Mọi người Đều là những anh hùng trong võ lâm, là những người tự do phóng khoáng trên giang hồ, không có câu nệ tiểu tiết quá nhiều. Tất cả mọi người đều thoải mái tự do cười nói, kết giao bằng hữu.
Bên phía bàn rượu của lục phái, rất đông những người tới chào hỏi, cùng kết giao mối giao hảo.
Giáo Chủ Hắc Long ngồi cạnh Lê Bảo Ngọc. Hắn khẽ đảo mắt quan sát một vòng nhìn nàng. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không mà hắn nhìn cái vị Mai Nữ trước mắt này lại có cảm giác thân thuộc đến vậy. Hắn khẽ nhếch nhẹ khóe môi tự giễu, tuy nàng đã từng cứu hắn một mạng, nhưng nói là thân thuộc thì đúng là có phần hoang đường quá rồi hay không.
Hắn tùy tiện nâng một chung rượu lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ, trầm tư suy nghĩ.
Lê Bảo Ngọc bên này cũng không để ý nhiều, tùy tiện mà chài hỏi vài câu với những người tới chào hỏi nàng.
Nhưng ánh mắt của nàng lại như vô tình mà nhìn về phía Giáo Chủ Hắc Long kia, tại sao nàng lại có cảm giác như là quen biết vậy. Nhưng nàng đâu có thể nào quen một đại nhân vật lớn như vậy mà nàng lại có thể quên được chứ. Thật sự là mông lung nha...
Lê Bảo Ngọc về đến vương phủ thì nhanh chóng vào vào phòng, sai người mang nước tắm mang tới. Sau khi nàng đã tắm rửa xong xuôi, đang chuẩn bị đi nghỉ thì Long Hiền Lương từ bên ngoài đi vào. Khi hắn đi ngang qua người Lê Bảo Ngọc, bỗng lông mày của nàng nhíu chặt lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, như có điều gì suy nghĩ.
Long Hiền Lương rất nhanh đã tắm rửa xong, khi đi ra vẫn nhìn thấy nàng ngồi đó, khuôn mặt nhăn lại, trầm tư suy nghĩ. Hắn tiến đến ben cạnh nàng, hơi cúi người xuống, nàng theo phản xạ mà ngẩng đầu nên.
Chụt...
Môi hai người chạm nhau. Nàng lúc này mắt bỗng mở lớn, đại não ngừng hoạt động. Trái tim bỗng nhảy liên hồi, hai má đỏ rực...
Long Hiền Lương sống lưng bỗng chốc cứng đờ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn vậy...
"Cái... cái... cái đó... ta... ta... ta đi... đi nghỉ đây..."
Lê Bảo Ngọc lần đầu trong cuộc đời, cả hai đời cộng lại, nàng mới biết đến cảm giác thẹn thùng của thiếu nữ như vậy.
Long Hiền Lương nhìn bộ dáng quẫn bách, chạy chối chết của nàng mà khóe môi khẽ cong lên một nụ cười. Nhưng Lê Bảo Ngọc lại không nhìn thấy điều này.
Lê Bảo Ngọc vùi mặt vào trong chăn, tim vẫn đập liên hồi.
Long Hiền Lương nhìn nàng đang cuộn người trong chăn, thì chỉ khẽ cười thêm một tiếng, rồi đi ra ngoài, đến thẳng thư phòng.
~~~~~~~~
Trong thư phòng, Hội Sở và Hội Nhiễm đang nghiêm cẩn đứng đó. Thấy Long Hiền Lương đến, cả hai đều đồng thanh lên tiếng.
Hội Sở:" Chủ tử"
Hội Nhiễm:" Chủ tử"
Long Hiền Lương nhìn hai người gật đầu, nói.
"Nói đi..."
Hội Sở:" Chủ Tử... bên Đại Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử, còn có Lục Hoàng Tử, sau khi người của họ bị loại thì bọn họ đang tích cực kết giao cùng những Đà Chủ khác. Mà lục phái cũng không ngoại lệ. Bất quá chỉ là lục phái cũng không có để ý đến bọn hắn."
Hội Nhiễm:"nghe nói thực ra bên Đại Hoàng Tử Thuần Vương vẫn còn một người bí ẩn ủng hộ. Chỉ có điều là hình như là bên phía người kia có vẻ không phải dưới sự chủ quản của Thuần Vương, mà ngược lại là Thuần Vương có phần chịu dưới người đó một bậc, với người đó còn phải cúi đầu..."
Hội Sở:"Người này cũng vô cùng bí ẩn, ẩn dấu thực tốt, mà thực lực cũng không thể coi thường..."
Hội Nhiễm:"Quan trọng là chúng ta không biết hắn ta là kẻ nào, nếu không biết hắn thì chúng ta cũng không thể đối phó hắn ta được..."
Long Hiền Lương:"Trong ba ngày sắp tới, các ngươi hãy tra ra xem hắn ta là ai... Xem ra Đại Hoàng Huynh này cũng là thân tàng bất lộ đi..."
~~~~~~~~
Trở về phòng ngủ thấy người trên giường đang ngủ, nhưng mày liễu vẫn hơi nhíu lại, có vẻ ngủ không được an giấc cho lắm. Long Hiền Lương khẽ nhẹ nhàng vén chăn nằm xuống, đưa tay kéo Lê Bảo Ngọc vào ngực mình.
Lê Bảo Ngọc lúc này cảm nhận được một cỗ hơi thở quen thuộc, ấm áp nàng liền ở trong ngực Long Hiền Lương tìm một vị trí thoải mái mà tiếp tục say giấc nồng. Mày liễu lúc này cũng giãn ra.
Long Hiền Lương nhìn nàng khẽ cúi đầu trên trán nàng đặt xuống một nụ hôn nhẹ.
(Còn tiếp)