Và giữa lúc khoảng cách giữa họ gần nhất, cô ngất xỉu. Đôi tay nhỏ cự vốn đang cựa quậy yếu ớt buông thõng ra. Nhìn gương mặt tái xanh kia, hắn vô cùng hoảng hốt. Lập tức gọi cho bác sĩ, hắn nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô. Và một vết sẹo mờ ngang cổ tay bất ngờ đập vào mắt hắn. Sẹo ở vị trí này, còn có thể là gì ngoài tự sát?
Gương mặt hắn trở nên âm trầm hẳn. Uyển đã gặp những gì? Hắn không thể tưởng tượng nổi, cũng không dám tưởng tượng những sự việc đã xảy ra. Nó rất khủng khiếp, chắc chắn là như thế. Uyển là một cô gái vui tươi và lạc quan, cô ấy không dễ dàng suy sụp. Rồi hắn lại tự chán ghét chính mình. Cô đã có mặt khi hắn cần nhất, nhưng giữa lúc cô khủng hoảng, hắn đã không ở cạnh. Thậm chí, việc hắn vừa làm cũng góp phần làm cho cô thêm sợ hãi.
Bác sĩ đến, nhanh chóng kiểm tra toàn diện cho cô. Hắn tạm rời đi, rồi gọi một cuộc điện thoại nhờ người điều tra về những năm gần đây của Uyển. Khi trở lại, trên đầu giường đã được treo thêm một chai glucose. Từng giọt từng giọt dung dịch đi vào mạch máu của cô, thật thong thả. Nỗi lo đang nhộn nhạo trong lòng hắn cũng đã tạm yên. Trời mới biết hắn đã lo lắng thế nào khi cô ngất xỉu. Nhưng giờ nghĩ lại, hắn lại cảm thấy may mắn. Nếu không phải bị chuyện đột xuất này cắt ngang, hắn sợ là chuyện tệ nhất đã xảy ra.
- Tình hình của cô ấy thế nào?
Với vẻ mặt nghiêm trọng, bà bác sĩ trung niên đáp lời:
- Về cơ thể, bệnh nhân hạ đường huyết nên ngất xỉu, chỉ cần bổ sung đường là ổn. Còn về tâm lí, có vẻ như bệnh nhân đang trong trạng thái khủng hoàng. Đừng để cô ấy gặp thêm cú sốc nào nữa, bệnh nhân sẽ không chịu nổi đâu.
Vừa nghe xong, hai tay hắn đan chặt lại tạo nên những âm thanh răng rắc. Nghĩ đến những chuyện mình vừa làm, hắn cũng chẳng biết phải đối mặt làm sao với cô. Nếu như anh trả lại tự do cho Uyển, cô ấy sẽ tha thứ cho anh chứ? Anh không chắc, nhưng một khả năng khác có thể xảy ra hơn là cô sẽ trốn tránh anh triệt để hơn.
“Phải làm sao đây?”
Trong lúc hắn còn đang rối rắm, cô gái nằm trên giường vẫn nằm trơ ra. Hầu gái đã sớm thay cho cô một bộ đồ khác với màu trắng tinh khôi. Đôi mày hắn giãn ra, dễ nhìn hơn hẳn màu xanh lam của bộ đồ cũ.
Vương Anh Tuấn ghét màu xanh lam, dù rằng đó là màu Thư Uyển thích. Bởi vì xét cho cùng, lí do làm cô ấy thích màu xanh nhạt là vì Tạ Kha. Hắn ghen tỵ với người kia.
Đang chăm chú nhìn về phía giường, hắn bắt gặp đầu ngón tay khẽ di chuyển. Cứ tưởng mình ảo giác, nhưng bờ mi yếu ớt của Thư Uyển giương lên chứng minh cô đã tỉnh lại. Chưa kịp mừng rỡ, hắn đã thấy người đối diện ngơ ngác. Vẻ mặt giống hệt như lúc cô không nhận ra hắn vậy.
- Anh là ai?
Câu nói đầu tiên thoát ra từ miệng Thư Uyển khẳng định suy đoán của hắn. Trưng ra bộ mặt lo lắng, nhưng thực tế là Tuấn Anh âm thầm thở phào. Dù sao, chút ấn tượng tốt đẹp về hắn trong lòng cô đã bị phá tan tành, mất trí lại càng tốt. Không bị dán mác bạn tốt, cũng chẳng cần làm cô phản cảm, hắn vẫn có một cơ hội để theo đuổi cô.
Vương Tuấn Anh cất giọng dò la:
- Em quên anh rồi sao?
Người con gái kia hơi do dự rồi gật đầu khe khẽ. Cô thật sự chẳng nhớ gì về người trước mặt mình. Thậm chí, cô cũng chẳng nhớ rõ về bản thân mình, trừ việc mình tên Thư Uyển.
- Em không nhớ ai hết. Em chỉ nhớ mình tên Thư Uyển và hình như em thích viết văn.
Gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện vẻ lo âu. Vương Anh Tuấn bước đến gần, đưa tay xoa đầu cô:
- Không sao đâu, anh sẽ nhắc em nhớ tất cả.
“Dĩ nhiên, những điều làm em tổn thương không nằm trong danh sách đó.” Trong lòng nghĩ vậy, hắn lại hỏi cô:
- Tạ Kha, em có ấn tượng gì về cái tên này không?
Thư Uyển nhẹ giọng lẩm bẩm. Hình như cô có nghe qua cái tên này, nhưng cô chẳng nhớ được gì cả. Cô thử nhớ thêm một chút nữa, nhưng chỉ mới một chút thôi thì đầu đã rất đau. Tất nhiên, những biểu cảm của cô chẳng thể thoát khỏi sự quan sát của Anh Tuấn. Hắn ta đột ngột mỉm cười, rồi dịu dàng nói với cô:
- Vậy anh sẽ nhắc cho em nhớ. Anh là Tạ Kha, là người em yêu.
Lời vừa ra, chính hắn cũng kinh ngạc. Thư Uyển cười gượng, cô không chịu nổi cảm giác này. Ánh nhìn cô hướng ra phía bên kia cửa sổ. Mặt trời vừa lặn, cả trời đất đang chìm trong một màu xanh thẳm. Không tự chủ, cô thốt lên: “Blue hour”.
Là ai đã giảng giải cho cô nghe về Blue hour nhỉ? Vẫn không thể nhớ được, Thư Uyển xoay người thì bắt gặp người kia đang cười rất ôn hòa với cô.
- - - - - - - -
Tại một khu phố đông nghẹt người, có một thanh niên mặc quần thủng gối, áo thun đen in những chữ to, đầu cũng đội nón kết đen, nhìn qua có chút bụi bậm. Có lẽ sẽ chẳng ai ngờ được, người thanh niên này chính là cựu giám đốc của Thiên Ân.
Từ lúc ý thức được thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết, Tạ Kha bình tĩnh đến lạ. Hóa ra, anh và tất cả những người xung quanh anh đều là do một người nào đó tưởng tượng ra. “Nó” quái dị và bí ẩn chính là tác giả đó. Thảo nào mà “nó” luôn muốn khống chế tâm tư, tình cảm của tất cả mọi người.
Có lẽ, lúc nảy ra ý định viết câu chuyện này, người tác giả đó chưa bao giờ nghĩ rằng thật sự sẽ có một thế giới sinh ra. Và cô ta cũng chưa từng nghĩ rằng, những nhân vật do chính mình tạo ra lại không nghe mình điều khiển. Mỗi quân cờ rẻ tiền trong mắt cô ta vậy mà đều có ý thức và khiến mọi chuyện chệch khỏi quỹ đạo gốc. Ví dụ như, anh không yêu người cô ta an bày là Giai Mẫn mà yêu Thư Uyển. Ví dụ như, Giai Mẫn chỉ ngưỡng mộ anh và có tình cảm với Trần Ấn.
Sau khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Tạ Kha cũng đã biết được điểm mấu chốt của “nó”. Là tác giả, nhưng “nó” không thể can thiệp trực tiếp vào quyết định của bọn anh. “Nó” chỉ có thể tạo nên những giấc mơ, những ám chỉ và những tình huống éo le để đưa mọi thứ trở về như ý muốn. Đó cũng là lý do mà nó rất muốn hại Uyển thì cũng chỉ có thể dựa vào một kẻ đã có sẵn ý muốn hại cô.
Tạm thời, Uyển sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Điều đó có thể chắc chắn, vì có vẻ như “nó” vẫn còn muốn lợi dụng cô ấy cho một kế hoạch nào. Nhưng anh không thể không lo lắng được. Trải qua nhiều trò mà nó bày ra, tinh thần cô ấy đã rất kém. Anh chỉ sợ cô ấy không chịu nổi mà sụp đổ. Phải tìm cô, bằng mọi cách phải đưa cô về càng sớm càng tốt.
“Uyển, rốt cục em đang ở đâu?”
Tạ Kha bước vào một quán bar. Tiếng nhạc xập xình cùng mùi cồn tràn ngập không khí. “Nó” đã cung cấp cho anh vài gợi ý để anh khám phá bí mật về chuyến hàng. Gương mặt anh treo lên một nụ cười giễu cợt, anh có nên biết ơn “nó” không nhỉ? Biết ơn vì đã chọn anh làm nhân vật chính, cho anh đủ loại tài năng và những ưu ái mà kẻ khác không tài nào có được…
Một vài cô gái làng chơi bước đến mời rượu Tạ Kha. Anh cũng không từ chối, chỉ là sự chú ý không hề đặt lên người họ. Quả thật, chẳng để anh phải chờ lâu, kẻ anh đợi đã đến. Người đó là Chu Vinh – cánh tay mới được nâng đỡ của Thiên Sát.
Không khó để tìm hiểu thông tin về hắn ta, vì bản chất của Chu Vinh là một kẻ tham lam và ưa khoác lác. Khắc Triều vừa chết chưa được bao lâu, hắn ta lên thay và lập tức “cầm quân” gây hấn khắp nơi. Lẽ ra, một kẻ bao cỏ như thế này sẽ chẳng biết được bao nhiêu, nhưng “nó” đã cố ý dẫn dắt anh đến đây thì chắc hẳn tên này cũng có giá trị.
Bọn người kia lao vào cuộc trụy lạc, tận vài giờ sau mới rời đi. Kiếm cớ để ra ngoài, Tạ Kha mỉm cười khi thấy tên kia đang ôm ấp hai cô gái. Đúng là tham lam háo sắc thật. Anh rẽ sang hướng khác, vờ như một kẻ qua đường nhưng thực tế vẫn giữ một khoảng cách nhất định với hắn ta.
Xác nhận cả đám đàn em của hắn đã đi xa, Tạ Kha chuẩn bị đánh lén. Dưới ngọn đèn đường sáng lờ mờ, anh xông tới từ phía sau, khuỷu tay phải kẹp chặt lấy cổ hắn, chế ngự tên này. Hai cô gái kia thấy có chuyện lặp tức chạy đi mất. Anh không truy đuổi, nhưng hành động càng nhanh hơn.
Lẽ ra thì mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng tên Chu Vinh đã uống đến say mèm. Bị khống chế, hắn quơ tay múa chân, trông chẳng khác gì một con mèo bệnh múa máy. Dùng dao dí vào cổ, anh dễ dàng ép hắn bước lên ô tô. Xét đến cùng vẫn là một tên chết nhát.
Để tránh phiền phức, Tạ Kha đấm hẳn một cú vào mũi hắn. Tên kia ngất đi, anh lôi dây thừng đã chuẩn bị sẵn ra, trói chặt lại để tránh phiền. Sau đó, anh chở luôn hắn về căn nhà mình đang trú tạm. Nơi đó đủ vắng vẻ, cách âm cũng rất tốt. Để xem quyền của anh cứng hơn hay miệng của hắn cứng hơn.
Vừa quăng hắn vào một góc phòng, trong đầu anh đột ngột hiện lên vài hình ảnh. Tạ Kha lộ rõ vẻ kích động, lặp tức cầm điện thoại gọi ngay cho một người. Nghe tiếng anh, Trần Ấn không khỏi hốt hoảng vì bọn họ đã ước định là không chủ động liên lạc. Nhưng sau khi nghe anh nhắc đến Chu Vinh, người bên kia bảo lập tức đến ngay.
Phải chờ hai mươi phút nữa, kể cả khi Trần Ấn phóng nhanh hết mức. Tạ Kha nôn nóng như có kiến đang cắn trên cả cơ thể mình. Uyển, chờ anh một chút. Một chút nữa thôi, em nhất định phải chờ được!