Nói xong, anh giúp cô cởi giày. Sau đó trở mình vào nhà tắm, mở nước ấm cho cô.
"Anh đưa em đi tắm" Vương Triệu Thần đi lại gần cô, tay áo sơ mi được anh xắn lên cao, nút áo cũng được bung hai nút, liếc một cái đã thấy được bờ vai rám nắng quyến rũ của anh.
"Để em tự làm được rồi" Dương Mạc Nhi ngượng ngùng lắc đầu, làm sao lại có thể để anh tắm giúp cô?
"Em còn ngại chuyện gì nữa? Đã là người phụ nữ của anh rồi"
"Nhưng em... em... không quen" Mạc Nhi miệng lắp ba lắp bắp hồi lâu mới nói được trọn câu.
"Không quen thì tập cho quen" Bế thẳng cô lên tay, mặc cho cô phản kháng thế nào anh cũng không thả cô xuống.
Vương Triệu Thần đặt cô vào thành bồn tắm, tay vừa chạm đến nút áo của cô đã bị cô che lại, cô lúng túng nói để mình tự làm, Vương Triệu Thần cười bất lực.
"Anh không an tâm khi em tự làm trong thời gian này, để anh giúp em, còn ngại cái gì nữa?" Anh nhướng một đường trên mày, rõ ràng cô đã là người phụ nữ của anh, còn phải ngại nữa sao?
"Em thật sự không quen" Vẫn cố gắng che đậy không cho anh chạm vào áo mình.
"Anh nói rồi, không quen cũng phải tập quen"
Vương Triệu Thần kiên quyết bắt lấy cái tay không bị thương của cô, không cho cô tiếp tục tự tay làm. Chưa đầy mấy phút sau, trên người cô đã không còn mảnh vải che thân, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, gương mặt ngượng đến đỏ như trái đào chín.
"Em ngồi yên, nếu không lại động vào vết thương" Anh nhắc nhở.
"Vâng" Dương Mạc Nhi bất lực gật đầu.
Vương Triệu Thần lấy đồ che lại những chỗ được băng bó một cách cẩn thận để nước không chạm được vào vết thương, đặt cô xuống bồn nước đã được anh để xà phòng. Cô như một con mèo con, vừa ngồi xuống nước liền nghịch xà phòng. Chỉnh vòi nước chế độ ấm, anh bắt tay vào công việc, gội đầu giúp cô.
Làm ướt tóc cô cho dễ dàng gội hơn, Vương Triệu Thần nhẹ nhàng từng chút một mát xa đầu cho cô "Thoải mái không?"
Dương Mạc Nhi nghe anh hỏi liền gật đầu "Anh có kinh nghiệm như vậy xem ra anh rất hay gội đầu cho phụ nữ nhỉ!" Ngoài miệng hỏi như thế, nhưng trong lòng có chút buồn bực.
"Em nói xem?" Vương Triệu Thần không trả lời, chỉ đặt một câu hỏi như thế.
"Hửm?" Mạc Nhi nhắm mắt ngẩng mặt lên, mím môi bật tiếng.
Vương Triệu Thần thấy cô không nhìn thấy đường, giơ tay chỗ không dính xà phòng lên lau mắt cho cô, đợi khi cô mở mắt, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên chiếc môi đang mím lại, nhìn cưng vô cùng "Em là người phụ nữ đầu tiên anh gội đầu"
Hành động của anh khiến cô giật mình, anh vừa hôn cô? Giật mình muốn quay lại nhìn hỏi anh sao lại như vậy thì đã bị anh chỉnh lại đầu nói một câu "Đừng nghịch, em ngồi yên một chút"
Xả nước cho cô, giúp cô hoàn thiện tắm rửa xong, anh đi ra ngoài lấy váy ngủ. Trên người được anh quấn một chiếc khăn trắng, cô ngồi trên thành bồn đợi anh. Vài phút sau đã thấy anh quay lại, trên tay cầm theo một chiếc đầm và quần lót của cô.
Á...
Cô hết hồn, nhìn anh cầm quần lót của mình mà tim đập không ngừng, cô thật sự rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, làm sao dám nhìn mặt anh đây? Hôm nay đúng là xui xẻo mà.
"Làm gì thế?" Thấy cô thẫn thờ không mặc quần áo, anh lên tiếng hỏi.
"Anh... anh..." Cô cắn môi nói hết câu "Anh để em tự làm... được không?"
"Mặc vào" Vương Triệu Thần không bận tâm đến những gì cô nói.
"Để em tự làm được mà" Mặt cô mếu máo sắp khóc, nắm chặt tay anh.
Không nói thêm tiếng nào, anh nâng chân cô lên, giúp cô mặc luôn cả quần lót và áo ngủ, trên mặt cô đã đỏ bừng lên vì ngượng, lần đầu tiên trong cuộc đời lại có người giúp cô mặc đồ lót, lòng tự trọng của cô đã rơi từ trên cao xuống tận dưới đất rồi.
"Xong rồi"
Cô cắn môi gật đầu, anh tháo đồ bảo vệ vết thương ra, bế cô ra ngoài giường, lục tìm máy sấy tóc.
"Anh muốn sấy tóc cho em?" Dương Mạc Nhi nhìn anh.
"Ừ" Vương Triệu Thần gật đầu.
"Em không có thói quen sấy tóc đâu" Cô bĩu môi.
Cô phát hiện ra, kể từ khi Vương Triệu Thần bước vào cuộc đời cô, mọi thói quen lẫn thói xấu của cô đều bị xáo trộn hết lên rồi. Thói xấu lại bị anh bắt ép trở thành thói tốt, thói quen bị anh đẩy thành quên lãng.
Vương Triệu Thần bỏ mặc lời nói của cô, tiếp tục công việc của mình. Chỉnh máy sấy tóc theo tốc độ vừa, bới tung mái tóc cô lên, sấy hết bên này đến bên khác, đến khi cảm nhận được tóc cô đã khô anh mới tắt máy sấy, cất lại đàng hoàng vào tủ.
Anh định bụng quay bước ra ngoài nhưng lại bị cô nắm tay lại, kéo giật.
"Anh đi đâu?"
"Nấu bữa tối" Vương Triệu Thần giữ nguyên vị trí, mặc sức để cô nắm tay mình.
"À" Cô gật đầu buông tay ra ngồi lại đàng hoàng vào giường.
Vương Triệu Thần cười thầm trong lòng, sải chân xuống phòng bếp. Đeo tạp dề trên người mới thấy được dáng vẻ của anh sau nét lạnh lùng trong giờ làm việc thay vào đó chính là dáng vẻ của anh khi vào bếp thì quá chuẩn hoàn hảo. Không gọi anh là "nam thần" cũng phải gọi anh là "yêu nghiệt", chỉ cần anh mỉm cười hay làm một hành động nhỏ thôi cũng đủ để lấy trái tim của nhiều người phụ nữ rồi.
Dương Mạc Nhi vốn dĩ không thích ngồi không yên tĩnh, nên cái tính ương bướng lại tái phát cô khập khiễng bước xuống phòng bếp. Thứ nhất là cô không có gì để vận động tay chân, thứ hai chính là mùi thức ăn quá mức hấp dẫn, khiến cô không thể không bị lôi cuốn vào nó. Chân nối tiếp chân này đi chậm chạp, đến khi đã xuất hiện ngay tại nơi đang bốc mùi thơm của thức ăn thì cô đã hối hận khi xuống đây. Nhìn bóng dáng anh khi làm bữa tối gợi cảm vô cùng!
Cô đứng đằng sau nhìn anh đến ngây ngốc, không sao dứt ra được. Đôi mắt chỉ chăm chú dán lên bóng lưng to lớn của anh. Nhìn anh đeo tạp dề như thế, cô còn lầm tưởng anh chính là một người chồng đảm đang nấu ăn cho vợ, tự thầm cười với cái suy nghĩ ngu ngốc của mình.
"Em không biết là anh biết nấu ăn đấy" Dương Mạc Nhi lại gần anh đứng cạnh bên, món anh đang làm chính là xào thịt bò cùng với cơm, mùi hương xộc lên mũi cô thơm vô cùng!
"Vậy thì giờ em đã biết rồi" Hoàn tất công đoạn xào cơm, anh nhấc chảo đổ cơm lên dĩa đã có sẵn rau xà lách ở phía bên dưới.
Dương Mạc Nhi bĩu môi nhìn anh, không hiểu vì sao đến khi anh nấu ăn vẫn có thể lạnh lùng đến thế? Nhưng giờ cô mới để ý kỹ, xem ra khi anh đeo tạp dề dễ thương vô cùng, đây là lần đầu tiên cô thấy anh với bộ dạng như thế này.
Đợi khi anh lên tiếng cô mới dứt ra khỏi suy nghĩ riêng của mình "Đứng đấy làm gì nữa?"
"À" Mạc Nhi gật đầu, chân chậm chạp nhẹ nhàng từng bước lại gần ghế đối diện anh ngồi xuống.
Tất cả món anh làm đều rất thơm, trên bàn tổng cộng có bốn món mặn, và một món canh, bên cạnh đó còn có một tô canh gà hầm thuốc bắc, Mạc Nhi ngạc nhiên ngẩng lên hỏi anh bị bệnh gì sao lại uống canh này, anh từ tốn đẩy tô canh sang chỗ cô, dịu dàng trả lời.
"Là của em"
"Hả?" Mạc Nhi trợn to mắt với anh, anh đang giỡn với cô đúng không? Trước giờ cô cực kỳ ghét mùi thuốc bắc, cũng chưa từng uống canh như thế này, mỗi lần mợ hay bất kỳ ai nấu món canh này cho cô, cô chỉ có thể ngồi ăn món khác chứ không động đôi đũa vào nó, thế nên nghe anh nói anh làm cho cô, không giật mình cũng suýt rớt tim ra ngoài, liền xua tay với anh giải thích "Trước giờ em chưa từng uống nó, em rất ghét mùi thuốc bắc"
"Tập uống đi" Anh nhẫn nại múc canh lên đưa lại gần cô.
"Em không uống" Dương Mạc Nhi bướng bỉnh lắc đầu né tránh muỗng canh của anh.
"Nín thở uống cũng được, uống canh này rất bổ"
"Anh đừng ép em, thật sự em không thể uống" Cô nhăn mặt nhìn anh.
Vương Triệu Thần đặt lại muỗng xuống tô canh "Thôi được rồi"
Anh không muốn chọc giận cô, mà anh cũng không phải không bực bội. Thật ra anh rất khó chịu với cái tính ương bướng của cô, nhưng anh không muốn mất vui nên mọi căm phẫn được anh đè nặng xuống.
Bữa ăn rất yên tĩnh, anh không nói cô cũng im. Chỉ được một lúc thì đi động của cô vang lên vài tiếng. Là số lạ, cô nghĩ bụng tối thế này rồi còn ai gọi đến. Vương Triệu Thần ngồi đối diện ăn rất yên tĩnh, từ lúc nhạc chuông vang lên anh cũng không động đậy lấy một cái.
"Em nghe điện thoại, anh cứ ăn trước đi" Vương Triệu Thần gật đầu đồng ý.
Cô ra phòng khách nghe máy, vừa nhấn chấp nhận cuộc gọi liền có người lên tiếng.
"Cô là nhà thiết kế Dương Mạc Nhi đúng không?" Bên kia là một tiếng trung chuẩn của người phụ nữ, giọng nói nghe rất trong trẻo, xem ra vẫn còn trẻ.
"À, vâng, tôi là Dương Mạc Nhi, cô là?"
"Xin chào, tôi là trợ lý của phòng thám tử tư, tài liệu nhà thiết kế Dương cần đã có rồi ạ!"