng người.....

Quản gia ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời sau bão táp thật đúng là rất xanh.

Đang nghe quản gia nói, Hướng Nhất Phương không khỏi khóe miệng trồi lên nụ cười, nhìn phong thư "đáng yêu cực điểm" trên tay, nhẹ nhàng đọc :

"Trung y đại thúc ! Ngươi cho là bản thân mình có thể chạy đi sao ? Nói cho ngươi, ta còn có thể trở về ! Ngươi tuyệt đối tuyệt đối chạy không khỏi bàn tay hồ ly của ta đâu ! Thực xin lỗi nói kiểu này theo quan hệ của chúng ta thì không thể dùng, đại thúc nhất định sẽ tha thứ rồi cuối cùng yêu ta đến chết !

Tái bút : Đứa con bảo bối A Ngốc liền tạm thời ở bên ba ba nha, ma ma không cần phải nhớ nhung hai ta nha !"

Thật là một câu cũng đủ làm thư ! Cái gì mà ma ma ba ba đứa con, cũng chỉ có Hắc Ngân da mặt dày mới có thể nói ra.

Cái tên kia, căn bản chẳng có gì thay đổi ! Lắc lắc đầu, nam nhân đem thư xếp lại để trên mặt đất.

Bọn họ hay là cứ như vậy mà chấm dứt đi.

"Quản gia, chúng ta đang đi đâu ?" Ngồi ở trên thuyền, Hướng Nhất Phương nhìn biển rộng mờ mịt, đối với hành động từng nhảy xuống biển của mình lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Kẻ đang trong lúc tuyệt vọng, có thể làm ra những chuyện mà bình thường ít khi làm được.

"Như thế này thì ngài sẽ biết, bây giờ còn phải ủy khuất ngài một chút." Lão gia thần bí nói.

"Từ từ........ Quản gia, ông làm cái gì vậy ?" Hướng Nhất Phương sửng sốt, quản gia lại cho mấy gã đàn ông đến đè Hướng Nhất Phương lại, dùng dây thừng cột vào ghế trên khoang thuyền.

"Chuyện này, phiền ngài nói là Hắc gia làm ! Mạo phạm, tôi thực xin lỗi, tạm biệt." Cúi đầu thật sâu, quản gia cùng người trên thuyền liền như vậy đem Hướng Nhất Phương không còn chút phản ứng ở trên thuyền.

"Từ từ ! Từ từ !" Hắc Ngân biến thái ! Làm sao mà thay đổi được ? Trong lòng thầm mắng, Hướng Nhất Phương loay hoay chuyển mình, trói thật là chặt.

Thở dài, nam nhân ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trước kia ở trong thôn đều nghe người ta nói kẻ ở thành phố thực đáng sợ, ngẫm lại từ khi hắn ra đi không gặp được một người bình thường, quả thật là như vậy !

"Kỳ quái, như thế nào một người cũng không có ! A ! Ông chủ, bên trong có người !" Một đợt thanh âm ồn ào làm cho Hướng Nhất Phương đang thiu ngủ nhất thời tỉnh lại.

"Nhất Phương !" Một người kinh ngạc hô to.

Nghe được có người gọi mình, Hướng Nhất Phương nhìn về phía người đến, trong lòng khẽ thất thần : "A Phi ?"

PS : A Ngốc = con heo nhỏ màu hồng phấn (Hắc Ngân đem đi)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK