- Giám đốc Vương.
- Có chuyện gì?
Hắn đáp lại, giọng thanh lãnh. Bước ra thương trường, Vương Anh Tuấn là một kẻ lí trí, quả quyết và tàn nhẫn. Không biết bao nhiêu đối thủ đã bị hắn minh tranh ám đấu mà kéo xuống thần đài, không biết bao nhiêu công ty lớn nhỏ đã phải xác nhập vào Vương Thị sau khi thất bại trên chiến trường kinh tế. Cá lớn nuốt cá bé, âu cũng là uy lực. Dẫu đã từng có mối thâm giao thì bất kì lúc nào cũng có thể bị đâm từ phía sau. Bằng hữu, không bao giờ là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn.
- Dạ, giám đốc Tạ của tập đoàn Thiên Ân muốn hẹn gặp anh.
Nghe đến cái tên quen thuộc, Vương Anh Tuấn vô cùng bực tức. Cặp mắt như muốn tóe lửa của hắn khiến cô thư kí không khỏi rùng mình. Tự lục lại trí nhớ, nữ thư kí xác nhận rằng Vương thị và Thiên Ân chưa từng có giao thoa trước đó. Thế rốt cục là việc gì đã khiến cho giám đốc tức giận đến như thế này đây?
- Từ chối cho tôi.
Người thư kí vốn định dò xét một phen thì bị giọng điệu kiên quyết của hắn làm cho lui bước. Ngay lập tức, cô bước vội ra khỏi phòng giám đốc để tránh bị đem ra làm vật trút giận trong cơn bực tức ngút trời này. Người vừa rời khỏi, Vương Anh Tuấn đập mạnh xuống bàn làm việc. Vẫn chưa hả giận, hắn đưa tay định gạt phăng mọi thứ trên bàn làm việc đi nhưng rất nhanh đã kềm chế được. Giáo dưỡng nhiều năm không cho phép hắn bộc lộ ra mặt thiếu kiểm soát của mình ở những nơi mà người khác có thể đến, kể cả văn phòng của hắn.
Nhưng chết tiệt! Rốt cục lí do để tên Tạ Kha liên lạc với hắn là gì? Phải chăng, tên khốn đó đã biết được Uyển đang ở cùng hắn? Một loạt ý nghĩ xẹt qua đầu Anh Tuấn nhưng rất nhanh đã bị chính hắn phủ định. Mọi chuyện bí ẩn đến vậy, cho dù Tạ Kha có nhân mạch kinh người cũng chẳng dễ gì tra ra. Thế nên, lần liên hệ này biết đâu chỉ là trùng hợp. Và nếu kiên quyết từ chối như vậy, liệu có phải dấu đầu hở đuôi?
Cây bút bi lướt cực nhanh trên năm đầu ngón tay Vương Anh Tuấn. Mỗi lần suy nghĩ, hắn có thói quen xoay bút bi, hoàn toàn khác hẳn với điệu bộ trầm tư gõ tay trên bàn mà Tạ Kha vẫn thường làm. Chẳng bao lâu sau, hắn đã đưa ra quyết định. Cứ gặp mặt một phen, không biết gì thì mọi chuyện càng hợp tình hợp lí hơn. Còn nếu đã biết, hắn cứ nhất quyết không thừa nhận thì cũng có sao đâu?
- - - - - - - -
Đúng giờ hẹn, Tạ Kha bước vào phòng ăn riêng và đã thấy Vương Anh Tuấn ngồi đó. Dáng điệu và khí độ của cậu ta là của một người nắm giữ quyền to. Anh cũng phải công nhận rằng cậu ta là một người có bản lĩnh.
Ngay trong lúc này, hắn cũng đang đánh giá anh. Thời gian đã mài dũa Tạ Kha, khiến con người vốn trầm tĩnh như hắn lại càng thêm ổn trọng. Vẻ khó gần và xa cách của hắn cũng đã thu liễm lại, không còn ngang nhiên bày xích người khác như trước. Thế nhưng, Vương Anh Tuấn thừa hiểu sự táo bạo trong con người này chưa từng biến mất, mà nén trong cái ánh nhìn nảy lửa kia.
Cả hai mắt đôi mắt, chẳng ai mở miệng. Vương Anh Tuấn mặt nghĩ ngợi, nên bắt đầu cuộc trò chuyện này với vai vị nào đây? Bạn cũ ư? Hay là những người có địa vị trên thương trường? Hoặc là… tình địch? Ồ, cũng thú vị thật. Giờ thì hắn sẽ chờ Tạ Kha nói trước, dù sau chính tên kia là người mở đầu cuộc hẹn này.
Bất ngờ, một nấm đấm mạnh mẽ nện thẳng vào mặt hắn. Vương Anh Tuấn hoàn toàn không phản ứng kịp với Tạ Kha. Hắn bị anh túm cổ chỉ trong một chớp mắt. Mũi hắn chảy máu.
- Mày định làm gì?
Bị đau, hắn quát lên ngay lập tức. Vương Anh Tuấn hoàn toàn không hiểu. Với tính cách của Tạ Kha, cho dù có biết Thư Uyển đang ở chỗ của hắn thì cũng không manh động đến mức lôi nấm đấm ra ngay.
- Tao chỉ muốn nện cho mày một trận.
Tạ Kha đáp. Không phủ nhận là trong cơn tức giận, anh muốn giết chết hắn ta. Thế nhưng, Tạ Kha hiểu rõ Vương Anh Tuấn tạm thời không thể chết được. Vì an toàn và cơ hội phục hồi đoạn trí nhớ đã mất đi của Uyển.
Cảm nhận được tay của anh vừa thả lỏng, hắn nhanh chóng thoát ra. Thở phì phò, Vương Anh Tuấn nói bằng giọng giễu cợt:
- Bản lĩnh nam nhân của mày được thể hiện bằng nắm đấm thế ư?
Vẻ mặt lạnh lẽo, Tạ Kha cử động cổ tay:
- Còn bản lĩnh của mày là ép buộc phụ nữ hả thằng khốn.
Dứt lời, anh lại đấm thêm một cú vào ngực gã. Đã không giết được, anh cũng không ngại để cho hắn bầm dập một phen.
“Hắn đã biết.” Lòng Vương Anh Tuấn trầm xuống, thật không ngờ mạng lưới của Tạ Kha lại đáng sợ đến nhường này. Nhưng chợt nhớ lại điều gì, hắn lại cười xán lạn.
- Tao không phủ nhận là tao đã dùng một chút thủ đoạn. Nhưng chắc mày cũng đã biết, người Uyển yêu bây giờ là tao.
Lực tay của Tạ Kha siết lấy cổ của tên kia càng lúc càng mạnh hơn. Răng nghiến chặt, anh phun ra từng chữ:
- Mày đang thách thức tao ư? Mày nghĩ tao có khả năng giết chết mày không?
Đối mặt với sát khí của Tạ Kha, Vương Anh Tuấn mới giật mình nhớ lại. Người trước mặt hắn không phải là một kẻ sạch sẽ, ai biết đôi tay kia đã nhuốm bao nhiêu máu tươi. Có thể bình thường thì tên đó sẽ cố kị mà không dám hành động lung tung nhưng khi điên tiết lên thì ai đảm bảo được! Thức thời, hắn ngậm miệng lại.
- Thằng khốn nạn!
Để đảm bảo mình không làm chuyện gì điên rồ hơn, Tạ Kha thu tay lại và không quên bồi thêm một cú đá vào bụng hắn. Vương Anh Tuấn ngã xuống nên đất, đưa tay quệt máu mũi rồi lồm cồm bò dậy:
- Tao khốn kiếp. Tao muốn có Uyển, và tao cũng chẳng nở để cô ấy nhớ những chuyện tồi tệ kia.
- Mày có từng nghĩ rằng khi Uyển nhớ lại, cô ấy sẽ hận mày hay không?
Tức giận, anh nói như quát. Hắn ta ngẩn người ra rồi tiếp tục lặng im. Chung quy, hắn vẫn không chịu thừa nhận mà tiếp tục lừa mình lừa người. Phải mất một hồi lâu, hắn ta mới trả lời:
- Cô ấy sẽ không bao giờ nhớ lại.
Đơn giản thế ư? Tạ Kha thở dài, anh biết nhiều hơn Vương Anh Tuấn và tin rằng những chuyện tồi tệ kia sẽ không chấm dứt tại đó.
- Tin hay không thì tùy, Thư Uyển sẽ nhớ lại sau ngày mày và cô ấy kết hôn.
Tạ Kha không hề nói dối, kết luận đó được anh đưa ra sau khi tổng hợp thông tin từ những lời bình luận cũng như chính đánh giá của anh. Ả tác giả đó giữ một thái độ cực kì căm ghét đối với Uyển nên sẽ chẳng bao giờ để cho nội tâm của cô được yên ổn. Ả muốn ép cô vào tuyệt vọng, thậm chí là điên loạn để thuận tiện khống chế cô vào vai một nữ phụ xấu xa. Vương Anh Tuấn có lẽ cũng chỉ là một bố trí của ả ta để đẩy cô đi xa hơn trên đường hắc hóa.
- Không thể nào. Ông ta đã nói rằng lần thôi miên này sẽ tác dụng lên trí nhớ Thư Uyển vĩnh viễn.
Không chấp nhận những gì anh nói, hắn cứ lảng đi. Nhưng giả thuyết đáng sợ ấy cứ liên tục hiện ra trong đầu hắn. Nếu điều mà Tạ Kha nói là thật thì Uyển phải làm sao? Trở về trạng thái tinh thần tồi tệ của trước đây và cả việc bị lừa gạt, làm sao cô ấy chịu nổi?
- Nếu muốn Uyển thật sự ổn, mày phải để cô ấy đối mặt với trí nhớ của chính mình vì chỉ khi thật sự vượt qua thì trạng thái của cô ấy mới khá hơn được. Mày phải giúp cô ấy!
Lời nói của Tạ Kha vang lên khiến lòng Vương Anh Tuấn dậy sóng. Hắn không phải là kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được ý đồ trong câu nói của Tạ Kha. Anh ta muốn hắn giúp đỡ để Thư Uyển nhớ lại mọi chuyện, có lẽ đó cũng là ý đồ của anh ta trong cuộc hẹn này. Không thể được, nếu cô nhớ lại thì hắn sẽ mất cô. Nụ cười dịu dàng kia cũng sẽ lần nữa tắt lịm vì chủ nhân của nó phải gánh chịu quá nhiều thứ. Hắn tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra được!
- Uyển sẽ không chịu nổi.
Nghe được sự lo lắng trong giọng của Vương Anh Tuấn, anh cũng đau đầu. Làm sao anh không biết được những chuyện đã xảy ra là quá tồi tệ để Uyển chấp nhận. Nhưng hiện tại không còn sự lựa chọn nào khác cả. Hoặc là cô ấy trở nên mạnh mẽ, hoặc là cô ấy hoàn toàn suy sụp và trở thành quân cờ ngoan ngoãn như ả tác giả kia mong muốn.
- Uyển là một cô gái mạnh mẽ.
Nhất định, cô gái bé nhỏ đó chiến thắng sự khủng hoảng của chính mình. Anh cũng chỉ có thể tin rằng như vậy. Rồi anh nhìn thẳng vào kẻ ngồi đối diện. Tạ Kha chờ lời xác nhận từ Vương Anh Tuấn.
- Tao từ chối.