Ánh đèn phố chiếu sáng, dưới cơn mưa càng đẹp lung linh.
Trong căn phòng nào đó chỉ nghe thấy tiếng...
Choang!
Tiếng đổ vỡ vang lên, trong bóng tối chỉ nghe thấy âm thanh quỷ dị cùng với giọng thét phẫn nộ vang lên.
"Thẩm Tòng Tâm...Thẩm Tòng Tâm...lúc nào cũng là Thẩm Tòng Tâm"
"Phí Nam Thành, em đã cho anh một cơ hội, nhưng anh không biết tận dụng nó, ngay cả khi bị bỏ thuốc mà anh vẫn có thể giữ bản thân mình tỉnh táo để đe doạ em... vẫn có thể cố gắng chạy đi tìm cô ta được, đã thế...vậy thì lần này đừng trách em ra tay độc ác... em đã nói rồi anh chỉ thuộc về riêng mình em mà thôi.... HA HA HA"
Cô cười độc ác, cánh tay vì đụng chạm đến những mảnh vỡ mà bị cứa ra máu, từng giọt, từng giọt máu đỏ tươi chảy ra, nhưng cô lại không thấy đau, mà chỉ không ngừng nở nụ cười quỷ dị, cùng với khuôn mặt phẫn uất nói:" Thẩm Tòng Tâm...lần này cô nhất định phải rời khỏi anh ấy, rời khỏi anh ấy mãi mãi, đừng mong...có cơ hội xuất hiện lần nữa".
Cô ta ở trong căn phòng không ngừng lẩm bẩm như một người mắc bệnh về thần kinh...
Lâu lâu lại thấy cô ta phá lên cười
- --------
Lúc này bên trong một căn phòng khác.
Ánh sáng dìu dịu như xuyên qua lớp kính cửa sổ trong suốt chiếu rọi lên cơ thể hai người quấn quyện lấy nhau trên giường, ánh lên màu mật ong dịu ngọt, tỏa mùi hương sắc dục.
Đầu lưỡi hắn không ngừng khiêu khích cơ thể cô. Chiếc lưỡi mềm mại, ướt át khiêu khích đến đâu là nơi đó bứt rứt. Cho dù cô đã cắn chặt răng nhưng vẫn không ngăn nổi tiếng rên khe khẽ.
Trong sự cuồng nhiệt của anh, cô cảm nhận được luồng nóng trào dâng khỏi cặp đùi đang khép chặt, nơi tư mật vốn đang nóng ran bỗng trở nên bứt rứt, ngứa ngáy đến mức cô không thể khép kín được nữa, từ từ mở rộng, giống như đang chào đón anh.
Anh hiểu ý cô, chỉ khẽ nhếch môi, ngón tay thon dài từ từ đưa vào hang động ướt át ấy.
Sự kích thích đặc biệt từ nơi ấy lan ra toàn thân. Cô uốn éo cắn chặt môi, nhúc nhích cơ thể nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi ngón tay anh vùi sâu vào cơ thể mình được.
Cô có thể nhìn thấy dục vọng trong mắt anh, đang càng lúc càng bùng phát dữ dội, lại thấy anh chau mày, lo lắng nhìn cô, cô hiểu ý anh lo lắng điều gì, liền mỉm cười dịu dàng nói.
"Anh yên tâm, em chịu được...Đừng nhịn, như vậy sẽ càng làm anh khó chịu hơn"
Anh nhẹ nhàng nâng eo cô lên, ho khan một tiếng, khàn khàn nói: "Tiểu Ô, anh sợ làm em đau"
Cô nhìn anh, ánh mắt xinh đẹp thâm tình mà nói: "A Thành...Em yêu anh, dù đau một chút em vẫn chịu được"
Vừa dứt lời xong, không đợi anh nói gì, cô đã đứng dậy, đảo ngược tình thế ngồi lên người anh.
"Tiểu Ô em..."
"Để em giúp anh"
Cô có chút ngượng ngùng, nắm lấy phần rắn chắc nóng bỏng của anh, hơi nhấp mông lên, cắn răng ngồi thụp xuống.
"A"
Vật kia vừa to vừa cứng, ban đầu có chút căng nhức, cô không nén nổi sự đau đớn kêu lên rồi vẫn chịu đựng được.
Anh khẽ kêu, lúc anh nâng người cũng là lúc ôm eo cô ấn mạnh xuống.
"A!!!"
Người anh vùi sâu vào trong người cô, có chút đau đớn, nhưng lại rất nhẹ nhàng từ từ nâng lên hạ xuống.
"Tiểu Ô, chắc em không biết, anh sống đến 22 năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh bị một cô bé ngồi lên trên"
Thẩm Tòng Tâm nghe vậy liền xấu hổ đến mức không dám nhìn anh.
"Thế nào?" Anh mỉm cười nhìn cô.
"Hả?"
"Anh hỏi em cảm giác ngồi trên người anh làm chuyện đó như nào"
Lần này nghe anh nói cô càng ngượng chín mặt, lúc nãy khí thế hừng hực muốn giúp anh đâu rồi, bây giờ thay vào đó là cô cứ ngồi im trên thân anh, không dám động đậy.
Cảm thấy cô cứ ngồi trên đó không nhúc nhích, anh đã gấp sắp chết, không thể nhịn nổi nữa liền nói: "Vợ yêu, em không động là anh động đấy"
Nói rồi lòng bàn tay anh đặt bên sườn cô, vật cứng từ từ rút ra khiến cô cảm thấy trống trải, rồi anh lại chầm chậm tiến sâu vào, lấp đầy khoảng trống.
"Ư"
"Vợ yêu, lần này anh sẽ cho em thử cảm giác lên đỉnh là như nào".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
Anh hơi nâng người, nhẹ nhàng di chuyển cứ từ từ đâm sâu vào rồi lại rút ra.
Cho đến khi cô cũng thích nghi với tiết tấu của anh, bản thân cũng phối hợp với nhịp điệu của anh, lúc này anh mới bắt đầu tăng tốc, càng lúc càng mạnh mẽ.
"Ư...nhẹ chút"
Mọi phấn khích trào dâng qua những lần cọ xát nơi sâu thẳm của đôi bên, từng luồng nóng phun trào, cô ôm chặt lấy bờ vai rộng lớn của anh, hơi rướn người lên.
"Tiểu Ô anh yêu em!" Anh hôn lên môi cô, đầu lưỡi khoáy đảo trong khoang miệng cô, nụ hôn vừa dịu dàng vừa nóng bỏng, lại có chút thô lỗ chiếm đoạt. Bên dưới, không chút nhẹ nhàng mà tiến sâu vào rồi rút mạnh ra. Mỗi lần như vậy cô như chìm đắm trong những tiết tấu vừa vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc.
Mỗi lần anh tiến vào rút ra ở sâu trong cơ thể cô. Cô cũng rên khẽ, cùng anh hôn môi, điên cuồng cắn môi anh, trong lúc khoái cảm trong cô bùng phát thì cũng là lúc anh gầm nhẹ lên một tiếng, ôm chặt lấy cô, bắn từng mần mống vào sâu trong cô, tất cả đều tràn đầy tình yêu và dục vọng, hòa quyện lấy cô.
Đỉnh cao này đều là kết tinh tình yêu của anh và cô mà ra, ngay lúc này cô cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất...khi thấy anh ôm mình, hôn mình, khi nghe anh nói yêu, khi ở trong vòng tay ấm áp của anh,... Cô chỉ cảm thấy, anh chính là cả thế giới của cô, không thể trốn chạy...
Sau khi mọi thứ đã kết thúc, cô liền mệt mỏi nằm tựa vào trong lồng ngực anh. Nhưng ai kia vẫn chưa thỏa mãn, vẫn ra sức khiêu khích từng nơi nhạy cảm trong cô.
"Đừng lộn xộn, em thực sự muốn ngủ rồi"
"Mệt lắm à"
"Ừm...một chút"
"Sao vậy...mới thế mà đã không chịu nổi rồi sao" anh cười nhìn cô.
"Xin anh đấy, tối nay bao nhiêu lần rồi, tha cho em đi mà"
"Nhưng anh vẫn muốn chưa đủ"
Anh cười nhếch môi, cũng không thả cô ra, ôm lấy người cô, hôn lên trán, môi cô.
"Bảo bối,...anh nghĩ...chúng ta lại tiếp tục nào"
Anh lật người cô lên, ngồi sau lưng cô, ôm lấy cô, vuốt ve ngực, hôn lên bờ vai và lưng cô.
"Ưʍ...sáng mai em không dậy sớm đi học được mất" cô úp mặt vào gối làu bàu.
"Bà xã phục vụ chồng có gì là sai, ai dám trách phạt bà xã anh"
"Em muốn ngủ"
"Nhưng ông xã không muốn"
Cứ thế, không khí trong phòng lại tiếp tục được hâm nóng lên.
Cũng không biết đến bao giờ màn hoan ái mới kết thúc, cũng không biết ngoài trời mưa đã ngừng rơi, trời tờ mờ sáng, nhưng ai đó vẫn còn dư sức vuốt ve người nào đó cho đến lúc hừng đông...