• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ xa đã thấy Diệp Bành Đào đi đi lại lại trước cửa trường, bên cạnh là Trịnh Viễn và bọn Hiểu Vân, Cố Lăng Vi không thể không tự hỏi, mấy người này ra đây bằng cách nào vậy, phải xuất trình giấy tờ chứ làm sao lại cứ thế mà ra vậy, còn cả thầy Trương đang đứng trước cửa nữa, nếu để ba vị ấy thấy thì không phải phiền toái lớn sao.

Thấy Cố Lăng Vi đầy tinh thần đi tới, mọi người không tự chủ mà nhẹ nhàng thở ra, Diệp Bành Đào bước vội tới hét lên: "Em chạy đi đâu vậy, em làm cho mọi người sợ chết khiếp biết không, tối sao lại không về, em đi đâu hả?"

Cố Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh một cái, nắng ban mai chiếu xuống, sáng bừng vẻ mặt của Diệp Bành Đào, giống y như muốn ăn thịt người vậy, trán còn lấm tấm mồ hôi, mặt mày nhăn nhó, vô cùng lo lắng, cái vẻ trêu tức ngày thường giờ sao không sót lại chút gì nhỉ, còn xúc động hổn hển nữa, nhưng bây giờ cô lại thấy, Diệp Bành Đào hôm nay thuận mắt hơn trước rất nhiều, dù cho anh chất vấn lung tung đi nữa, thì cũng vì lòng tốt của ai kia mà bỏ qua.

Nhìn anh, cô hỏi: "Mọi người ra đây bằng cách nào vậy?"

Hà Hiểu Vân nháy mắt mấy cái liếc nhìn bức tường cao cao kia, Cố Lăng Vi bật cười, cô bạn nói: "Nhưng mà bọn mình đứng đây cũng là bất đắc dĩ thôi, cậu xem hai người gác cổng kìa, nhìn hành động của chúng ta đầy nghi vấn đó".

Trương Lệ Hồng đánh lên vai cô, đánh giá cả buổi: "Toàn vẹn trở về, không gặp kẻ xấu nào chứ, hay là có gì bất ngờ?"

Mắt Lý Dĩnh sáng lên: "Bất ngờ, Lăng Vi, thật à?"

Cố Lăng Vi suy tư một chút rồi tủm tỉm gật đầu: "Nếu nói cho đúng thì cũng có vẻ là thế".

Sắc mặt Diệp Bành Đào đen đi một nửa, Trịnh Viễn đầy hàm ‎ý liếc mắt nhìn anh một cái: "Được rồi, nếu Lăng Vi bình yên vô sự thì chúng ta nên về thôi, nhiều người như vậy thầy Trương mà thấy lại không tốt".

Hà Hiểu Vân lập tức hiểu chuyện, ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Bành Đào rồi lại sang đánh giá Trịnh Viễn, lôi kéo Lý Dĩnh sang chỗ Lăng Vi: "Này Lăng Vi, hôm nay tổng vệ sinh cậu không cần làm, cho cậu nghỉ một ngày, yên tâm, giường của cậu, Lý Dĩnh phụ trách".

"Mình, mình không được ...ô....".

Lý Dĩnh đáng thương, bị Trương Lệ Hồng che miệng lại, quay sang cười hắc hắc với cô: "Đúng vậy!Lăng Vi này, cậu cứ đi đi, yên tâm, Lý Dĩnh giao cho mình với Hiểu Vân lo là được, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ".

Nói xong xoay người cùng Hiểu Vân và Lý Dĩnh bay nhanh về trường, Cố Lăng Vi nhìn về phía Trịnh Viễn, mới một đêm ngắn ngủi thôi, thế mà giờ lại có thể nhìn thẳng anh, không khẩn trương không lo lắng, thoải mái đối diện với ánh mắt của Trịnh Viễn, trong lòng cô thực sự rất nhẹ nhõm.

Trịnh Viễn ngẩng người, hai bên má hồng lên làm cho cô nhớ đến ngày mới gặp, anh cười như gió mùa xuân, đón ánh mặt trời ấm áp,nhưng mà chỉ là còn trong trí nhớ mơ hồ mà thôi, ánh mắt Trịnh Viễn thoáng bối rối rồi vẫy tay bước đi, cô lại thất thần, giống như một đêm đó, rất nhiều người, nhiều chuyện đều thay đổi.

Một bàn tay to huơ huơ trước mặt: "Không đươc nhìn chằm chằm Viễn như thế, sau này muốn nhìn thì chỉ được nhìn anh thôi".

Cái mặt to lớn của Diệp Bành Đào lại xấn tớn, giọng điệu vô lại còn bá đạo, giống như một đứa nhóc ngây thơ vậy, Cố Lăng Vi trợn mắt, đưa tay đẩy cái mặt to bự kia ra: "Tránh ra, mặt anh lớn quá, em không thấy đường, còn nữa, Diệp Bành Đào, em đói".

Diệp Bành Đào mắt sáng lên hẳn, vui vẻ nở nụ cười kéo tay cô: "Đi, anh đưa em đi ăn mỳ thịt bò, anh mới biết một quán, mọi người đều nói rất ngon, ăn xong mình đi công viên chèo thuyền, rồi đi xem phim...".

Nắng rực rỡ ngày xuân, chàng trai anh tuấn nắm tay một cô nữ sinh xinh đẹp cằn nhằn mãi, cách một rào chắn, Trịnh Viễn nhìn thân ảnh cách xa bần thần, trên nét mặt từ từ hiện lên nụ cười yếu ớt càng lúc càng mờ nhạt, tụ lại thành một chút chua chát nơi đáy mắt, quả nhiên mình vẫn không thể nào buông tay.

Cố Lăng Vi khó lắm mới có mặt mày vui vẻ đến thế, làm Diệp Bành Đào cũng vui tới mức hoa chân múa tay, anh thấy tối hôm qua thật tốt, ông trời cuối cùng cũng sáng mắt ra, giúp đỡ anh thoát khỏi ai oán, bởi vậy mới làm một cứ trời đất nghịch chuyển, chỉ một bước nhỏ tí theo mà đã làm cho kế hoạch nhảy vọt không ngờ.

Người luôn thông minh như Bành Đào cũng có ngày vì mừng rỡ mà ngốc nghếch hồ đồ vậy đó, chăm chú nhìn Lăng Vi trước mặt, nhìn thế nào cũng thấy không đủ, nhìn bao nhiêu, thích bao nhiêu, trong đầu đột nhiêu có một suy nghĩ, chưa gì đã nói ra luôn: "Lăng Vi, hay là chúng ta đi đăng kí đi".

"Phụt!"

Diệp Bành Đào nói câu đó xong, Cố Lăng Vi đang uống một miếng canh bò đã phun ra toàn bộ, Bành Đào ngốc không kịp trốn thế là được canh rửa mặt, trên trán còn dính một cọng rau thơm, nhìn qua có chút buồn cười, mấy thanh niên ăn mỳ xung quanh đều bật cười hết cả, Cố Lăng Vi vội rút khăn tay lau lung tung cho anh, ngượng ngùng nói: "Cái kia, Diệp Bành Đào, em xin lỗi, anh cũng đừng thế nữa, nói hươu nói vượn gì chứ".

Diệp Bành Đào lấy khăn tự lau, căm giận vất lên bàn rồi kéo cô lao ra ngoài, đi vài vòng đã tới công viên, công viên này không lớn, nhưng mà rất tĩnh mịch, người không nhiều, DIệp Bành Đào kéo cô ngồi lên ghế dài bên hồ, xung quanh lất phất mấy ngọn cây, đang mùa hoa nở, một trận gió thổi qua, hoa tan tác rơi, vương vãi trên người, hồ xanh man mác, ‎ý đẹp nên thơ.

Cố Lăng Vi nhìn trái phải một hồi, hàm xúc liếc Bành Đào một cái: "Ngựa quen đường cũ, sao ở đây âm u thế chứ?"

Diệp Bành Đào cười hắc hắc: "Ở đây tuy nhỏ, tĩnh mịch nhưng mà trước kia anh với Viễn hay đến đây chạy bộ".

Cố Lăng Vi ngẫm nghĩ, trăng lồng dưới hoa, hai nam nhân tới đây làm gì kia chứ, cũng không phải đồng tính luyến ái, nghĩ tới đây Cố Lăng Vi hồ nghi quét mắt nhìn Bành Đào, nghĩ sao cũng thấy không phải, hai người là cực phẩm, lại là thanh mai trúc mã, chắc cũng không khác nhau là mấy đâu.

Nghĩ đến đây Cố Lăng Vi bị chính tình tiết mình yy ra mà bật cười, Lý Dĩnh thích nhất là mấy loại tiểu thuyết này, trên giường còn hai quyển nữa kia, lúc tò mò cô cũng xem thử, ai ngờ thay đổi luôn tư duy thế đấy.Quả nhiên là mình bị con nha đầu kia hủ hóa.

Diệp Bành Đào nhìn Cố Lăng Vi cười nhẹ nhàng bên cạnh, giống như anh đang ở giữa cơn mơ, cảm giác như mặt trăng trước mặt, cô cao xa khó với tới như ánh trăng trên cao vậy, nhưng phía sau đó thì, khóe miệng mang theo nét cười xấu xa nhìn Cố Lăng Vi, mất đi một phần lãnh đạm hằng ngày, an vị bên anh, vô cùng chân thật.

Diệp Bành Đào thấp giọng: "Lăng Vi, anh nói thật mà".

Cố Lăng Vi liếc mắt: "Anh có bệnh thì khám đi, đừng để lâu nghiêm trọng không chữa được giờ".

"Bệnh gì?"

Diệp Bành Đào nhất thời không phản ứng kịp ngây ngốc hỏi.

"Bệnh thần kinh hoặc là chứng ảo tưởng".

Cố Lăng Vi không chút khách khí nói: "Người suốt ngày nghĩ cái gì không à, bao nhiêu tuổi rồi, đăng kí cái rắm ấy".

"Em nói tục".

DIệp Bành Đào giống như phát hiện ra châu lục mới, vài phần ủy khuất chỉ vào Cố Lăng Vi, cô bật cười: "Em không chỉ có thế đâu, còn rất gian xảo nữa, anh nếu muốn có thể lĩnh hội một chút đấy".

Diệp Bành Đào xì cười, đưa bàn tay chạm vào má cô, vuốt nhẹ: "Lăng Vi, anh không biết em cũng có lúc đáng yêu như thế".

"Xích ra".

Cố Lăng Vi không thể nhịn được nữa đẩy anh ra, Diệp Bành Đào cười ha ha: "Lão gia nhà anh vai vế cũng lớn mà, anh mười sáu tuổi đăng kí cũng không sao đâu".

Cố Lăng Vi không thể không liên tưởng đến mấy phong tục kết hôn thời xưa, cô là một người truyền thống, hai người còn chưa đâu vào đâu à đã chạy đi công chứng rồi, hơn nữa giấc mơ của cô chỉ mới bắt đầu, dù cho bây giờ nhất thời bị tên nhãi Diệp Bành Đào mê hoặc, khiến cho lòng cô xốn xang ấm áp phút chốc, cô cũng là một người con gái thôi mà, đâu thể cự tuyệt người đàn ông như thế, Diệp Bành Đào lại luôn kiêu ngạo, trước mặt cô anh luôn thể hiện toàn bộ tôn nghiêm, chỉ hy vọng cô quay đầu nhìn lại, không thể chối cãi điều đó, Cố Lăng Vi đã bị rung động rồi, nhưng chuyện sau này rất khó biết trước được.

Cô quyết định cho mình và Diệp Bành Đào một cơ hội, nhưng không có nghĩa sẽ kéo mình ra xa ước mơ quân lữ đó, huống hồ hai người còn trẻ, phía trước là một chặng đường dài, khoảnh khắc xuyến xao có thể duy trì được bao lâu, không ai biết, cho nên cô không thể mơ một giấc mơ không có thực, trước mắt bây giờ, tình yêu chỉ chiếm một phần nhỏ bé mà thôi.

Nhưng mà Diệp Bành Đào thì hình như đã bị tình yêu làm choáng váng đầu óc rồi, trong mắt lúc nào cũng tỏa ra hào quang hi vọng, người ta nói lúc yêu nam nữ đều có chỉ số thông minh cực thấp, Cố Lăng Vi thấy người này đã xuống dưới 0 rồi, hơn nữa, đăng kí kết hôn, chỉ có anh mới nghĩ ra được thôi, Cố Lăng Vi buông tầm mắt, hướng đến mặt hồ xanh biếc, hồ không sâu, nước trong đến mức có thể nhìn thấy rong rêu dưới đáy.

"Diệp Bành Đào, giấc mơ của anh là gì?"

"Gì cơ?"

Diệp Bành Đào thoáng kinh ngạc nhìn cô, không rõ tại sao đề tài lại đột nhiên chuyển đến việc này, Cố Lăng Vi thay đổi tầm mắt, nhìn anh hỏi lại lần nữa: "Em hỏi giấc mơ của anh là gì?"

Diệp Bành Đào suy nghĩ nghiêm túc một lát rồi nói: "Chuyện này có chút phức tạp, giấc mơ của anh rất nhiều, lại còn thay đổi nhiều lần nữa".

Thấy cô trừng mắt nhìn anh, Diệp Bành Đào vội vàng giơ tay lên: "Được, được anh nói, trước kia giấc mơ của anh là chọc tức ba cho tới khi phừng phừng trừng mắt, ông càng giận anh càng vui".

Cố Lăng Vi trợn tròn mắt nhìn anh: "Cái giấc mơ kiểu gì vậy?"

Diệp Bành Đào cười ha hả: "Em không biết đó thôi, lão gia nhà anh không thể nói lí được, từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng ép buộc anh, anh ở nhà cứ như huấn luyện binh lính vậy đó, ba là đội trưởng, mẹ là đội phó, anh là lính, mỗi ngày đều huấn luyện, đứng kiểu quân nhân, việt dã, bắn bia, nếu không đạt được yêu cầu ba đưa thì la mắng, không thì sẽ nhấc chân đá tay với anh, lão gia nhà anh bạo lực vậy đó, sau này anh lớn dần dần hiểu cách, cho nên mới biết đường đối nghịch lại với ba, cái kiểu đấu nhau này vui vô cùng, đấu với lão gia lại càng vui".

Giọng Diệp Bành Đào trong trẻo kể về quãng thời gian trưởng thành của anh, cô nghe rất thú vị, trong lòng cũng biết anh trở thành một người giỏi kĩ năng quân sự đến thế, ba anh không thể không tính công vào đó, nếu không với trình độ láu cá của anh chắc lại thành người áo quần là lượt thôi.

"Sau này giấc mơ của anh lại là cùng cậu út buôn bán, cậu út của anh em cũng gặp rồi đó, ở quán bar lần trước kìa".

Cố Lăng Vi gật đầu.

"Cậu út anh rất cá tính, cũng là thần tượng của anh, trước đây cậu còn nghịch hơn anh, nhưng sau khi ông bà ngoại đi sớm, cho dù cậu bướng bỉnh mẹ và ba cũng không động một ngón tay lên người cậu, bạo lực giáo dục toàn giáng lên người anh thôi".

Cố Lăng Vi xì cười, Diệp Bành Đào liếc mắt nhìn cô một cái: "Đánh nhau, tán gái hút thuốc, uống rượu, cậu út từ trung học đã là nhân tài kiệt xuất trong đại viện, ba anh thỉnh thoảng lại mang cậu lên quân doanh luyện tập, nhưng mà sau này mẹ lại đưa cậu ra ngoài, thế mới yên tĩnh được, về thì mở công ty rồi dần nổi lên, tiếng tă lừng lẫy trong giới bất động sản.Phong hoa tuyết nguyệt, cuộc đời của cậu thực sự rất thoải mái, anh khi đó cũng muốn như cậu vật, tự tại lắm, dù có bị ba bắt đến trường quân sự vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu".

Nói tới đây, anh dừng lại một chút, như cười như không nhìn Cố Lăng Vi, cô nghe đến nhập thần, nghiêng đầu nói: "Anh nhìn em làm gì, nói tiếp đi".

Ánh mắt anh chợt lóe lên, trong đó như có một thứ ánh sáng chói mắt: "Một sáng sớm tháng chín, anh thấy một cô bé béo tròn vo vo, ai, từ đó anh làm sao còn giấc mộng nào nữa chứ, bị cô bé kia làm lạc lối rồi, không biết đường về".

Cố Lăng Vi nháy mắt mấy cái, béo tròn vo vo: "Diệp Bành Đòa, ai béo tròn vo vo?"

DIệp Bành Đào cười ha ha: "Lúc em mới đến trường đúng là béo tròn vo vo mà, khi đó mắt trừng trừng, nhìn anh như là lưu manh hay rác rưởi ấy".

Cố Lăng Vi cười xì một tiếng: " Anh cũng biết tự hiểu lấy cơ đấy".

"Bởi vì em khiến anh yêu quân ngũ, cho nên giấc mộng của anh lại thay đổi, như mong muốn của lão gia nhà anh, làm lĩnh".

Diệp Bành Đào thở dài, bất đắc dĩ nói.

Cố Lăng Vi ngẩn ra, không thể tưởng tượng được: "Bởi vì em, nên anh quyết định tham gia quân ngũ?"

Diệp Bành Đào gật đầu: "Sao nào?Cảm kích đi, cảm kích đi!"

Ánh mắt Cố Lăng Vi hơi trầm xuống, nghiêm túc nói: "Diệp Bành Đào, như vậy đó không phải là giấc mộng chân chính mà anh muốn thực hiện, tham gia quân ngũ phải trả giá như thế nào anh phải rõ hơn em chứ, cho nên anh cẩn thận suy nghĩ lại đi, dù sao là cuộc sống của anh, không phải trò đùa".

Diệp Bành Đào nhìn cô cười: "Yên tâm đi, anh không phải người bốc đồng, chẳng qua lúc gặp em thì trở nên ngớ ngẩn vậy thôi, thực ra ba anh nói rất đúng, bộ đội là một lò luyện lớn, luyện vài năm, luyện mãi cũng thành thép, cuộc sống sau này của anh cũng tốt, cho nên anh chấp nhận, lúc đầu phản kháng lại chỉ là chống đối mà thôi.Nếu thực sự không thích hợp với anh, anh cũng sẽ không ở lại, nhưng mà Lăng Vi, anh lớn như vậy rồi chưa từng thấy ba anh hòa nhã với ai bao giờ, thế mà lại rất thích em, nhắc tới em lúc nào khóe miệng cũng nhếch lên, anh hoài nghi lắm đấy, có phải em là con gái riêng của ông không?"

"Bốp!"

Cố Lăng Vi đánh một phát không chút lưu tình lên đầu anh: "Nói bậy bạ gì đó!"

Diệp Bành Đào nắm lấy bả vai cô, nửa thật nửa giả nói: "Giờ anh đã khai báo hết rồi, đến lượt em".

"Khai báo cái gì?"

Cố Lăng Vi nhếch mi trừng anh.

"Chuyện đêm qua".

Bị Diệp Bành Đào nhắc tới, cô mới nói sơ qua chuyện tối qua, mặt anh biến sắc, đứng bật dậy: "Cái gì, Chu Tử Phong, em làm sao lại gặp hắn?"

Cố Lăng Vi lắc đầu: "Em không biết, sao vậy, Chu Tử Phong là người thế nào, bộ dạng rất lợi hại, cậu út của anh hình như rất quen hắn".

Diệp Bành Đào nghiêm túc lạ thường: "Đồng y với anh, sau này thấy hắn em phải trốn thật xa".

Cố Lăng Vi kinh ngạc.

Diệp Bành Đào trầm ngâm nói: "Ba Chu Tử Phong là phó tỉnh trưởng, anh ta trước kia là lính trinh sát, nhưng mà giờ bỏ, nghe cậu út nói, anh ta có thuộc hạ đều là xã hội đen, thủ đoạn tàn nhẫn, tóm lại em sau này không được tiếp xúc với hắn, biết không, người này rất nguy hiểm".

Cố Lăng Vi nhớ tới người đánh mình hôn mê tối quá, trách sao được hắn lại ra tay chuẩn như vậy, hóa ra là bộ đội đặc chủng.Ánh mắt mạnh mẽ nhìn cô, Cố Lăng Vi cảm thấy run người

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK