• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này có người vào báo, Tả bộ thị lang Nguyễn Chính Hà tới.

Nguyễn Chính Hà vừa vào tới cửa đã hướng về phía Long Hiền Lương cùng Lê Bảo Ngọc mà hành lễ.

"Thần tham kiến vương gia, vương phi..."

Long Hiền Lương nhìn Nguyễn Chính Hiền mày khẽ nhíu lại. Khách sáo chào hỏi.

"Nguyễn đại nhân ngài không cần đa lễ..."

Lê Bảo Ngọc không mấy để ý cho lắm, tùy ý sai sử nha hoàn bên cạnh đi pha trà.

Nguyễn Hiểu thấy phụ thân mình đến thì có đôi chút thả lỏng. Nàng ta chạy lại chỗ Nguyễn Chính Hà, nắm lấy tay của Nguyễn Chính Hà, nước mắt lưng tròng, tràn đầy uất ức, nấc nghẹn nên nói.

"Phụ thân... người tới rồi..."

Nguyễn Chính Hà thấy nữ nhi của mình uất ức như vậy thì trong lòng cũng không mấy thoải mái.

Nguyễn Chính Hà nhìn Long Hiền Lương, mở lời.

"Vương gia... hôm nay lão thần tới đây là mạn phép ngài để đón nữ nhi của mình về..."

Long Hiền Lương:"Nguyễn đại nhân nói như vậy, ta cảm thấy có điều không đúng cho lắm... Nguyễn Hiểu tiểu thư vốn là đến phủ ta làm khách, lẽ dĩ nhiên là ta đây cũng không có bất cứ lý do gì để giữ nàng lại, hay là bảo nàng đi cả. Nhưng hôm nay Nguyễn đại nhân đã ở đây ta cũng nói thẳng với ngài vậy. Nếu là trước đây Nguyễn đại nhân muốn tới đón Nguyễn Hiểu tiểu thư ta là không có bất kỳ ý kiến gì cả, nhưng hôm nay thì không được..."

Nguyễn Chính Hà:"Lão thần thất lễ... mạn phép hỏi vương gia... tại sao trước thì không sao mà nay lại nói lại không được ạ... lão thần không hiểu..."

Long Hiền Lương:"Nguyễn đại nhân... ngài đây cần gì phải cùng ta vòng vo làm chi. Ta tin chắc rằng ban nãy nha hoàn thiếp thân của Nguyễn Hiểu tiểu thư đi tìm ngài, chắc cũng đại khái nói rõ sự tình bên này cho ngài rồi... ngài nói xem chúng ta có cần thiết phải đi vòng vòng nữa không đây?"

Nguyễn Chính Hà nhất thời hơi sững người, sửng sốt. Hắn thật không nghĩ đến Long Hiền Lương lại có thể trực tiếp cùng hắn trở mặt như vậy. Nhưng là một người đã lăn lộn ở quan trường nửa đời người, hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Vương gia đã nói như vậy thì lão thần cũng xin phép được nói thật. Chuyện trong phòng mà nữ nhi lão thần ở có rắn, lão thần cũng không giám có ý kiến nhiều, thần tin chắc vương gia sẽ có một câu trả lời thỏa đáng cho lão thần cùng nữ nhi. Nhưng đối với việc hành thích vương phi, tội này thực sự là lão thần cùng nữ nhi không gánh nổi, mong vương gia minh xét. Người không thể chỉ tin lời nói một phía của kẻ khác mà phán tội nữ nhi của thần được..."

Nguyễn Hiểu bên cạnh cũng vội vàng phụ theo.

"Đúng vậy... đúng vậy vương gia... mong ngày minh xét cho tiểu nữ... nhất định là có người muốn vu oan giá họa cho tiểu nữ... tiểu nữ thực sự là không có làm việc đó..."

Lê Bảo Ngọc đứng đó, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, đúng là gừng càng già càng cay mà, nàng tin chắc việc thích khách hành thích nàng kia Nguyễn Chính Hà cũng có một tay nhúng vào đi. Nói cho cùng hôm đó hai tên thích khách kia cũng không phải là hai tên thích khách bình thường. Nếu không phải nàng võ công tốt một chút, có thể âm thầm khống chế chúng, để sau đó có một màn cứu nguòi kia thì đổi lại với một nữ tử bình thường, hai tên đó chỉ cần một đường kiếm là có thể đoạt mạng rồi, làm sao mà có cơ hội kêu cứu nữa chứ. Lại thêm nữa, là sau khi bị bắt giam người của Long Hiền Lương căn bản là không thể cạy miệng chúng được, nếu không phải là nàng dùng một chút thủ đoạn đặc biệt, thì có lẽ hai tên kia đã cắn thuốc độc tự sát, giờ chỉ còn là cái xác rồi.

Nhưng thực sự là không may mắn cho bọn hắn, vì người mà bọn hắn đụng phải là nàng, vậy nên muốn chết, nàng không cho phép, chúng sao có thể chết được chứ.

Nàng nhìn hai người phụ tử tình thâm trước mặt cười như không cười mà nói.

"Nguyễn đại nhân ngài đây là nói đúng... nhưng bất quá hai tên thích khách kia chúng không chỉ khai xuông đâu, chúng còn đưa ra cả một bản khế ước nữa kìa..."

Nguyễn Hiểu:"ngươi nói bậy... ta căn bản khi thuê chúng không có kí..."

Hai từ khế ước chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Nguyễn Hiểu đã tự mình bịt miệng mình lại... nàng ta... sao nàng ta có thể chưa đánh mà tự khai như vậy chứ?

Nguyễn Chính Hà thấy nữ nhi ngu ngốc kia của mình chưa đánh đánh đã khai thì tức giận đến giậm chân, trừng mắt nhìn Nguyễn Hiểu, tức giận tiến đến...

Bép... bép...

Hai cái tát giáng xuống trên mặt Nguyễn Hiểu, khiến cho khuôn mặt của nàng ta sưng lên tức khắc.

"Hồ đồ... ngươi... ngươi... cái đồ nữ nhân ngu xuẩn này... sao ngươi có thể làm ra cái việc như vậy hả? Thật là tức chết ta mà..."

Lê Bảo Ngọc không khỏi giơ ngón tay cái lên với Nguyễn Chính Hà.

Nguyễn Chính Hà biết cái lời lỡ miệng kia của Nguyễn Hiểu đã trực tiếp giết chết nàng ta. Hắn chỉ có thể hi sinh nữ nhi này, cùng nàng phủi sạch sẽ một chút.

Nguyễn Chính Hà không thể không nhìn thêm cái vị Lương Vương phi này một chút, một chiêu này của nàng ta đúng là đánh quá đẹp rồi...

(Còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK