Các loại nhạc khí hợp tấu, âm thanh to vang, trường diện hùng tráng…
Mày kiếm dài mảnh của Thiệu Hân Đường vươn nhập tóc mai, thắt lưng bản rộng màu tím bó quanh vòng eo thon thả, đem vị Chu Du từng ‘tay cầm quạt lông’, ‘phong lưu phóng khoáng’, ‘chí khí bừng bừng’ diễn một cách sống động… Nguyệt Quế diện bộ váy màu đỏ tươi dài chấm đất, hai má kiều diễm đáng yêu, toát ra sự ngưỡng mộ sùng bái với chàng trai… Người con gái xinh đẹp như hoa này, nhưng cũng chỉ có thể làm nền cho chàng trai áo trắng có nụ cười ấm áp ở trên đài kia…
Cho đến khi vở kịch kết thúc, phía sau hí phục màu đỏ của Nguyệt Quế đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt một mảng. Người đàn ông đưới đài kia quá đáng sợ. Chỉ tùy tùy tiện tiện ngồi ở kia, đã làm Nguyệt Quế bị áp lực đến khó thở. Trong đôi mắt sắc bén của gã như thể cất giấu đao phong, mỗi khi Nguyệt Quế đến gần Thiệu Hân Đường một chút, thanh đao đó liền hung hăng cắt lên người cô… Tràng kịch này là lần ra diễn thất bại nhất của Nguyệt Quế từ mười ba tuổi nổi danh đến hiện tại, tư tưởng và linh hồn cả người đều như trì độn, như đang đứng trên cao nhìn bản thân chất phác ngu si mà không hề có biện pháp. May mà có Thiệu Hân Đường, mỗi khi Nguyệt Quế phạm sai lầm đều khéo léo dẫn dắt toàn bộ vở kịch, giúp cô không quá mất mặt…
Vu Chiến Nam ngồi dưới đài, cho đến khi Thiệu Hân Đường và Nguyệt Quế hành lễ cảm tạ theo tiêu chuẩn, hắn vẫn không hề động đến đồ trên cái bàn trước mặt, đại hồng bào vốn nóng hổi bốc hơi được tiểu nhị đổi hai lần, đã hơi lạnh
Hắn vô tình vỗ vỗ tay, tiếng vỗ tay vang dội trong đại sảnh trống rỗng càng có vẻ đặc biệt cô độc…
Vu Chiến Nam chưa từng thấy Thiệu Hân Đường đẹp như vậy, không phải là trên dung mạo, mà là một cái đẹp không phân nam nữ không có giới hạn, là một loại thành kính đối với sự nghiệp, một loại tôn trọng đối với sinh mệnh… Thiệu Hân Đường lúc này, hoàn toàn khác biệt với cái người bị trói buộc bên người hắn mặc ý trêu chọc kia…
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên đi xem kịch cùng những tư lệnh khác, cũng là người này, cũng là ngón giọng hàng đầu này, được đến không ít lời khen và vỗ tay, nhưng Vu Chiến Nam lúc đó luôn cảm thấy thiếu cái gì đó… Hiện tại hắn cuối cùng đã biết, thứ Thiệu Hân Đường lúc đó thiếu chính là một loại linh hồn, một loại… linh hồn mà hắn không thể tả rõ, Thiệu hân đường hiện tại đang có, hấp dẫn hắn thật sâu…
Thời điểm xem kịch, trong mắt của hắn không hề có người khác, đó là sự tập trung chưa bao giờ có trong đời, như thể người này cứ như vậy nhẹ nhàng bước vào trong tim hắn… Trái tim quân nhân sắt đá của Vu Chiến Nam, lại là hân hoan lại là chua sót, cảm thấy người tuyệt vời nhất trên đời đã bị hắn trói lại bên người, là người của hắn… Nhưng đồng thời lại có một loại lo được lo mất, sợ có một ngày bản thân rốt cục trói buộc không nổi cậu nữa, để người chiếm cứ toàn bộ tâm thần của hắn cứ như vậy bước ra khỏi sinh mệnh của hắn, mang tất thảy của hắn đi….
–
Thiệu Hân Đường lui vào hậu đài tẩy trang. Nguyệt Quế như thể bị thứ gì hù dọa, đêm nay liên tiếp thất thường, phụ thân hơn năm mươi tuổi của cô đến hậu đài liền văng một cái tát, đem cô gái nhỏ đang thất hồn lạc phách đánh đến ngã gục trên hòm quần áo sơn son bên cạnh, sắc mặt lão âm trầm như muốn ăn thịt người
“Đồ vô dụng, còn không bằng một thằng đàn ông!”
Thiệu Hân Đường vừa gỡ hết toàn bộ số ghim cố định trên đầu, cũng không nghe rõ lão nói cái gì. Chỉ là nhìn thấy tất cả đột phát thì giật mình, không quản đến dung nhan của mình, chạy mấy bước đến trước mặt Nguyệt Quế, nhíu mày đỡ Nguyệt Quế đang khóc nức nở thành tiếng đứng lên, rồi nói với lão già đang nhăn nhó kia: “Đại thúc, sao chú có thể đánh cô ấy?”
Phụ thân của Nguyệt Quế trợn đôi mắt đục ngầu, vô cùng căm hận nhìn Thiệu Hân Đường, dường như còn tận lực nén lửa giận, lạnh lùng gằn từng chữ: “Nó là con gái của tao, tao đánh nó thì đã làm sao? Mày quản được chắc?”
“Cho dù là con gái chú cũng không thể đánh cô ấy, hơn nữa cô ấy không hề làm gì sai…” Thiệu Hân Đường không chút e ngại tranh luận với lão, nhưng lại bị Nguyệt Quế đứng bên cạnh níu ông tay áo lại.
Đầu của Nguyệt Quế cúi rất rất thấp, Thiệu Hân Đường nhìn không thấy vẻ mặt của cô, chỉ nghe giọng cô nghẹn ngào: “Hân Đường ca, anh đừng quản mà…”
Thiệu Hân Đường muốn nắm lấy cô, lại bị Nguyệt Quế tránh đi, bước về chỗ phụ thân của cô. Từ đầu đến cuối, Nguyệt Quế không hề ngẩng đầu nhìn cậu một lần…
Thiệu Hân Đường trong lòng âm ỉ khó chịu, tận mắt nhìn thấy một cô gái lương thiện tốt đẹp ở cái xã hội cũ nát gian ác này bị đối xử bất nhân như vậy, nhưng bản thân lại không có cách gì
—
Diêm Lượng kề sát bên tại Vu Chiến Nam thấp giọng nói câu gì đó, sắc mặt Vu Chiến Nam lập tức sầm xuống, ngồi ở đại sảnh trống rỗng hồi lâu, mới đứng dậy đi ra hậu đài.
Vừa hay đụng phải cha con Nguyệt Quế đang đi ra ngoài. Vu Chiến Nam nhịn không được nhìn Nguyệt Quế thêm vài lần, làm cô bé hốt hoảng vội cúi đầu, đầu vai nhỏ nhắn không khống chế được run run…
Vu Chiến Nam muốn nhìn ai, thì căn bản không có cái khái niệm lén lén lút lút, hắn cứ như thế nhìn chằm chằm Nguyệt Quế không chút che dấu, ông Nguyệt đứng bên cạnh đương nhiên thấy rõ ràng, ý tưởng sớm đã mưu toan trong lòng từ lâu lại rục rịch…
Lúc này Vu Chiến Nam đang muốn vào cửa, cha con Nguyệt Quế hẳn nên nhường đường. Ai ngờ ông Nguyệt mập mạp đột nhiên chắn ngay trước cửa, một tay kéo con gái thình lình quỳ xuống trước Vu Chiến Nam
Sĩ binh bên kia nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy đến, khẩn trương giương súng chĩa vào hai cha con bỗng nhiên manh động này
“Vu tư lệnh, tôi, tôi…” Nhìn thấy họng súng tối om trước mắt, người đàn ông đang quỳ trên mặt đất lập tức xụi lơ, thậm chí quên mất bản thân muốn nói cái gì
Vu Chiến Nam phất tay với phía sau, mười mấy sĩ binh giương súng lập tức rút lui
“Sao vậy? Có chuyện gì?”
Đôi mắt đen ngòm của Vu Chiến Nam âm trầm, nhìn chằm chằm hai người đang quỳ trên đất, như thể nhìn thấu tất thảy. Sau đó giọng điệu không biết vì sao đột nhiên trở nên rất tốt
Thiệu Hân Đường đang đứng bên cạnh phòng thay đồ ở hậu đài, ánh mắt đen thẳm nhìn về bên này, trong đôi mắt đang quan sát Nguyệt Quế, là sự thương xót cật lực che giấu…
“Đây, đây là con gái của tôi….” Ông Nguyệt hoảng loạn huých Nguyệt Quế bên cạnh lão, cô tựa hồ không phát ra bất kì tiếng động nào, sau đó nói tiếp: “Nó còn là gái tơ… Nếu Vu tư lệnh không chê, để nó đến hầu hạ ngài đi…
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hành lang im phăng phắc như đất chết. Nguyệt Quế đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn phụ thân đầy mặt nịnh nọt của cô, sắc mặt trắng bệch…
Vu Chiến Nam hai tay cắm vào trong túi quần, lông mày nhướn lên, có hứng thú nhìn cha con đang quỳ trên mặt đất, không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn Thiệu Hân Đường đang phía trong cửa
“Thật thú vị, coi chỗ của ta là chỗ nào vậy, trại tị nạn à?” Vu Chiến Nam đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười trống rỗng nghe vào tai mọi người chỉ thấy toàn thân phát lạnh: “Thứ hàng gì cũng dám tống đến chỗ của ta! Con của ngươi nếu thật vội như vậy, cũng dễ thôi, nhiều binh ở chỗ của ta đều thiếu đàn bà”
Ông Nguyệt hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói như vậy, cũng không biết nên làm gì nữa, chỉ mở to mắt nhìn Vu Chiến Nam. Mấy giây sau, lão đập mạnh đầu xuống đất, mặt đất phát ra từng tiếng vang nặng nề, lão không ngừng kêu khóc: “Tư lệnh tha mạng, tư lệnh tha mạng…”
Rõ ràng vừa rồi hắn còn nhìn con gái của mình mấy lần, lão cứ tưởng… Lão mới dám đánh bạo liều lĩnh, không ngờ…
Vu Chiến Nam không nói gì, nghe lão ‘đông đông’ đập đầu xuống đất, mắt vẫn nhìn thẳng Thiệu Hân Đường, như đang đợi cậu làm gì đó…
Thiệu Hân Đường nhìn cha con đang quỳ trên mặt đất, trong lòng không nỡ, nhưng không biết Vu Chiến Nam rốt cục có ý gì. Sợ mình nói sai lời, ngược lại hại Nguyệt Quế. Cố gắng dặn bản thân không được kích động, bình tĩnh nghĩ đối sách
Ước chừng qua ba bốn phút, máu trên đầu phụ thân Nguyệt Quế đã thấm ướt mặt đất, Thiệu Hân Đường hoảng đến không xong, nhưng vẫn không nghĩ ra cách, vừa định đi ra cầu tình, thì đột nhiên nghe thấy Vu Chiến Nam hơi hài lòng nói: “Được rồi, không muốn thì mau cút đi, sau này đừng để ta nhìn thấy các ngươi”
Thế này xem như không sao rồi ư?
Vu Chiến Nam thế nhưng dễ dàng tha cho bọn họ như vậy, Thiệu Hân Đường vừa vui vẻ vừa khó tin, cũng rất kỳ quái
Cậu không biết là, nếu trong ba bốn phút kia, Thiệu Hân Đường dám can đảm cầu một chữ tình vì bọn họ, Vu Chiến Nam sẽ không chút do dự ném Nguyệt Quế cho các sĩ binh như sói đói của hắn.
Vu Chiến Nam bước nhẹ nhàng đến nắm tay Thiệu Hân Đường, dán sát tai của cậu, dùng giọng có thể nói là dịu dàng nhất của hắn, nói: “Em hát rất hay… rất đẹp…”
Ông Nguyệt sớm đã vội vàng kéo Nguyệt Quế đi ra ngoài. Lúc này, Nguyệt Quế nãy giờ luôn im lặng không rên một tiếng đột nhiên quay đầu lại nhìn về phương hướng của Thiệu Hân Đường một cái, thì nhìn thấy hai người ôm nhau vô cùng thân thiết, đôi mắt trong sáng rực rỡ của cô liền toát ra sự ảm đạm và bi thương chưa từng có…
Vu Chiến Nam dắt tay Thiệu Hân Đường đi ra ngoài, cười vui vẻ nói: “Lâu rồi em không đến, con trai của ta rất nhớ em, cứ nhắc em mãi…”
Chuyện không vui mấy ngày trước giữa hai người, ai cũng không nhắc lại, Thiệu Hân Đường nhu thuận theo hắn lên xe
Diêm lượng cung kính mở cửa xe cho hai người, thầm nghĩ: Thật là con của ngài nhớ cậu ấy sao? (mình cũng có cùng câu hỏi =)