Hai tay Thiệu Hân Đường bị còng, khuôn mặt không có biểu tình gì song song bước đi bên cạnh Yamaguchi Yutaka. Ra khỏi cổng, bên ngoài không có lấy một đóm sáng, cả một vùng tối như mực. Hơn nữa, xung quanh quá sức yên lặng, yên lặng đến quỷ dị.
Dường như cảm giác được điều gì, Thiệu Hân Đường ngẩng đầu nhìn thoáng qua đường cái tối tăm, rất nhiều bóng người, từng chút một dần hiện ra… Ngay lúc đó, Cục trưởng đứng sau hai tên lính mở đèn pha trong tay, trong nháy mắt ánh sáng rọi về phía ngã tư đường cũ nát.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, lặng yên không một tiếng động, không biết từ khi nào, bên kia đường đã có hơn mười chiếc xe hơi màu đen đang dừng, cùng mấy trăm binh lính đang ghìm tay súng.
Trong im lặng, mấy trăm họng súng tối đen nhắm ngay những người mới từ cửa bước ra. Ai nấy đều bị dọa mất nửa cái mạng.
Thiệu Hân Đường hoàn toàn không rõ tình huống, vừa nhìn thấy mấy trăm tay súng đứng bất động, sợ tới nỗi giật bắn người. Cậu chưa từng trải qua chuyện gì như vậy.
Phản ứng của Yamaguchi Yutaka rất nhanh, giật lấy đèn pha trong tay binh lính, rọi quét một vòng, hắn phát hiện xa xa mấy chục thước trên đường cũng có binh lính chĩa súng về phía này, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Đúng lúc này, chiếc xe ở chính giữa đột nhiên mở cửa, một giọng nói cực kỳ tục tằng trầm thấp vang lên: “Yutaka-kun, lâu rồi không gặp!”
Vừa nghe đến tiếng nói này, lòng Thiệu Hân Đường run rẩy, so với vừa ra khỏi cửa lập tức nhìn thấy mấy trăm họng súng tối om nhắm ngay mình còn mãnh liệt hơn. Thiệu Hân Đường cảm thấy tim mình vừa trộm ngưng một nhịp, sau đó mãnh liệt co bóp trong lồng ngực… Cậu tưởng mình không nhớ rõ, cậu tưởng mình đã quên, nhưng thời điểm Vu Chiến Nam đứng trước mặt cậu một lần nữa, Thiệu Hân Đường mới ý thức được rằng, người đàn ông từng mạnh mẽ xuất hiện trong cuộc đời cậu, cũng đã mạnh mẽ lưu lại trong ký ức…
“Yutaka-kun, lâu rồi không gặp!” Tiếng nói khàn khàn dễ nghe, mang theo đùa cợt nói tiếp: “Ta thật không nghĩ ngươi còn sống.”
Bên Vu Chiến Nam lập tức mở hơn mười ngọn đèn pha, đồng loạt chiếu về bên này. Yamaguchi Yutaka cùng binh lính người Nhật đứng sau hắn sắc mặt đều cực kỳ khó coi, bị ngọn đèn chiếu tới lập tức nhắm hai mắt lại.
“Vu Chiến Nam, ta cảnh cáo ngươi, đây là Thượng Hải, ngươi không có quyền, cấp trên của ngươi sẽ không cho phép ngươi làm như vậy.” Yamaguchi Yutaka nhắm mắt lại, âm ngoan mở miệng nói.
“Ta đây cũng nói cho ngươi…” Giọng nói Vu Chiến Nam lộ ra vài phần lãnh liệt: “Nơi này là Trung Quốc, không phải cái đảo quốc nho nhỏ muốn gì được nấy của ngươi!”
Yamaguchi Yutaka mím môi, lửa giận và câm hận không chút nào che giấu. Nhưng người của hắn đều bị khống chế, nên hắn không thể không cắn răng cùng con sói đói Đông Bắc nói điều kiện, hắn gằn từng tiếng nói: “Vu Chiến Nam, cuối cùng là ngươi muốn gì?”
“Ta đang định hỏi ngươi rốt cuộc muốn làm gì đây?” Vu Chiến Nam hừ lạnh một tiếng, âm ngoan nói: “Hơn nửa đêm, ngươi đến đón người của ta, ta phải thăm hỏi đôi chút mới phải.”
Lúc Thiệu Hân Đường nghe giọng nói trầm thấp khêu gợi kia nói ra mấy tiếng “người của ta”, trái tim không thể kiềm chế mà mạnh mẽ rung lên.
Yamaguchi Yutaka trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng, thanh âm đã trở lại vững vàng không cảm xúc, khóe môi hắn gợi lên đầy ác ý, lạnh lạnh nói: “Ta nào biết hắn là người của ngươi, còn tưởng ngươi không cần nữa vứt đi rồi, nếu không sao lại bỏ cả sáu năm. Không ngờ, không phải ngươi bỏ, mà là người ta chạy mất, ngươi oán ai được đây, người ta đã không muốn ngươi, ngươi cứ đeo bám mãi coi không được. Người Trung Quốc các ngươi có câu “dưa hái xanh không ngọt”, không phải sao?
Thiệu Hân Đường bị đèn chiếu vào muốn không mở nổi mắt, nghe Yamaguchi Yutaka ngay tại chỗ nói ra lời tàn nhẫn, mà bên Vu Chiến Nam thật lâu không có bất cứ âm thanh nào, chỉ thấy trong lòng ngày càng lạnh lẽo. Năm đó, quả thật hắn phụ Vu Chiến Nam…
Qua vài giây, mới nghe được giọng nói cực độ băng lãnh của Vu Chiến Nam: “Yamaguchi Yutaka, ta hiện tại có thể đem ngươi bắn thành tổ ong, ngươi tin không? Ngươi chết, cùng lắm thì Trung Quốc và Nhật Bản khai chiến, ta bị xử phạt, sau đó liền được phái đi khai chiến cùng quốc gia của ngươi. Ngươi thấy sao?”
Nụ cười ghê tởm trên mặt Yamaguchi Yutaka đã không còn nữa, hắn chống lại ánh sáng chói mắt, mở to mắt nhìn về phương hướng của Vu Chiến Nam, trong đó đều là cừu hận.
Chưa từng có một người Trung Quốc nào, khiến một quân nhân tinh anh tuổi trẻ như hắn phải căm thù tận xương tủy, lại không thể làm gì. Vu Chiến Nam như con gián đánh hoài không chết, luôn xuất hiện vào thời điểm mấu chốt, khiến hắn ngột ngạt, phá hỏng chuyện tốt của hắn…
Đến cả tâm tư trào phúng hắn cũng chẳng còn, lệnh thủ hạ mang Thiệu Hân Đường qua bên kia.
Thiệu Hân Đường đếm từng bước đi qua, nếu phía sau không có người đang giữ cậu, cậu cảm thấy tự bản thân không cách gì nhích về bên kia nổi…
Rốt cuộc, Thiệu Hân Đường cũng nhìn thấy thân hình Vu Chiến Nam tinh tráng cao to đang đứng trong bóng tối, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn, cậu cũng không dám.
“A…” một tiếng hét thảm vang lên ngay bên cạnh Thiệu Hân Đường, cậu sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên.
“Má nó, chìa khóa!”
Thiệu Hân Đường chỉ thấy Vu Chiến nam đạp một cước vào bụng tên lính Nhật, khiến hắn chỉ có thể ôm bụng rên la, không đứng dậy nổi.
Sắc mặt Yamaguchi Yutaka đã cực kỳ khó coi ném qua chìa khóa. Vu Chiến Nam chụp lấy.
Thiệu Hân Đường chăm chăm nhìn Vu Chiến Nam sáu năm không gặp. Hắn đã trở nên rất gầy, càng lộ rõ chiều cao, quân trang lục sắc ôm lấy cơ thể rắn chắc mạnh mẽ. Trên miệng, râu mới mọc nhìn gợi cảm mà thành thục. Hốc mắt hãm sâu, đôi mắt to trong bóng đêm thâm trầm như hồ sâu vạn năm yên lặng, đang chăm chú nhìn Thiệu Hân Đường…
Đường nhìn giao nhau, Thiệu Hân Đường vội vàng tránh né ánh mắt của Vu Chiến Nam.
Vu Chiến Nam cầm chìa khóa, thô lỗ kéo Thiệu Hân Đường qua để mở còng. Nhưng ai ngờ, khi gặp được người hắn ngày nhớ đêm mong, người chiếm toàn bộ linh hồn hắn, trái tim hắn không ngừng run rấy.
“Má nó!” Vu Chiến Nam hung hăng mắng một câu, buông tay ra khỏi người Thiệu Hân Đường, thấp giọng quát lên với cậu: “Lên xe!”
Thiệu Hân Đường không dám chần chờ một giây, vừa rồi chỉ ngẩng lên nhìn còn không dám, cậu nhanh nhanh lên xe, sau đó bị Vu Chiến Nam đẩy qua bên kia. Cửa xe hung hăng đóng sầm lại.
Thiệu Hân Đường sợ hãi rụt cổ. Xe lao nhanh trong màn đêm. Đến lúc này, cậu mới biết sợ…
Trong xe chỉ còn Vu Chiến Nam với bản mặt nghiêm nghị nhìn không ra cảm xúc, Thiệu Hân Đường ngồi ngay đơ và tài xế không khác chi người tàng hình.
Cả ba người đều không nói chuyện, trong xe một chút âm thanh cũng không có, thậm chí Thiệu Hân Đường còn cảm thấy không khí dường như cô đặc lại, không thở nổi.
Cậu dựa vào lưng ghế, còng tay phía sau cấn lên lưng đau, mà cổ tay cũng đau. Cậu nhích qua nhích lại một chút, trong lòng suy nghĩ Vu Chiến Nam dùng cách nào trả thù mình. Hình ảnh Vu Chiến Nam như ác ma còn trong trí nhớ Thiệu Hân Đường, không cách gì quên được. Năm đó, hắn cắt hết gân mạch trên người Lưu Vĩ và Chấn Giang, sau đó ném vào núi sâu. Không cần nghĩ cũng biết kết quả là gì.
Cậu không biết mình có bị trả thù giống như vậy hay không, hoặc là so với bọn họ còn thê thảm hơn… Nghĩ đến đâu tim đều co rút đến đó.
“Ngươi không phải thích trốn lắm sao?” Giọng nói của Vu Chiến Nam vô cùng lạnh lùng: “Còng tay cũng không cần tháo ra, về sau cứ mang theo đi!”
Thiệu Hân Đường nghe giọng nói lạnh lùng của Vu Chiến Nam, so với sáu năm trước thêm một chút khàn khàn. Mà chút khàn khàn này như giấy ráp mài vào trái tim cậu…
Người đàn ông này, e rằng trả thù cậu thế nào, cũng không thể xóa nhòa những tổn thương mà cậu đã gây ra cho hắn. Năm đó, tình trạng ở chung của hai người càng ngày càng tốt, cậu cũng không thấy Vu Chiến Nam đối với ai tốt như đối với mình, thậm chí về sau, khi hắn hiểu phải tôn trọng người khác thế nào, đã đem khế bán mình trả lại, nói năng giản dị, nhưng luôn khiến người ta vô cùng cảm động. Nào quyền cao chức trọng, đao thương bất nhập, để uy hiếp được hắn không có mấy, một người đàn ông như vậy thật khó nảy sinh tình cảm với người khác. Mà chính mình, ngay khi hắn mở lòng, cho mình thấy trái tim chân thành của hắn, lại tàn nhẫn đâm một đao…
Thiệu Hân Đường nghĩ đến đây, trong lòng như có kim châm, ai nói cậu đối với người đàn ông này không có tình cảm. Tim cậu cũng là máu thịt, Vu Chiến Nam tốt với cậu thế nào cậu đều biết. Thời điểm ly khai khỏi hắn trốn đi, lòng của Thiệu Hân Đường có bao nhiêu xót xa…
Thiệu Hân Đường cứ im lặng trầm mặc ngồi ngay ngắn ở kia, suy nghĩ càng lúc càng xa. Lại khiến Vu Chiến nam cảm thấy công sức mình bỏ ra đi tìm thật là đồ bỏ, người hắn không lúc nào không nhớ cơ bản là coi hắn như không tồn tại, hắn vô cùng căm tức, có cảm giác như giữ người này bên người thì cậu cũng chẳng buồn liếc mình một cái.
“Ngươi cảm thấy ta phiền như vậy, nghĩ đến chung sống cùng với ta thì không chịu nổi sao?” Vu Chiến Nam giơ tay nắm lấy cằm gầy nhọn của Thiệu Hân Đường, xoay đầu cậu về phía mình, hung tợn quan sát cậu.
“Không…”
Thiệu Hân Đường còn chưa nói xong, một bóng người đổ ập tới, Vu Chiến Nam rất nhanh đến gần, môi hắn chạm vào đôi môi cánh hoa mềm mại của Thiệu Hân Đường.
Hơi thở nam tính bá đạo vây lấy Thiệu Hân Đường, muốn chế trụ hơi thở của cậu, hai cánh môi mạnh mẽ nóng rực chạm tới, đầu lưỡi như ngọn lửa ướt sủng tiến vào, bên trong khoang miệng cậu tùy ý liếm hôn, giống như muốn đem linh hồn cậu hút ra ngoài…
Đã bao lâu rồi Thiệu Hân Đường không nếm qua nụ hôn kịch liệt như vậy, cả linh hồn cũng triền miên cùng một chỗ. Cánh môi gắn bó, hành vi thân mật như vậy, còn có hơi thở quen thuộc, Thiệu Hân Đường muốn không thở nổi nhưng đồng thời, nội tâm lại phát sinh một loại cảm giác mà rất lâu rồi cậu không có… an tâm…
Nếu đôi tay không bị còng phía sau lưng, Thiệu Hân Đường tin rằng mình không thể kiềm chế mà ôm lấy cổ của người đàn ông này…
Nụ hôn lâu dài mà quyết tuyệt, trút ra bao nhiêu nhung nhớ và bi thương. Vu Chiến Nam hôn hết sức chăm chú, hắn nhắm mắt, khuôn mặt cũng trở nên như hòa, hắn toàn tâm toàn ý cảm nhận người chiếm lấy linh hồn hắn, cảm thụ cậu đang ở trong lòng mình, ở nơi mà đôi tay mình có thể chạm tới, chứ không phải trong giấc mộng nửa đêm khi hắn giật mình tỉnh giấc, vươn tay ra nắm lấy, tất cả đều là tăm tối và hư không…