Beta: Nhược Thủy aka Song Kỳ
Kẻ bị trói chặt rồi ném ra rõ ràng là Lưu Vĩ.
Thiệu Hân Đường nhớ ra Chấn Giang là ai rồi, chẳng phải là kẻ mà trước kia khi Lưu Vĩ đưa tiễn cậu đã nói đây là tên bạn bè nổi tiếng thiện lương mà y biết sao. Khi đó Thiệu Hân Đường chỉ biết rằng tên Chấn Giang này không phải người tốt gì, nhưng không biết gã lại coi trọng Lưu Vĩ, lại đầu tư lớn cho Lưu Vĩ như vậy. Hy vọng không phải là vì mình.
Tâm tư Thiệu Hân Đường chuyển biến trăm lần trong phút chốc, vẻ mặt không chút nào thay đổi, ánh mắt nhìn Lưu Vĩ chật vật ngã trên mặt đất như căn bản không quen biết người này, lạnh lùng hờ hững.
“Thiệu tiên sinh, hiện tại tôi thả hắn cho ngài, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng hô lớn. Nếu để hai tên bảo tiêu theo ngài tới đây, tư lệnh sẽ biết ngài có quan hệ với người nằm trên đất này, đến lúc đó việc tôi không xong, ngài cũng đừng hòng chạy trốn.”
Chấn Giang đứng đối diện Thiệu Hân Đường, nhỏ giọng chậm rãi nói, vẻ mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa. Thiệu Hân Đường chớp mắt, xem như đồng ý. Chấn Giang vừa lòng liếc nhìn người nọ, kẻ giữ chặt Thiệu Hân Đường lập tức buông ra rồi lùi về phía đầu ngõ, đề phòng Thiệu Hân Đường đột nhiên chạy trốn. Thiệu Hân Đường lấy tay xoa xoa cái miệng đang đau đớn, cảm thấy tên to con kia rất dùng sức, kẹp chặt đến mức muốn rụng cả hàm răng.
“Tôi tớ tay thô, có chỗ nào xúc phạm xin Thiệu tiên sinh thứ lỗi.” Chấn Giang đứng một bên lành lạnh nói, biểu tình kia chẳng chút nào xin lỗi hay kính trọng. Thiệu Hân Đường cũng mặc kệ gã lòng giả lòng thật, đứng thẳng dậy, quét mắt nhìn Lưu Vĩ quỳ rạp trên đất miệng bị nhồi giẻ, nhìn thấy cậu liền bắt đầu kêu to “Ô ô”, rồi ngẩng đầu nhìn sang Chấn Giang, bình tĩnh hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Thiệu tiên sinh quả rất thẳng thắn.”
Chấn Giang cúi đầu nở nụ cười: “Vậy tôi đây cũng không nhiều lời. Tôi biết Thiệu tiên sinh ngài là một người nặng tình nặng nghĩa, cả người như Vu tư lệnh cũng không lọt vào được mắt xanh của ngài, không phải ngài thích tên này sao. Ngài muốn đi với y cũng không khó, nhưng y thiếu Chấn Giang tôi năm mươi vạn Đại Dương, cũng đã kí giấy nợ rồi, không thể nào không trả được. Nhưng tên này nói y không có tiền, phải tìm ngài. Bây giờ ngài là tâm phúc bên cạnh Đại tư lệnh, chắc hẳn cũng không tiếc chút tiền đó. Nếu ngài có thể trả thay hắn, chúng tôi tất nhiên vui mừng, tôi chắn chắn sẽ tự mình làm cho Thiệu tiên sinh một thân phận giả, đến lúc đó ngài muốn tiêu dao khoái hoạt, trời cao mặc chim bay tới đâu cũng được...”
Chấn Giang nói một tràng dài, kiên nhẫn chờ Thiệu Hân Đường đồng ý. ai ngờ Thiệu Hân Đường nhấc hàng mi xinh, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy kinh thường, nhẹ giọng nói: “Tiền là y thiếu, mắc mớ gì mà tôi phải trả!”
“Cũng không thể nói vậy được, Thiệu tiên sinh, ngài cùng y có quan hệ gì, tư lệnh không biết, nhưng người ở đây đều biết.” Đôi mắt hẹp dài của Chấn Giang nheo lại, một tia tinh quang xẹt qua, gã bảo người lấy cái thứ chặn miệng Lưu Vĩ ra. Lưu Vĩ bị túm lên, giẻ lau trong miệng bị giựt ra, lắc người cọ về phía Thiệu Hân Đường, ồn ào nói:
“Sư đệ, em nhất định phải cứu anh, bằng không họ sẽ giết chết anh mất.”
Thiệu Hân Đường lui về phía sau, chán ghét nhìn Lưu Vĩ cả người bẩn thỉu, khuôn mặt vốn tuấn lãng nay râu ria lởm chởm, khoé miệng đầy nước bọt chảy nhễu xuống không ngừng. Y vẻ mặt lo lắng, cầu xin sự thương xót, vừa khóc vừa nói: “Sư đệ, em mau đi lấy tiền đi, bảo bọn họ mau thả anh ra, anh chịu không nổi nữa...”
“Tránh xa tôi ra!” Thiệu Hân Đường nhìn y, thầm nghĩ nếu là Thiệu Hân Đường trước kia nếu nhìn thấy bộ dáng này của Lưu Vĩ không biết sẽ có cảm nghĩ gì. Thiệu Hân Đường trước kia có cảm giác gì cậu không biết, cậu chỉ biết kẻ này ngoài việc khiến cậu ghê tởm thì chẳng còn gì cả. Kết cục hôm nay của y là tự làm tự chịu. Bây giờ Lưu Vĩ gầy đến da bọc xương, làn da xanh tím đan xen, thoạt nhìn dường như đã bị đối xử rất tàn nhẫn. Thiệu Hân Đường không biết bộ dáng này là do bọn họ muốn lừa tiền cậu mà làm ra hay không, cũng không muốn biết. Cậu cảm thấy Lưu Vĩ chẳng khác gì con rệp, không tồn tại cũng là tạo phúc cho thế giới.
“Mày không phải nói sư đệ của mày chắc chắn sẽ trả tiền thay mày sao, nếu không sao chúng tao lại để mày sống tới ngày hôm nay. Mày dám giỡn với tao hả!”
Chấn Giang nhìn chằm chằm Lưu Vĩ, ánh mắt tối tăm đến đáng sợ.
“Không có không có, Ngũ gia ngài bớt giận!” Chấn Giang vừa nói xong, Lưu Vĩ liền sợ tới mức chân mềm nhũn, thân thể run run gọi xưng hô rất có uy vọng mà bình thường bạn bè Chấn Giang hay gọi. Sau đó xoay đầu lại, vội vàng nhìn về phía Thiệu Hân Đường, nói: “Sư đệ, Hân Đường, không phải em yêu Nhị ca sao! Mau, đưa tiền cho bọn hắn, rồi Nhị ca sẽ không bao giờ... rời khỏi em nữa, hai chúng ta trở lại quê nhà Thiểm Bắc của anh, mua lại nhà cửa cho hai ta ở, Nhị ca mãi mãi không rời xa em, sau này chỉ đối tốt với mỗi mình em...”
Trong ngõ hẻm yên tĩnh, chỉ mỗi Lưu Vĩ thanh tình tịnh mẫn (Chỉ biểu tình phong phú, giọng nói vẻ mặt đều biểu đạt tình cảm khiến người khác xúc động.) giải thích. Còn những người khác đều mặt mày lạnh tanh, bao gồm cả Thiệu Hân Đường cũng không chút cảm động đối với tình cảnh lẽ ra phải nên xúc động này.
“Này? Hân Đường, em nói gì đi!” Thấy biểu tình Thiệu Hân Đường lạnh lùng, Lưu Vĩ nóng nảy, khóc lóc nói: “Bọn họ thật sự sẽ giết anh mất, Hân Đường, em không thể thấy chết không cứu được, bọn họ sẽ giết anh mất...”
“Còn để y nói nữa tôi sẽ kêu hai bảo tiêu tới đây.” Thiệu Hân Đường lạnh lùng nói. Miệng Lưu Vĩ lập tức bị chặn lại. Chấn Giang híp mắt đánh giá Thiệu Hân Đường, ngay cả biểu tình nhỏ nhất cũng không tha. Nhưng không nhìn ra được chút giả vờ nào từ khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên cả, chỉ khi liếc về phía Lưu Vĩ mới lộ ra lạnh lùng và chán ghét giống như phát ra từ xương tuỷ. Nhưng mà, Lưu Vĩ chắn chắn không dám lừa gạt mình, vậy, lẽ nào đã sai sót chỗ nào...
Chẳng lẽ Thiệu Hân Đường ở trong phủ tư lệnh đã thành thói hưởng thụ vinh hoa phú quý, không muốn cùng Lưu Vĩ sống cuộc sống kham khổ tạm bợ mà cậu từng mong ước nữa?
Xem ra đây là khả năng lớn nhất. Nhưng cho dù thế, Chấn Giang mắt thấy thịt béo sắp rơi vào miệng sẽ không chịu buông tha.
“Tôi mặc kệ các ngài có ân oán gì. Thiếu nợ phải trả là đạo lí hiển nhiên. Tiền này tôi nhất định phải thu hồi.”
Chấn Giang âm ngoan nhìn Thiệu Hân Đường, không kiên nhẫn trực tiếp nói:
“Y không trả, ngài phải thay y trả. Nếu không chuyện ngài trước kia chẳng những yêu tên này mà còn cùng y bỏ trốn sẽ lọt vào tai tư lệnh. Mà Vu đại tư lệnh lại là người trong mắt chẳng thế chứa được nửa hạt cát!”
Thiệu Hân Đường lẳng lặng nghe Chấn Giang uy hiếp, bỗng nhiên nở nụ cười, lúm đồng tiền tinh xảo nhợt nhạt hiện lên bên hai má, khiến mọi người ở đây ngây người một trận. Trong lòng tán thưởng không hổ là người có thể cùng giường với Vu Chiến Nam, cười một cái liền câu mất linh hồn nhỏ bé của bọn họ rồi. Thiệu Hân Đường dáng cười nhợt nhạt, đáy mắt đen như hai viên ngọc đen thẳm lộ vẻ châm chọc, tựa như đang nghe một câu chuyện vô cùng buồn cười, ôn nhu hỏi Chấn Giang:
“Ngươi cảm thấy Vu Chiến Nam sẽ nghe lời ngươi?”
Chấn Giang chột dạ, nghe thấy Thiệu Hân Đường tuỳ ý gọi thẳng tên họ Vu Chiến Nam, một chút khách khí cũng không có, đột nhiên có dự cảm không tốt. Nhưng gã là ai, làm gì phải rụt rè, vẫn cười bí hiểm, khoé miệng tươi cười âm ngoan, nói:
“Nếu Thiệu tiên sinh không sợ, chúng ta liền thử xem. Dù sao tôi cũng không mất mát gì. Nói không chừng, khi Vu đại tư lệnh biết được bí mật nhỏ của tiểu tình nhân mà ngài đang sủng ái sẽ còn thưởng cho người nói cho ngài ấy biết cũng không chừng...”
“Vậy thì thử đi.” Thiệu Hân Đường khẽ nói. Vẻ mặt ung dung tuỳ ý mà tự tin như vậy, ánh mắt nhìn về phía Chấn Giang còn mang theo một tia thương hại... Rồi sau đó phủi đi tro bụi bẩn căn bản không tồn tại trên người, nhấc chân trở về. Khi đi lướt qua tên to con chặn đầu ngõ, còn rãnh rỗi nói một câu:
“Hai lăm phút thôi nha, nếu không kỉ lục đi vệ sinh dài nhất của tôi sẽ bị phá mất.”
Chấn Giang nghe xong đùa giỡn thô tục của cậu, tức đến khớp hàm cắn chặt, nhưng không thể không gật đầu với tên to con. Nhìn Thiệu Hân Đường tư thế nhàn nhã giống như tản bộ trở về, gã giận dữ hung hăng đá vào bụng Lưu Vĩ một cước khiến y cả người run rẩy, gào khóc thảm thiết bị chặn lại cổ họng, chỉ có khoé mặt chảy xuống hàng dài nước mắt...
Chấn Giang không biết rằng, một phút khi Thiệu Hân Đường vừa xoay người đưa lưng về phía họ, khuôn mặt trấn định nhàn nhã nháy mắt trở nên ngưng trọng. Cậu bước chân vẫn như trước nhẹ nhàng, cho dù là người từng trải như Chấn Giang cũng nhìn không ra chút nào khác thường, chứ thực tế thì cậu đang sợ hãi trong lòng.
Cậu còn tưởng rằng chuyện Lưu Vĩ đã xong rồi, Trầm Tài Điền đã giúp cậu sắp xếp xong. Không ngờ giữa chừng lại nhay ra một tên Chấn Giang, loại người mặt hiền tâm ngoan này, sợ là kẻ lợi hại mà Trầm Tài Điền xử lí không được đây. Bằng không gã chắc chắn không dám dưới mí mắt Vu Chiến Nam bạo gan vơ vét tài sản của mình. Năm mươi ngàn đại dương, không tới nửa rương vàng thỏi.
Tuy rằng tiền vốn và tiến thắng cá ngựa lần trước ước chừng được một rương vàng thỏi, nhưng Vu Chiến Nam lấy lí do giữ lời cho cậu, đã bị hắn nhét vào trong cửa hàng rồi. Đột nhiên lấy hơn phân nửa, Vu Chiến Nam thật sự sẽ không biết sao? Cậu không tin.
Hơn nữa, cho dù Vu Chiến Nam không biết, cậu cũng không chắp tay đưa phân nửa rương vàng cho kẻ đại lừa đảo như Chấn Giang và Lưu Vĩ. Cũng không phải cậu đau lòng nửa rường vàng thỏi. Tiền bạc này nọ, đối với Thiệu Hân Đường mà nói chẳng qua là một con số, đời trước tài khoản ngân hàng của cậu vượt qua chín con số không, nhưng đối với cậu một chút tác dụng cũng không có.
Người còn sống chi tiêu ăn mặc có thể giữ lại thật sự rất ít, số tiền còn lại chẳng qua là dư thừa. Đời này Thiệu Hân Đường để ý tiền như vậy, trước là do khế bán mình, sau là để đường tương lai đừng quá gian nan.
Dù sao, tiền không mua được tất cả nhưng không có tiền sẽ vất vả! Nhất là tại cái niên đại rối loạn này, Thiệu Hân Đường thậm chí có thể tưởng tượng dược, nếu bản thân thật sự trốn chạy, mà trên người một đồng cũng không có, kết cục của cậu chắc chắn không tốt hơn hiện tại được bao nhiêu. Nhưng nếu cậu có thể thật sự đào thoát, cậu cũng không tin mình có thể quang minh chính đại vác một rương vàng ra khỏi thành phố. Cậu không tham, kiếm đủ tiền nuôi sống cậu và Niếp Kiện An là được rồi. Dù sao bọn họ không cần thiết phải trốn chui trốn nhủi. Mà sau đó, cậu cũng có tay có chân, lại từ hiện đại xuyên tới, cậu không tin mình không nuôi sống nổi bản thân và Niếp Kiện An. Thế nên tiền này không thể đưa Chấn Giang, cũng không phải cậu keo, mà là không thể cho. Như thế chẳng khác nào chứng minh cậu có một chân với Lưu Vĩ cả, đồng thời vừa để bọn họ bắt được nhược điểm, vừa cho họ có vô vàn cơ hội vơ vét tài sản của mình.
Thiệu Hân Đường biết rõ bọn họ là dạng người gì, trình độ tham lam không kém hơn sói đói là bao. Hơn nữa nếu chuyện này bị Vu Chiến Nam biết được, cậu có trăm cái miệng cũng không nói rõ được.
Có trời mới biết nếu Vu Chiến Nam nghĩ cậu cầm tiền của hắn nuôi tiểu bạch kiểm, không chừng sẽ băm cậu thành vài đoạn. Cho nên nhược điểm này đánh chết cậu cũng không để bọn họ bắt lấy. Có thế, cậu mới còn lại một con đường sống.
Vừa rồi Thiệu Hân Đường trước mặt Chấn Giang giả vờ rất tốt, vẻ mặt tràn đầy tự tin, không biết có đủ gạt họ hay không. Nếu bị gạt thật thì vạn sự đại cát, nếu không bị gạt thì lỡ bọn họ đem chuyện cậu và Lưu Vĩ, cộng thêm việc cậu muốn làm giả thân phận vạch trần hết cho Vu Chiến Nam thì bản thân mình liền thảm. Vu Chiến Nam trời sinh đa nghi, lại hỉ nộ vô thường, nóng nảy quỷ quyệt. Tuy rằng hiện tại nhìn qua có vẻ rất thích mình, bộ dáng hận không thể cả ngày đặt mình trong túi mang theo. Nhưng càng như vậy, Thiệu Hân Đường càng lo lắng. Nếu Vu Chiến Nam biết được ý đồ chạy trốn của cậu, có thể sẽ bộc phát càng thêm mãnh liệt. Nếu thật sự có ngày đó, Thiệu Hân Đường không dám tưởng tượng Vu Chiến Nam sẽ làm ra chuyện gì...
Trên đoạn đường ngắn ngủi, Thiệu Hân Đường bước đi thật lâu, lòng ưu sầu khó tiêu, vừa vào trong sân liền đụng phải bảo tiêu chạy ra tìm cậu.