Chạy được một đoạn đường quay đầu lại xem, Hướng Nhất Phương là càng chạy trong lòng càng bất an, miệng than thở : "Như thế nào còn không có đến ?" Mặt nhăn cả lại.
"Xe ! Xe! Ta xem đến xe !" Hưng phấn chỉ vào thác nước giấu xe, Tố Vân vội vàng chạy tới, "Làm sao bây giờ, ta không biết lái xe, ngươi biết không ?" Tố Vân mở cửa xe ngồi lên.
"Một chút." Hướng Nhất Phương mặt nhăn mày châu liên tiếp nhìn lại, có chút không yên lòng nói.
"Mau lên đây lái xe ! Ngây ngốc cái gì !" Dùng sức kéo ống tay áo của Hướng Nhất Phương, Tố Vân lo lắng nói, "Nếu đuổi tới đây thì làm sao bây giờ ! Mau lái xe !"
"Không được ! Lạc Tư còn không có đến đây !" Hướng Nhất Phương gấp đến độ quay người chung quanh, lo lắng nói, "Nơi nơi đều là rừng cây, xe căn bản không chạy ra được !"
"Ngươi quản hắn cái gì chứ ?" Tố Vân mắng, "Hắn là một tên bại hoại ! Chết thì tốt rồi ! Ta nói ngươi mau lên đây lái xe, dây dưa cái gì !"
Trong rừng đột nhiên truyền đến một tiếng "đùng !" thật lớn, một đàn chim bay tán loạn cả lên, kêu huyên náo. Nhìn về phía chim bay, máu toàn thân của Hướng Nhất Phương như đóng băng lại, môi run rẩy không nói được một lời.
Hắn đột nhiên nói với Tố Vân, "Ở chỗ này chờ chúng ta ! Anh đi tìm hắn !" Nói xong liền hướng phía đường cũ chạy đi, Tố Vân gấp đên độ ở trên xe mắng loạn : "Ngốc tử ! Ngu đần ! Ngươi đi chịu chết à !"
Lạc Tư..... ngàn vạn lần không thể xảy ra việc.
Nỗi sợ hãi trong lòng giống như hắc động càng ngày càng lớn, không ngừng nuốt lấy lí trí của nam nhân, hóa thành hốc mắt mờ mịt của nam nhân. Hướng Nhất Phương điên cuồng chạy trở về, càng chạy, trong lòng lại càng lo lắng, đến bây giờ hắn cũng chưa phát hiện được thân ảnh của Lạc Tư.
"Lạc Tư ! Ngươi ở đâu ! Trả lời ta !" Cũng bất chấp có thể bị phát hiện hay không, Hướng Nhất Phương dùng hết sức gọi lớn, "Trả lời.... trả lời ta đi !"
'Ư !" Miệng đột nhiên bị người phía sau che lại, Hướng Nhất Phương bối rối giãy dụa lên, một thanh âm quen thuộc ghé vào lỗ tai hắn vang lên : "Là ta !"
Còn chưa kịp phản ứng, Hướng Nhất Phương đã muốn bị kéo chạy đi, đang nhìn đến phía sau của người chạy đằng trước, Hướng Nhất Phương đã nhịn khóc mỉm cười, vừa chạy, vừa cầm tay của Lạc Tư : "Ngươi..... ngươi không sao chứ ?"
"Không có việc gì." Trả lời đơn giản, Lạc Tư càng thêm nắm chặt tay của Hướng Nhất Phương, nghiêng đầu mắng, "Trở về làm cái gì ! Đứa ngốc !" nhưng trong mắt lại lóe lên tia kinh hỉ.
Còn không đợi Hướng Nhất Phương vui mừng, liền phát hiện Lạc Tư có chút không thích mặt, gương mặt nam tử có hơi trắng bệch, cánh tay giữ lấy mình cũng càng ngày càng vô lực, lúc chạy cũng có chút không xong, so với ngày bình thường thật sự là kém nhiều lắm. Hướng Nhất Phương bọn họ chạy không nhìn đường, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, bên đường lại có vết máu.
"Đã bị thương mà còn nói không có việc gì." Hướng Nhất Phương rốt cục phát hiện đùi của Lạc Tư quả thực đã trúng đạn, cơ mà vì màu quần mà không nhìn rõ, nhưng nhìn kỹ, đã muốn bị máu tẩm ướt một mảnh.
Hốc mắt nóng lên, Hướng Nhất Phương đem tay của Lạc Tư đặt lên trên vai mình, lại đỡ lấy thắt lưng của y giúp đỡ chạy qua bên thác nước, : "Chúng ta tìm được xe rồi, ngay dưới thác nước."
"Kiên trì trù !" Hướng Nhất Phương chỉ vào phía thác nước, nói : "Cũng sắp đến rồi !" Bọn họ đã có thể nghe được tiếng nước chảy xuống, chỉ cần chạy đến là lập tức có thể.
Chân Lạc Tư bị thương chạy không mau, máu kia cứ chảy ra ngoài, Hướng Nhất Phương dừng lại dùng miệng xé rách quần áo của chính mình, băng bó cho nam tử, lại dùng lực ấn ấn mấy huyệt vị, đợi cho máu không chảy ra được nữa mới tiếp tục nâng Lạc Tư chạy đi.
"Tới rồi ! Rất nhanh chúng ta có thể đi ra ngoài, chúng ta đi bệnh viện."
Hướng Nhất Phương vừa định cười, cơ mà chờ hắn nhìn đến chiếc xe từ trong thác nước rất xa kia lắc lắc chạy đi, như thế nào cũng cười không được, hắn hướng về phía chiếc xe chạy mà la lên : "Tiểu Vân ! Dừng lại ! Dừng lại đi !" Chiếc xe ngênh ngang mà đi, bỏ lại hai người còn kém vài bước mới đi đến thác nước.
"Tại sao có thể như vậy....." Nhìn khói bụi chiếc xe để lại, Hướng Nhất Phương thì thào nói, rõ ràng là chỉ còn kém một chút.
"Đều là ta liên luy ngươi !" Nam tử đang chảy máu trầm giọng nói.
Hướng Nhất Phương dùng sức lắc lắc đầu, : "Đừng nói nữa ! Có khí lực bỏ chạy, miệng im lại cho ta !" Lần đầu tiên nghe được Hướng Nhất Phương mắng chửi người khác, Lạc Tư nhịn không được nở nụ cười, cũng đưa tay ôm lấy thắt lưng của nam nhân : "Không thể tưởng tượng được là ngươi cũng rất cay nghiệt như vậy."
"Ngươi còn cười...." Nhìn chân Lạc Tư bị thương, máu tuy rằng không chảy, nhưng cứ thế này cũng không phải là cách, sắc mặt Hướng Nhất Phương thoạt nhìn so với khổ qua còn muốn khổ hơn : "Nếu bọn họ đuổi theo tới thì làm sao bây giờ....."
"Đuổi không kịp đến đây đâu." Lạc Tư nhìn đằng sau nói, vừa rồi nếu không phải tên kia bị y đâm một dao liền đột nhiên bắn lén, y cũng sẽ không bị thương.
Cư nhiên ngã ở trong tay, thật sự là đủ dọa người.
"Nhưng nếu bọn kia phát hiện chúng ta chạy...." Hướng Nhất Phương lo lắng nói.
"Trước tìm một chỗ ngồi xuống đi," Lạc Tư an ủi nói, "Bọn Lạc Văn ở lúc trời sáng nhất định sẽ tìm được đến đây, chúng ta chỉ cần chờ bọn họ là được. Về phần mấy tên kia, hẳn là không thành vấn đề." Chỉ cần đến lúc đó, y sẽ không bị chảy máu đến chết là được, Lạc Tư ở trong lòng hít sâu.
"Ừm." Gật gật đầu, Hướng Nhất Phương nâng Lạc Tư tìm được một cái hố đất, "Ta đi tìm củi khô để đốt." Đỡ Lạc Tư đến ngồi xuống một bên, Hướng Nhất Phương bắt đầu thu thập cành lá ở xung quanh, rồi lại đào một cái hố, cũng không phải rất lớn, nhưng nhánh cây sum xuê phía trước sẽ che đậy phần lớn, coi như là có chút bí mật.
Rất nhanh thu gọn lại, Hướng Nhất Phương lại vội vàng giúp đỡ Lạc Tư đến nằm trên đống lá, cúi đầu bắt đầu cởi bỏ mảnh vải trên đùi Lạc Tư, "Kiên nhẫn một chút," thấp giọng nói xong, Hướng Nhất Phương một phen vạch ra các quần của Lạc Tư, lộ ra miệng vết thương máu bê bết, ở ngoài còn lưu lại vết máu.
"Có thể là gần mạnh máu, phải lấy viên đạn ra, bằng không sẽ tiếp tục chảy, để lâu sẽ bị thối. .... Ta sợ là sẽ cắt bỏ chân." Cau mày, Hướng Nhất Phương cắn môi nói, nhưng, muốn dùng gì để lấy ra ?
Một phen đem con dao nhiễm đầy máu vào bên cạnh Hướng Nhất Phương, nam nhân ngẩng đầu nhìn Lạc Tư thần thái có chút nhợt nhạt, đối phương cười nói : "May là ta không vứt nó đi, hay dùng nó lấy viên đạn ra đi, ta cũng không muốn về sau thành kẻ thọt chân đâu."
"Không có gây tê....." Thanh âm của nam nhân run rẩy không nhịn được.
"Chút đau ấy ta có thể chịu được." Lạc Tư tiến đến gần vẻ mặt không đành lòng của Hướng Nhất Phương, áp lên đôi môi run rẩy, khẽ mút vào, thản nhiên nói ra một câu, "Như vậy sẽ không đau, như thế này..... làm cho ta hôn ngươi là được."