Vẫn là bộ trang phục bệnh nhân chưa thay, cô bình thản đi vào cục cảnh sát, Dương Mạc Nhi chủ động nở nụ cười với mọi người, yêu cầu muốn gặp Khương Thiên Văn, khi cô đề nghị như thế, phía cảnh sát có chút khó xử, nhưng cô tiếp tục nói thêm rằng mình có thể giúp mọi người lấy khẩu cung từ hắn, ít ra trong lúc này cô cho là vậy.
Lúc ấy họ mới do dự gật đầu. Cô được vị cảnh sát nữ đưa vào phòng thẩm vấn, cà phê nóng cũng được cô ấy chu đáo chuẩn bị sẵn trên bàn. Tuy là cà phê ở cảnh sát không được ngon, nhưng cô vẫn cầm lên uống một cách thoải mái.
Ngồi trong chờ không lâu thì Khương Thiên Văn được giải ra gặp cô.
Hắn thấy cô đang ngồi nhâm nhi ly cà phê, lập tức đôi mắt hắn híp lại, miệng nhếch một đường cong, thở hắt ra.
“Xem ra cô vẫn còn mạng” Khương Thiên Văn sử dụng tiếng Trung không chuẩn, nghiến răng mà nói với cô.
Hắn ngồi xuống ghế đối diện cô, hai tay bị còng đặt lên bàn. Trên người là một bộ áo tù nhân màu cam, bên góc trái còn có một bảng số cho riêng mình, trên mặt còn đầy những vết bầm tím do đám cận vệ của Vương Triệu Thần để lại.
“Nếu đến đây xem tao chết chưa thì mày nên về đi.” Hắn áp sát mặt mình vào mặt cô, miệng nói nhỏ.
“Thiên Văn, bây giờ chỉ còn tôi và anh, vậy anh nói cho tôi biết, năm đó là như thế nào?” Dương Mạc Nhi không vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tại sao tao phải cho mày biết? Lỗi của mình sao lại nhờ người khác nhắc?” Hắn khinh bỉ cô cười nhếch mép.
“Bởi vì năm đó người hại chết Thiên Đông không phải là tôi, lỗi không nằm ở tôi” Dương Mạc Nhi lạnh lùng đáp, trên người tuy mặc chiếc áo bệnh nhân, nhưng bộ áo vẫn không phần nào có thể che đậy được nét quyến rũ của cô.
Gương mặt dâm đãng của hắn áp sát lại cô “Mạc Nhi, cô là một người thông minh, chuyện năm đó làm sao lại không biết, hửm?”
“Khương Thiên Văn, có phải vì anh không dám đối mặt với sự thật nên không để cảnh sát lấy khẩu cung?” Dương Mạc Nhi thẳng thắn đặt câu hỏi.
“Chẳng có lí do gì tao chẳng dám” Hắn cũng trả lời rất nhanh.
“Vậy tại sao đến bây giờ anh vẫn không cho cảnh sát hay thậm chí là tôi biết chuyện gì xảy ra năm đó?”
“Là vì tao chẳng có lí do gì nói cho tụi bây biết”
“Câu nói đó đã nói lên anh sợ mọi người biết con người thật của anh”
“Hàm hồ, mày là cái thá gì mà nói như thế? Tao chẳng sợ gì cả” Hắn gầm lên mạnh mẽ, cả người bật dậy, vị cảnh sát thấy tình hình chuyển biến liền đi lại giữ chặt hắn, ép hắn ngồi xuống.
“Nếu không sợ, động cơ giết Thiên Đông là gì?”
Hắn bắt đầu thở gấp khi nghe Mạc Nhi nói như thế, tay đang bị còng chỉ thẳng mặt cô “Mày nói cái gì? Mày đang nói tao giết chính anh mình? Mạc Nhi mày thật nực cười”
“Thiên Văn, anh là người biết rõ hôm xảy ra tai nạn nhất, Thiên Đông và anh trước đó đã có xích mích với nhau”
Sở dĩ cô khẳng định chắc nịch đến vậy là vì, từng có một thời gian, trong lúc dọn nhà, vô tình cô nhặt được một tấm ảnh bị xé đôi. Trong ảnh là Khương Thiên Đông, ngồi ngắm nó đến nửa ngày mới buông xuống, vừa hay kịp nhìn thấy một dòng chữ xanh: “Tôi không cố ý đẩy anh thành cát, là cô ta“. Lúc đó có chút khó hiểu với ý nghĩa của dòng chữ ấy, mãi cho đến sau này, khi Vương Triệu Thần cho cô xem những tài liệu mật về Khương Thiên Văn, cô lại nhớ đến chuyện này. Tấm ảnh ấy, khả năng nó có liên quan đến vụ án này là rất lớn.
Não bộ từng ngày nảy lên nhiều suy nghĩ mới, từng sự việc dần dần có mối liên kết với nhau thế nên cô mới đưa ra một giả thiết, Khương Thiên Văn chính là kẻ đứng sau mọi chuyện.
Tâm trạng hắn bắt đầu kích động, la hét lấy tay bịt chặt hai tai lại “Không có, không có”
“Hai người phụ nữ anh giết chính là hai diễn viên anh nhờ vả” Cô càng mạnh miệng hơn.
“Không không phải, hai cô ta không liên quan đến tôi”
“Thiên Văn, bây giờ người giúp anh chỉ còn có tôi mà thôi”
“Tôi không giết anh ấy, không giết, không giết, là anh ấy, là anh ấy bảo vệ cô, là anh ấy” Gương mặt xanh xao của hắn nhìn cô, miệng run rẩy lắp bắp không ngừng, cả người hắn run cầm cập.
“Thiên Văn, nói cho tôi biết năm đó rõ ràng là xảy ra chuyện gì?” Dương Mạc Nhi nghiêm túc nhìn hắn, sau đó còn bổ sung “Tâm lý của anh có vấn đề cần được chữa trị, nếu như anh chọn phương pháp im lặng thì cả đời anh sẽ không thể hết bệnh được”
“Không biết, tôi không biết”
“Anh là người biết rõ nhất”
Hắn im lặng một lúc lâu, tay bịt chặt hai tai lại, ngồi im lắc đầu mạnh mẽ. Cô cũng không hối thúc hắn, nhẫn nại ngồi chờ hắn bình tĩnh, cuối cùng người phá vỡ không khí vốn có chính là cô, giọng nói dừng lại có chừng mực “Thiên Văn, tôi hỏi anh, có phải Thiên Đông chết là ngoài ý muốn đúng không?”
“Không”
Dường như đã đợi câu trả lời của hắn lâu rồi, cô cong môi hỏi tiếp “Vì sao anh chắc chắn như thế?”
“Mạc Nhi, nếu tôi nói cho cô biết, có phải Thiên Đông sẽ không ghét tôi đúng không? Đúng không?” Hắn nắm chặt tay cô lại, đôi mắt mở to hỏi cô, giọng nói có chút gấp gáp.
Xem ra cô đã xem nhẹ tâm lý của hắn rồi. Nếu nói không sai thì hắn mắc không những một hai căn bệnh bình thường mà hắn đã có một căn bệnh tâm lý trầm trọng. Sự đả kích bằng lời nói đã khiến cho não bộ dẫn đến chứng đa nhân cách, tác động lớn nhất chính là những lời nói của cô chồng chất đặt câu hỏi làm cho đối phương không tiếp thu nhớ hết được.
Đây là cách đơn giản nhất trong những cách để kích động một người mắc bệnh. Cô đã thành công biến hắn từ một người giữ vẻ bình tĩnh thành một người trở nên sợ hãi, nhút nhát. Dương Mạc Nhi nhìn ra hắn đang có điều che giấu trong lòng, nhất là đôi mắt đang ngân ngấn nước.
“Đúng, Thiên Đông sẽ không ghét anh” Cô gật đầu chắc nịch.
Gương mặt hắn bắt đầu chuyển sắc, giọng nói có phần run rẩy, kể lại câu chuyện.
Đó là một đêm mưa to, khi Khương Thiên Văn đi ngang sang phòng của anh trai là Khương Thiên Đông thì bắt gặp một cảnh tượng không nên thấy.
Anh hoảng hốt chạy vào phòng Khương Thiên Đông, anh nhìn thấy Khương Thiên Đông cầm con dao gọt hoa quả dính đầy máu run rẩy sợ hãi và bên cạnh là một người con gái đang nằm dưới sàn nhà không một mảnh vải che thân. Mà cô gái đó không ai khác chính là Jenny - bạn gái của anh.
Jenny nằm dưới sàn không còn chút hơi thở nào, gương mặt trắng bệch, phía dưới sàn cũng đã dính không ít máu tươi. Trong lúc phẫn nộ anh đứng dậy quay sang nhìn Khương Thiên Đông, không giữ được lý trí, anh xông lên nắm lấy cổ áo Thiên Đông đấm một cú thật mạnh vào mặt anh ấy. Cả người Thiên Đông đứng không vững liền té nhào xuống đất.
Cú đấm không hề nhẹ, khóe miệng Thiên Đông đã rách một đường, máu cũng bắt đầu trào ra, nhưng anh cũng không quan tâm đến cái đau rát ấy, mặc sức bảo rằng mình không cố ý, là do Jenny nhận nhầm anh ấy và Khương Thiên Văn nên vào nhầm phòng, khiến anh ấy giật mình, cố gắng thoát khỏi Jenny nhưng không may lại cầm được con dao đâm thẳng vào Jenny.
Làm sao Khương Thiên Văn có thể nghe nổi những lời nói của anh ấy nữa, chỉ biết giàn giụa nước mắt đấm vào gương mặt Thiên Đông, chửi anh là đồ khốn. Cho đến khi anh gần như kiệt sức mới buông ra.
Trước giờ anh rất ngưỡng mộ Khương Thiên Đông, anh rất yêu quý Thiên Đông, anh luôn muốn học theo anh trai mình những thứ hay, thế nhưng chuyện của đêm nay đã khiến cho anh nhìn anh trai mình như một người khác, anh cầm điện thoại muốn gọi cảnh sát, nhưng đã bị Thiên Đông ngăn cản.
Cả hai đã xảy ra cãi vả, Khương Thiên Văn nước mắt chảy dài nói anh trai là sát nhân. Còn đặt một câu hỏi nếu người chết là Dương Mạc Nhi thì liệu Khương Thiên Đông có chấp nhận không, vừa nghe xong Thiên Đông liền nhanh chóng tát cho anh một bạt tai, nói anh là đồ điên sau đó bỏ đi.
Một mình anh vừa khóc đau lòng vừa mang xác Jenny chôn ở sau vườn nhà, anh tức đến điên máu, trong cơn phẫn nộ, anh đã nghĩ ra một ý tưởng.
Một ngày sau, anh đến một quán cà phê gần nhà, điện thoại gọi cho hai cô sinh viên trong trường Khương Thiên Đông. Hai cô sinh viên đó đến cũng khá nhanh, nghe anh gọi cho mình liền vui vẻ đi lại mè nheo làm nũng.
Anh vung một số tiền lớn cho cả hai người họ, nhờ họ làm một màn kịch, bảo đóng kịch với Khương Thiên Đông, nói với anh ấy rằng Dương Mạc Nhi đã có thai với một người đàn ông khác. Với tính cách của Thiên Đông, anh biết nhất định anh ấy sẽ tìm đến Dương Mạc Nhi mà hỏi rõ chuyện. Hai cô gái đó nở nụ cười nhận lời.
Sáng hôm sau, đúng như lời dặn, hai người phụ nữ đã tìm Khương Thiên Đông “kể chuyện“.
Trong thời gian đó, anh nhanh chóng đi gỡ phanh xe của Thiên Đông ra. Đợi cả hai người họ lên xe, anh cũng cho xe chạy theo xem trò. Và kết quả đã như mong đợi của anh chính là chiếc xe đâm thẳng xuống vực không thương tiếc.
Anh nhếch mép cho xe quay đầu về nhà.
Vài giờ sau anh nhận được tin rằng là Khương Thiên Đông và Dương Mạc Nhi đang ở bệnh viện, anh cũng giả vờ đóng kịch hoảng loạn và sợ hãi. Khi vào đến bệnh viện, nghe tin anh trai đã qua đời anh đã cười thầm, nhưng ngoài mặt đã rơi lệ.
Chỉ tiếc thay, một lúc sau lại nghe tin từ bác sĩ rằng người con gái đi cùng Khương Thiên Đông đã may mắn sống sót trước tay của thần chết, anh liền tức giận. Vì sao cô ta lại có thể sống? Anh muốn người chết là cả hai chứ không phải một người.
Anh phẫn nộ dựng thêm một màn kịch với ba mẹ, và anh cũng thành công khiến họ tin tưởng, rằng anh phẫn nộ là vì Dương Mạc Nhi đứng sau mọi chuyện. Họ cũng níu kéo anh không ít lần khuyên bảo anh không cần làm lớn chuyện. Anh cũng kiên quyết không tha cho Dương Mạc Nhi.
Đến khi anh bước vào phòng hồi sức của cô, mới biết rằng Khương Thiên Đông chưa hề nói với Dương Mạc Nhi rằng mình có một người em trai song sinh. Nhân cơ hội đó, anh muốn Dương Mạc Nhi sống không bằng chết, diễn nốt vở kịch của mình.
“Thiên Văn, vậy hai người phụ nữ kia là như thế nào?” Dương Mạc Nhi nghe hắn dứt lời, cô có chút sững sỡ với một câu chuyện như thế, nhắc đến mới nhớ còn có hai người phụ nữ kia nữa, cô đã nhiều lần muốn biết vì sao anh lại giết họ.
“Hai người nào?” Hắn ngạc nhiên nhìn cô hỏi.
“Là hai người anh nhờ vả đóng kịch”
“Là ai? Tôi biết sao?” Thiên Văn ngu ngơ nhìn cô.
“Thiên Văn, lặp lại một lần nữa, hai người phụ nữ anh nhờ họ đóng kịch để giết chết Thiên Đông, vì sao anh lại giết họ? Còn nữa, vì sao lại lấy bản sao của “Hoa nở”?” Cô nhẫn nại nói với anh, biết rằng nói chuyện với một người bị bệnh là một tình huống thảm thương nhất, nhưng cô vẫn kiên trì chờ đợi nghe hết câu chuyện.
“Ồ, hai người đó tôi biết. Bởi vì hai người phụ nữ rất thích “Hoa nở“.” Hắn vừa cười điên rồ vừa nói.