Cố Lăng Vi nhìn hai phục vụ nhất quyết mời đi, nói thật, lúc đó cô cực kì nghi ngờ chuyện vừa rồi hoàn toàn là vì ảo giác của mình, nhưng điều này sao có thể, ngẩng đầu nhìn hai phục vụ nghiêm túc nói, bất giác cô đánh hơi thấy chuyện gì: "Tôi nghi ngờ ở đây có giao dịch trái pháp luật, vừa rồi chính mắt tôi nhìn thấy".
Hai phục vụ nam tức giận nhìn nhau, nghi hoặc nhìn Cố Lăng Vi, chắc là hoài nghi cô mặc thường phục trà trộn vào, sau đó mỉm cười nói: "Điều này sao có thể, chúng tôi ở đây là nơi ăn chơi có đầy đủ giấy phép tất cả các hạng mục kinh doanh đều hợp pháp..."
Hai phục vụ nam nhanh chóng chia việc một người đứng lại với Cố Lăng Vi, người kia cầm bộ đàm trong tay gọi cầu cứu, nói thật, dũng khí của Cố Lăng Vi cũng có hạn thôi, phút xúc động qua đi cô cũng hiểu được, dù cho ở đây có giao dịch trái pháp luật cô cũng không phải cảnh sát, cũng không có quyền khám xét. Chỉ là vừa rồi nhìn cảnh đó, cô thấy nếu mình cứ vậy mà xoay đi thì không ổn, cho nên mới nhất quyết ở lại, tiến thoái lưỡng nan, nhưng mà cơ hội cũng đến, năm phút sau phía hành lang có vài người đến, một người đàn ông lạnh lùng trong tây trang giày da, Cố Lăng Vi không khỏi sững sờ, chính là thư kí Tiểu Ngụy của Chu Tử Phong.
Thực ra Chu Tử Phong cũng không nghĩ Cổ Tư Mạn kia đã nhanh như thế về nước lần nữa, cho nên lúc Cố Tự Mạn đến thành phố B Chu Tử Phong vừa lúc ở bên ngoài công tác, chỉ giao cho Ngụy thư kí toàn quyền chiêu đãi, Cổ Tư Mạn này tính tình hung tàn biến thái thư kí Ngụy chiêu đãi ông ta cũng cực kì đau đầu, lần trước thiếu chút một cô gái trong câu lạc bộ đêm tự sát, không phải anh tự ra tay giải quyết chỉ sợ giờ còn náo loạn.
Người này cực thích những cô gái phương Đông nhỏ bé, nhưng cũng không hẳn luôn là dạng đó, ở ngoài nước thì không nói gì, giờ trong nước còn làm bừa như vậy, rất dễ gây ra phiền toái lớn, bởi vậy thư kí Ngụy mới cố ý xếp vào khu vip không có người, chiêu đãi hắn, nếu gặp phiền phức cũng ít bị để ý hơn. Bởi vậy thư kí Ngụy hôm nay cứ nhìn chằm chằm nơi này, lấy kinh nghiệm của anh, Cổ Tư Mạn này không động tĩnh là chuyện không có khả năng, quả nhiên phiền toái tới rồi chỉ là anh cũng không ngờ tới, phía dưới báo lên có nữ cảnh sát mặc thường phục tới.Đó lại là Cố Lăng Vi. Bởi vậy khi nhìn thấy Cố Lăng Vi đứng nghiêm túc ở đó, thư kí Ngụy âm thầm hít vài hơi, người này so với cảnh sát còn phiền toái gấp vạn lần, nhanh chóng nghiêng đầu dặn dò quản lí bên cạnh vài câu, quản lí nghi ngờ nhìn Cố Lăng Vi một cái, xoay người bước nhanh. Thư kí Ngụy đến rất nhanh cười nói: “ Anh Phong mấy ngày nay không ở thành phố B, cô tới chơi sao không gọi điện thoại trước cho tôi".
Hai nhân viên phục vụ lặng lẽ thở ra trộm nhìn Cố Lăng Vi một cái, chẳng lẽ không phải là cảnh sát mặc thường phục sao, ngược lại còn là người của Chu tổng, nhìn thái độ của anh Ngụy cũng biết cô gái này quan hệ với Chu tổng không cần bàn tới. Cố Lăng Vi buông tay nắm cửa ra thản nhiên nói: "Anh nói đây là anh tôi mở?"
Ngụy thư kí gật đầu: "Đúng anh Phong không nói với cô sao, mở cách đây không lâu, còn ở giai đoạn thử nghiệm buôn bán thôi".
Cố Lăng Vi trong đầu càng hỗn độn hơn quay người nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nói: "Cái kia....phòng này....phòng này..."
Hai câu nói của Cố Lăng Vi có phần lộn xộn, nhất thời cũng không biết nói thế nào, Ngụy thư kí ánh mắt lóe lên, thoải mái nói: "À, phòng này là người khác của tập đoàn Italy, có nhiều hợp đồng với chúng tôi, người này rất thú vị, thích chơi tròn chơi, mỗi lần đến đây đều cùng mấy người phục vụ chơi đùa ầm ĩ, người nước ngoài mà, so với người Trung Quốc chúng ta rất khác nhau".
Nói xong tiến đến mở cửa lớn ra, cười: "Chắc vừa rồi làm cô hiểu lần rồi".
Cố Lăng Vi nghi ngờ nhìn vào trong, ngọn đèn trong phòng vẫn không sáng rõ như trước, nhưng bên trong vừa nhìn có thể hiểu ngày, trên sô pha lớn một người đàn ông ngoại quốc giày da tây trang ngồi, ánh đèn trên trần nhà mờ ảo, có thể nhìn thấy đường nét thâm thúy của hắn, người bên cạnh dựa vào lòng hắn đúng là cô gái mặc sườn xám vừa rồi, giờ trên mặt lại là nét cười tươi như hoa thì thầm gì đó với nhau, người ngoại quốc bên cạnh cùng đuổi theo lúc này giờ cũng ngồi bên, cạnh một cô phục vụ mặc sườn xám, trong tay còn lắc xúc xắc đoán điểm, làm sao có thể là dạng phục vụ như cô nghĩ. Cố Lăng Vi không khỏi ngớ ra, cách một tiếng, thư kí Ngụy đã đóng cửa lại: "Nếu cô vẫn tò mò về nơi này chờ thêm hai ngày nữa anh Phong về đưa cô tới xem cũng không sao mà, nơi này mỗi phòng vip đều có một phong cách khác nhau".
Cố Lăng Vi bị thư kí Ngụy đưa đi, đến khúc quẹo cô lại quay đầu nhìn về cánh cửa đóng chặt đó, muốn quên đi, cho dù vừa rồi có là giao dịch gì thì cũng là bên tình bên nguyện, dù sao nơi này luôn thế, cô cũng không phải cảnh sát, nếu có cũng không phải phạm vi xử lí của cô. Thư kí Ngụy tìm quản lí nói chuyện Cố Lăng Vi theo người này về lại đại sảnh, quản lí là một cô gái cực kì xinh đẹp, hơn nữa lại khéo léo, đối với cô rất tôn trọng, có lúc còn tò mò đảo mắt nhìn, Cố Lăng Vi biết cô này rất hiếu kì về mình.. Mãi đến khi thân ảnh của Cố Lăng Vi biết mất người quản lí mới nói: "Anh Ngụy, cô nhóc này là ai, là tình nhân mới của Chu tổng sao?Trong sáng nhỉ".
Bình thường tiếp xúc với thư kí Ngụy nhiều nên cũng rất quen thuộc, nói cũng không kiêng dè, thư kí Ngụy nghiêm mặt nói: "Nói bậy bạ gì đó, là em gái của anh Phong". Người quản lý giật mình: "A!Em biết rồi, chính là cô em gái bảo bối tham gia quân ngũ của anh Phong phải không, không ngờ lại xinh đẹp như thế, so với Tiểu Huyên Huyên của chúng ta ở đây cũng không kém".
Thư kí Ngụy khinh miệt nhíu mi: "Đúng, người con gái khác có thể đùa còn người này thì không, nếu sau này cô gái này còn đến nhất định phải cẩn thận cho tôi, hầu hạ cho tốt, nếu mấy chuyện ngầm ở chỗ chúng ta lộ ra, dù là nhỏ nhất, đừng nói tôi không nói trước với cô, người này không phải lính bình thường đâu, là lính trinh sát đặc biệt, mấy kĩ xảo này nếu cô ta muốn tìm hiểu cũng không phải chuyện khó, nhưng mà trước có anh Phong chống đỡ, có lẽ cô ta sẽ cân nhắc, nhưng mà nếu người này phá chuyện của chúng ta, với anh Phong cũng không phải chuyện tốt, cô phải nhớ kĩ, đây là người tuyệt đối không đặc tội được".
Người quản lí âm thầm tặc lưỡi, thầm nghĩ: lính trinh sát, cừ thật, may mà vừa rồi anh Ngụy tới kịp, nếu thuộc hạ gọi bảo vệ tới đánh không biết là ai bị hại đâu.
Ngụy thư kí quét mắt nhìn bên trong: "Vừa rồi Cổ Tư mạn rốt cuộc bị làm sao, không phải cô xem chừng rồi sao, sao lại động tĩnh lớn thế".
Quản lí vội thấp giọng: "Tên Cổ Tư Mạn này không khác gì súc sinh, lần này tôi cố ý tìm mấy công chúa hầu hạ hắn nhưng ai biết tên này khẩu vị nặng quá, không biết chơi cái gì mà cô gái kia sợ hãi chạy ra".
Ngụy thư kí sẵng giọng: "Vốn là bán thân còn muốn lập đền thờ trinh tiết à, nếu người chơi muốn làm gì thì cũng chạy à, cô đi nói với cô ta không muốn làm thì đi, đừng ở đây ban trinh chín liệt, tôi không phải biaozi, không phụng dưỡng mấy thiên kim tiểu thư, cô gái vừa rồi cô tìm người dạy cho tốt, cho cô ta biết sợ, không lần khác lại gây chuyện".
Cố Lăng Vi trở về, Diệp Bành Đào vội đứng lên, bất mãn nói: "Anh còn tưởng em rớt trong hầm cầu rồi chứ, sao lâu thế". Nói xong kéo cô đến bên người, ngồi xuống, chỉ lát sau Diệp Bành Đào lại hét lên, lần này còn to hơn, người quản lí ngơ ngẩn nhìn qua Diệp Bành Đào vài lần, thầm nghĩ vốn tưởng tình nhân của Chu tổng, nhưng có vẻ không giống rồi. Người phục vụ xinh đẹp đưa bình rượu cung kính đi qua nói: "Đây là quản lí của tôi mời mọi người thử, xin vui lòng nhận".
Nói xong mở rượu, tự mình rót cho mỗi người nửa ly, đặt bình xuống giữa bàn, Hồ Tiến Bắc đến cầm lấy chai, kinh hãi nói: "Louis 13, ghê thật, một chai hơn cả vạn, chúng tôi ở đây có ai mặt mũi lớn như thế".
Diệp Bành Đào ôm Cô Lăng Vi chặt hơn, ngồi thẳng, nhìn người phục vụ: "Có câu không công không hưởng lộc xin hỏi quản lí các cô vì cái gì lại tặng chúng tôi loại rượu đắt tiền như vậy, là châm chọc chúng tôi không trả nổi hay sao?"
Quản lý ngẩn ra, ánh mắt rõ ràng đảo qua Cố Lăng Vi, tất cả mọi người theo ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm Lăng Vi, Hà Hiểu Vân đột nhiên nói: "Này, mỹ nữ à, đây không phải là do Chu tổng mở chứ?"
Quản lý vội cung kính nói: "Đúng vậy, đây là thuộc tập đoàn Tử Phong".
Hà Hiểu Vân cười ha hả: "À vậy được rồi hiểu rồi, cô đi đi".
Diệp Bành Đào không được tự nhiên nói: "Khoan, bình rượu này tôi trả, tôi không có thói quen ăn đồ không phải mình trả tiền".
Nói xong trắng mắt liếc Cố Lăng Vi một cái, cô dở khóc dở cười, tay đưa lên lưng anh nhéo một phát, ghé sát vào lỗ tai nói: "Anh ăn giấm chua cũng quá lắm, hôm nay về ngủ sô pha cho em".
Chiêu uy hiếp này vẫn nhai lui nhai tới, nhưng lúc nào cũng vô cùng hữu dụng với Diệp Bành Đào, anh đã cực kì am hiểu chuyện hảo hán phải biết chịu thiệt thòi, sắc mặt liền dìu đi, bĩu môi nói: "Được rồi, được rồi có người mời anh rượu đắt tiền vậy, anh cầu còn không được".
Nói xong không có ý tốt liếc nhìn quản lí một cái: "Sự nghiệp của Chu tổng mấy người đừng nói tặng chúng tôi một bình Louis 13 tặng một tăm bình cũng chỉ là trâu mất sợi lông thôi, không đáng nói, tôi sẽ không khách khí, tôi thay vợ tôi cám ơn hắn, sau này có dịp sẽ tới thăm".
Nói chuyện còn ngấm ngầm chọc giận người ta nữa, Cố Lăng Vi trừng mắt liếc anh một cái, rồi xấu hổ cười cười với quản lý.Quản lý trở về khu công tác, người phục vụ phía sau nói: "Cô gái xinh đẹp kia là ai?Có vẻ rát thân với Chu tổng".
Quản lý liếc hắn một cái: "Phục vụ cho tốt là được, anh Ngụy còn phải cung kính nữa là, nếu đắc tội nhất định chúng ta không chịu nổi".
Diệp Bành Đào đối với Chu Tử Phong khúc mắc đã lâu nay, buồn bực không chịu được, giống như tới đâu cũng không thoát khỏi bóng ma kia, không phải anh lòng dạ hẹp hòi, nhưng anh cảm giác được ánh mắt Chu Tử Phong nhìn Lăng Vi, khiến anh hết hồn, cảm giác này cực kì không tốt, giống như bảo bối trong tay mình bị người ta rình rập bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đoạt, mà Lăng Vi thì không hề biết, chỉ mù quáng tin tưởng tên kia, anh, anh, vô cùng thân thiết, sao không nghĩ tới chuyện nam nữ không quen không biết làm sao lại có cái thân tình chó má kia được chứ, nhưng mà tất cả chỉ là ngụy tạo, tình cảm trong lòng như thế nào mới là thật nhất.Diệp Bành Đào cũng không tin Chu Tử Phong đối với Cố Lăng Vi cũng là tình cảm anh em, dù sao đối với tác phong của Chu Tử Phong anh cũng biết, anh ta chỉ có một em trai cùng cha khác mẹ, thậm chí đối với cha của mình cũng lạnh lùng như thế, vậy mà lại thực lòng nhiệt tình với em gái mới quen, hoàn toàn không ăn khớp.
Có lẽ là anh ghen tuông thái quá, nhưng chỉ cần nghĩ đến động cơ không thuần khiết của tên đàn ông kia, một bên như hổ rình thời cơ mà hành động, Diệp Bành Đào đến ngủ cũng không yên được. Nghĩ tới đây ánh mắt Diệp Bành Đào trầm xuống, nghiêng đầu nhìn Cố Lăng Vi, trong lòng cân nhắc làm cách nào để nhanh chóng đem cô bé này danh chính ngôn thuận thành vợ mình mới yên tâm. Hồ Tiến Bắc hắc hắc cười nói: "Mấy chúng tôi có mắt như mù, ngồi cạnh một người tài ba thế này mà không biết, Hà Hiểu Vân, em giải thích thắc mắc cho mấy anh đi, nữ anh hùng điều tra đặc biệt và công ty top 10 cả nước có quan hệ gì thế?"
Hà Hiểu Vân quét mắt, nhìn Diệp Bành Đào đã có điểm đen trong mặt, ha hả cười, nâng ly rượu lên nói tránh đi: "không có quan hệ với anh mà, nào nào uống rượu, uống rượu haha".
Trịnh Viễn buồn cười liếc mắt nhìn cô một cái, đưa tay nhận ly rượu trong tay cô: "Con gái uống rượu nhiều không tốt đâu".
Hà Hiểu Vân ngẩn ra, trực tiếp cướp về nói: "Tránh ra đi, Louis 13 mà, phải uống cho đã, tôi cũng phải nếm thử chút".
Nói xong một ngụm uống hết, mấy tên đàn ông khác cũng ồn ào cười ha hả. Cố Lăng Vi liếc mắt nhìn Diệp Bành Đào một cái, nhếch miệng không thèm nói chuyện, người này ăn giấm chua vài năm như một, giờ chỉ cần nghe tên Chu Tử Phong đã ghen đến thế rồi, quả thực không thể nói lý được. Nhưng mà Thịnh thế hoa đình này của Chu Tử Phong, cô thấy rất không hợp lý, hình ảnh lúc nãy cô tuyệt đối tin tưởng mình không nhìn nhầm, chỉ chớp mắt liền thay đổi, thật sự là không giải thích nổi. Cảm giác mệt mỏi hơn, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, 12 giờ, cô thấp giọng nói: "Bành Đào, chúng ta về đi, khuya rồi".
Diệp Bành Đào trên mặt đen thui liền nhanh chóng tản đi hết, ánh mắt đầy gian xảo nhìn quẹt qua gò mà hồng hào của Cố Lăng Vi, nhìn lướt qua xương quai xanh duyên dáng bên dưới, rồi phần thấp thoáng dưới kia, cảm thấy mình không khống chế nổi phản ứng cơ thể nữa rồi, thấp giọng nói bên tai cô: "Được, chúng ta về nhà".