Thẩm Tòng Tâm bị đám thuộc hạ của Dương An Tình lôi vào nhà. Buộc vào một cái ghế làm bằng gỗ.
"Tôi đợi cô đã lâu."
Dương An Tình ngồi trên ghế trước mặt cô lên tiếng.
"Đúng là âm hồn bất diệt, cô vẫn chưa từ bỏ ý định của mình sao. Tôi nói cô biết cô không được như ý đâu."
Tòng Tâm bực bội lên tiếng.
"Đừng trách tôi, chỉ trách vì cô không chịu rời khỏi Thành ca của tôi mà thôi."
Dương An Tình nói xong đem điện thoại đưa đến trước mặt cô.
"Cô hãy nói với Phí Nam Thàng ly hôn với cô. Tôi sẽ tha mạng cho cô."
Tòng Tâm nhìn Dương An Tình rồi quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý đến lời nói của cô ta.
Dương An Tình tức giận dùng tay bớp cằm của cô, xoay mặt cô lại đối diện với mình.
Tòng Tâm vì hạnh động mạnh bạo của cô ta làm đau, bất giác cau mày.
"Có chịu nói không?"
"Dương An Tình tức giận",
Phục,,,
Phun một ngụm nước bọt lên mặt của Dương An Tình.
Cô ta tức giận dùng sức tát vào mặt Cô.
Chát..
Khuôn mắt trắng nõn của Tòng Tâm, giờ đã sưng đỏ, 5 dấu tay hiện lên rõ ràng.Tòng Tâm không quất phục, dùng lưỡi liếm đi những giọt máu tuôn ra từ khoé môi.
Nhìn cô ta với khuôn mặt bất khuất nói.
"Dương An Tình, cô đừng hòng dùng tôi để chia cắt tình cảm của tôi và Phí Nam Thành".
"Anh ấy sẽ không gì tôi mà đến với cô đâu."
Nói ra những lời nầy trong lòng cô thầm cầu nguyện.
"Phí Nam Thành, anh ngàn lần vạn lần không được tới đây, anh sẽ không phải vì em bị bắt mà ly hôn với em chứ"
Tại tập đoàn Phí Thị, Phí Nam Thành vừa xong cuộc hội nghị cùng một công ty quốc tế. Phí Nam Thành bắt tay một người đàn ông người mỹ, dáng người cao lớn, làn da trắng, cập mắt xanh, sống mũi cao thẳng và mái tóc vàng ống ánh.
"Xin chào Mr Robinson, cảm ơn anh đã hợp tác cùng Phí Thị chúng tôi."
"Thành cậu quá khách sáo rồi. Chúng ta là bạn lâu năm, không cần phải nói những lời nầy."
Ông Robinson vừa nói vừa bắt tay Phí Nam Thành.
"Hẹn gặp lại sau."
Phí Nam Thành chào tạm biệt xong, xoay người đi về phòng làm việc của mình. Phí Nam Thành và Lục Minh thư kí riêng của anh đi vào phòng làm việc, nhìn thấy anh Tề Vũ đứng khơm người trước bàn làm việc của anh.
Sắc mặt hai Tề Vũ vừa căng thẳng vừa sợ hãi và lo lắng không yên.
Lôi Lạc Thiên ngồi vào ghế phía sau bàn làm việc, trong lòng có dự cảm không tốt.
"Có chuyện gì nói mau."
Giọng nói giận dữ của anh làm Tề Vũ hoảng sợ.
"Tổng tài, phu nhân bị đám người áo đen bắt đi rồi, "
Phí Nam Thành nghe được những lời nầy sắc mặt liền thay đổi. Giọng nói dữ tợn của anh vang lên.
"Có bị thương không?"
Tề Vũ liền lên tiếng.
"Không, khi chị phu nhân bị bắt thì không bị thương, "
Lôi Lạc Thiên nhìn Lục Minh nói.
"Định vị vị trí của phu nhân"
" Dạ"
Lục Minh lôi máy tính ra ngồi một hồi đứng dậy không dám nhìn thẳng vào mặt nói.
"Tổng giám đống, không tìm được vị trí của phu nhân. Máy định vị đã bị quấy nhiễu."
Sắc mặt Phí Nam Thành giờ này căm phẫn vô cùng.
Anh đập mạnh lên bàn làm việc.
Bang....
Văn kiện trên bàn vì sức đập mạnh của anh, văng lên rồi rơi xuống nằm tán loạn trên bàn làm việc.
"Phái tất cả người đi tìm ngay."
"Dạ. Tôi làm ngay."
Tề Vũ nói xong, quay người đi ra ngoài.
Phí Nam Thành ngồi dựa lưng vào ghế, cặp mắt nhấm lại định thần.
5 ngón tay anh để lên bàn làm việc gỏ theo nhịp.
Điện thoại di động đặt trên bàn làm vang lên.
Bíppppp.
Lục Minh cầm điện thoại lên xem.
"Lão đại có người gởi đến một đoạn video ngắn."
Bật lên,
Phí Nam Thanh ngồi thẳng người dậy.
Lục Minh cấm điện thoại vào máy laptop của mình.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh của Tòng Tâm,
Trong một ngôi nhà hoang vắng, cô bị người ta trói vào ghế, hai tay hai chân điều bị buộc chật.
Mắt bi một miếng vải đen bịt kính lại.
Cô ngồi trên ghế, không hoảng sợ, không náo loạn.
Chỉ bình tĩnh, cố quan sát động tĩnh xung quanh.
Phí Nam Thành nhìn thấy cảnh nầy trong lòng chua xót.
Anh tự trách bản thân mình.
Sao lại không chăm sóc tốt cho cô, để cô phải chịu nguy hiểm như vậy.