Nhưng thân ảnh tưới nước kia thủy chung chỉ đứng ở một chỗ tưới cây, cho đến khi nước trong bồn hoa tràn ra, mới cuống quít tắt nước.
"A !" Nhìn hoa lan cơ hồ bị chết đuối, Hướng Nhất Phương vội vàng sửa sang lại, hít một tiếng rồi trở về phòng, ghé vào song cửa xuất thần nhìn ra ngoài.
Từ Mộ Phi đưa hắn đi đến biệt thự thanh lịch này, mấy ngày nay không có nhìn thấy Tố Vân, cũng rất ít khi nhìn thấy Mộ Phi, tuy rằng thanh tịnh không ít, nhưng mỗi ngày tưới tưới hoa, luyện luyện thân thể, xem sách, luôn luôn có chút nhàm chán, trong lòng càng ngày càng phiền muộn
A Phi, cậu rốt cục muốn làm gì ? Đem hắn để ở nơi này, rốt cục là có ý tứ gì ? Hướng Nhất Phương không thể không thừa nhận, hắn có chút ghen tị, càng nhiều chính là thương cảm.
Rõ ràng miệng nói là "thương hắn", nhưng.... nhưng mối quan hệ dây dưa không rõ của Mộ Phi và Tố Vân càng làm cho Hướng Nhất Phương có chút chua xót, không chỉ một lần có ý tưởng "có phải bởi vì bị người khác chạm qua rồi nên không hề thích hay không", nam nhân tại thống hận vẻ yếu đuối của mình không dám cùng Mộ Phi giáp mặt giằng co, ngẫu nhiên cũng tự giễu có phải hay không bản thân bắt đầu miên man suy nghĩ.
"Rù rù...." Trong túi tiền có gì đó ông ông chấn động, cắt đứt suy nghĩ của nam nhân.
"Điện thoại ?" Từ trong túi tiền lấy ra một cái di động, mặt trên hiển thị một số xa lạ. Mấy ngày hôm trước Mộ Phi đêm một cái di động cho Hướng Nhất Phương, nói là phương tiện liên hệ, mà trong kỳ thật cũng chỉ có số điện thoại di động của Mộ Phi.
Nghĩ "nhưng là ai có thể gọi được", Hướng Nhất Phương ấn nút nghe, không có chờ hắn nói chữ "a lô" đầu kia điện thoại đã vang lên tiếng cười âm hiểm quen thuộc.
"Ha hả a..... Trung y đại thúc có nhớ ta hay không ?" Thanh âm lanh lảnh từ trong điện thoại truyền ra.
"Hắc Ngân ? Ngươi.... Ngươi sao lại biết...." Thanh âm này, vừa nghe đã biết là ai ! Hướng Nhất Phương mở to hai mắt nhìn, có chút không thể tin, Hắc Ngân như thế nào biết số điện thoại di động của mình ?
"A ! Nghe thanh âm của ngươi giống như kích động, đại thúc nhớ ta đến như vậy sao ? Vi phú đích thực là rất cao hứng ! Khanh khách.... A ! Đại thúc từ từ nhé, đứa con của chúng ta muốn cùng ma ma nói chuyện !" Chỉ nghe tới từ đầu kia truyền đến tiếng kêu của con heo, khiến Hướng Nhất Phương nhất thời bật cười.
"A Ngốc nói "ba ba thật nhớ ma ma ! Muốn cùng ma ma trên giường, cuộn tròn chăn" !" Hắc Ngân nắm cái mũi nhỏ giọng bắt cước tiếng trẻ con.
"Nói hươu nói vượn !" Hoàn toàn không nghĩ đến Hắc Ngân ở Châu Âu sẽ gọi điện cho mình, hắn nghĩ bọn họ như vậy sẽ chấm dứt, sau đó không còn liên hệ. Hắn nghĩ như vậy, nhưng nhận được điện thoại của nam tử kỳ dị này, trong lòng cũng có chút cao hứng. Không biết vì cái gì, có đôi khi hắn chậm chí nghĩ là, thế giới này người hiểu biết hắn nhất có lẽ là Hắc hồ ly.
Ừm, cứ việc là một Hắc hồ ly ác liệt.
"Ở bên cạnh Phế Mộc Đầu à ?" Bên tai vang lên thanh âm ôn nhu.
"Phế Mộc Đầu ?" Biết được "Phế Mộc Đầu" mà Hắc Ngân nói chính là Mộ Phi, Hướng Nhất Phương cười khổ "ừm" một tiếng.
"Hắn khi dễ ngươi ?" Thanh âm vốn vui cười đột nhiên khẽ lạnh xuống, mang theo một cỗ tức gâận.
"Ha hả ! Khi dễ ta nhiều nhất vô cùng tàn nhẫn không phải là ngươi sao ?" Không muốn nói về vấn đề của A Phi, Hướng Nhất Phương trêu chọc Hắc Ngân. �
"A ! Ma ma nói như vậy ba ba rất thương tâm nha !" Hắc hồ ly khôi phục lại "bình thường" lại bắt đầu đùa giỡn đại thúc, "Yên tâm đi, ba ba hội dùng nửa đời sau toàn thân..... bảo vệ đại thúc nha !"
Nghe Hắc Ngân cố ý nhấn mạnh ngữ khí chữ "thân", Hướng Nhất Phương trong lòng một trận mắng loạn, đột nhiên nói : "Ngươi.... Ngươi có biết điện thoại của Lạc Văn không ?"
"..... Ngươi muốn để làm gì ?" Thanh âm phi thường phi thường khó chịu.
"Cho ta là được rồi."
"Không cho ! Không cần cho người cùng tình địch gặp mặt !" Kiên quyết không đồng ý !
........
Kết quả cuối cùng ? Hướng Nhất Phương không để ý đến Hắc Ngân ồn ào đem điện thoại trực tiếp tắt máy, vừa lòng tờ giấy ghi số điện thoại.
Hít vào một hơi thật sâu, trải qua giằng co Hướng Nhất Phương vẫn là bấm một cuộc gọi cho Lạc Văn.
Hắn đích xác là rất rất không muốn liên hệ gì với Lạc gia, nhưng sau khi trốn khỏi nhà họ Lạc cũng không có đem theo hành lý, này trong hành lý, có bộ sách Trung y hắn xem như trân bảo, y thuật này đều là do cha ông truyền lại, nếu như bị hắn đánh mất, sẽ đau lòng đến khó biểu đạt đơợc.
Ở trước mặt Mộ Phi hắn tuyệt đối không có khả năng nhắc tới chữ "Lạc", vì phải lấy lại hành lý, Hướng Nhất Phương quyết định phải trực tiếp gọi điện. So sánh với Lạc Tư khiến nam nhân sợ hãi, gọi cho Lạc Văn vẫn hay hơn.
Điện thoại thông, chưa kịp chờ bên kia lên tiếng, Hướng Nhất Phương đã mở miệng trước : "Lạc Văn, tôi là Hướng Nhất Phương, hành lý của tôi còn ở nhà cậu phải không ? Nếu tiện, xin trả lại cho tôi."
"......" Không ai trả lời.
"Lạc Văn ?" Vẫn không trả lời, Hướng Nhất Phương nhíu nhíu mày, tiếp tục nói, "Người là Lạc Văn sao ? Không tự giác tăng thêm chút ngữ khí, nam nhân bắt đầu hoài nghi có phải Hắc Ngân tùy tiện vẽ ra số di động để lừa mình hay không.
"Lạc Tư" Trong lúc Hướng Nhất Phương ảo não chuẩn bị ngắt máy, thanh âm lạnh như băng đột nhiên truyền ra.
"A ?"
"Ta là Lạc Tư."