Là người cầm lái chuyến tàu giữa cơn giông tố, lẽ dĩ nhiên là Tạ Kha cũng chẳng thảnh thơi. Tuy nhiên, trên mặt anh tuyệt đối không có một chút quẫn bách, ngược lại là vẻ bình thản đến lạ. Vương Anh Tuấn có thể làm đến mức này hay hơn thế nữa anh cũng không kinh ngạc. Khóe môi anh nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhạt. Hắn ta đã không còn chiêu gì mới, cũng đã đến lúc đón nhận món quà từ anh rồi. Ắt hẳn là hắn sẽ cay cú lắm vì khi anh nhận được thông tin này từ Lạc Vũ, anh cũng đã một phen kinh ngạc.
Quả nhiên, ngay hôm sau đó, mọi báo đài lập tức tập trung vào một chuyện khác. Nước C chuẩn bị tổ chức hội nghị quốc tế, nguyên thủ các quốc gia đều sắp đến đây. Lịch trình của các vị này trở thành điểm nóng được dư luận quan tâm. Giữa lúc này, phía chính phủ đột ngột thông báo về chuỗi khách sạn được lựa chọn tiếp đón các chính khách. Sự xuất hiện của cái tên Thiên Ân như một bạt tai vả mạnh vào những tin đồn thất thiệt trong thời gian gần đây.
Đọc tờ báo mới nhất, Vương Anh Tuấn nhăn mặt ngay lập tức. Để được lựa chọn, mỗi khách sạn này phải đảm bảo các tiêu chí về nhiều phương diện, từ địa điểm, an ninh đến vệ sinh an toàn thực phẩm… Thiên Ân đạt những tiêu chuẩn này không có gì là lạ, nhưng thói “trông mặt mà bắt hình dong” của nước C vốn là truyền thống. Trước scandal lớn như vậy, họ vẫn còn kiên nhẫn thẩm định cho Thiên Ân ư? Hơn nữa, cơ hội này có biết bao nhiêu nơi mong muốn, không chọn Thiên Ân thì vẫn còn hàng ngàn kẻ khác chen nhau giành giật. Nếu nói cánh tay của Tạ Kha không dài, có đánh chết hắn cũng không tin. Thoáng chần chừ một chút, hắn tạm ngưng gây hấn trên hoạt động truyền thông. Phần dạo đầu đã đủ rồi, đến lúc để trò hay hơn xuất hiện.
Ngay lúc nhận ra Vương Anh Tuấn tạm đình chỉ hoạt động gây hấn thì cổ phiếu của tập đoàn Thiên Ân trên sàn chứng khoán cũng bắt đầu biến động. Vốn đang lên xuống thất thường do những tin tức thất thiệt trong thời gian gần đây, giá số cổ phiếu tự do này bỗng một đường leo lên. Giá cổ phiếu tăng liên tục khiến giới đầu tư chú ý, nhưng người của Thiên Ân vẫn là kẻ phát hiện sớm nhất. Và Tạ Kha cũng chẳng hề có động thái nào ngăn cản việc thu mua của tên kia.
Ngăn cản để làm gì trong khi phần lớn cổ phần đều nằm trong tay bốn đường! Cả đám người này tuyệt đối không bao giờ bán cổ phần cho người khác. Họ có quá nhiều lí do để không làm việc đó. Tỷ như giữ bí mật về chuyện rửa tiền của tổ chức. Tỷ như họ chẳng có xích mích gì để làm khó nhau. Tuy vậy, bên ngoài không hề biết điều đó, thậm chí còn lan truyền rộng rãi mâu thuẫn của một số cổ đông lớn thì cũng chỉ là trò che mắt mà anh và Lạc Vũ bày ra để diễn cho đám người bên ngoài.
Có lẽ Vương Anh Tuấn tự tin rằng mình có thể thuyết phục được ai đó trong số người của bốn đường nên mới mạnh tay thu gom cổ phần tự do trên thị trường như thế. Hoặc hắn đang nghĩ đến chiêu bài quen thuộc của giới kinh doanh, dụ lợi không được thì dọa nạt là xong. Chỉ hi vọng hắn đừng làm chuyện ngu xuẩn như thế, bằng không, bọn người này nhất định sẽ cho hắn biết vị mặn của nước biển. Dẫu Dạ Quỷ có quy tắc là không động đến người không liên can. Thế nhưng, họ chưa từng nhân nhượng với những tên không biết chết sống.
Cuộc thu mua ấy vẫn kéo dài cho đến khi cổ phiếu tự do của Thiên Ân trên thị trường bắt đầu khan hiếm. Tạ Kha lại cho người bán ra một bộ phận cổ phần của Thanh Long đường. Dòng tài chính chảy về đều được anh dùng để mua lại cổ phiếu của Vương thị. Số cổ phiếu trong tay Tạ Kha lớn dần. Động tác của anh cũng không khoa trường như tên Vương Anh Tuấn kia nên mọi chuyện chỉ giống như một hòn đá nhỏ rớt xuống mặt hồ rộng lớn. Giá cổ phiếu Vương thị tăng nhẹ, Tạ Kha dùng 10% cổ phần của Thiên Ân để đổi lấy 6% cổ phần của Vương thị.
Trong lúc thu mua ấy, anh cũng đã chuẩn bị một món quà khác dành cho tên Vương Anh Tuấn kia. Là một công dân lương thiện, anh dĩ nhiên không hề làm những chuyện như uy hiếp, dọa nạt, bắt cóc linh tinh mà chỉ cổ động đám thân nhân cực phẩm của tên đó. Chịu kích động, cả một đám người kia lòng tham phừng phừng, bàn nhau gộp sức để đoạt quyền lớn từ tay tên họ Vương kia. Trước tình cảnh này, Tạ Kha chỉ biết nhún vai, ai bảo đám người ngu si kia lại nắm giữ đủ nhiều cổ phần để tạo sức ép với Vương Anh Tuấn kia.
Cuộc họp hội đồng quản trị của Vương thị được tổ chức đột xuất, rõ ràng hai bên đã chính thức vạch mặt. Anh hơi kinh ngạc một chút vì Vương Anh Tuấn vẫn giành được thắng lợi, kể cả khi đám người kia dùng rất nhiều lợi ích và cả những thủ đoạn dơ bẩn để trói cổ đông trung lập lên cùng thuyền. Dù chênh lệch không là bao nhưng Vương Anh Tuấn vẫn nắm giữ 47% cổ phần trong tay, hơn bọn thân thích cực phẩm kia 2% nho nhỏ. Nhớ đến cách đây một tuần tên họ Vương cũng chỉ nắm giữ 42% cổ phần, anh không khỏi kinh ngạc trước tốc độ thu mua của tên này. Xem ra, vì giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị, hắn cũng bỏ ra không ít.
- Mày định thâu tóm ngược Vương thị?
Nhìn một loạt động thái của anh, Lạc Vũ nói ra một suy nghĩ mà không ai có thể tin được. Ý định này quả thật không mấy ai dám có. Thu mua một tập đoàn lớn, hơn nữa còn là trong lĩnh vực tài chính không phải là một công trình dễ dàng. Là những người khác thì cơ hội này hoàn toàn không có, nhưng nếu Dạ Quỷ nhúng tay vào thì Thiên Ân vẫn có khả năng làm được điều này. Tạ Kha mỉm cười, ngón tay gõ trên bàn tạo nên những tiếng vang vui tai.
- Mày nghĩ sao?
Thoáng chần chừ, Lạc Vũ nói ngay:
- Tao nghĩ là không nên. Thiên Ân… không tiện.
Đôi mắt đeo huyền của anh trở nên sâu thẳm. Danh không chính ngôn không thuận phiền là thế, tiền đen dẫu có nhiều mấy thì cũng chẳng dễ xài. Số tiền mà Thiên Ân đã hợp thức hóa được trong thời gian gần đây rõ ràng là không đủ lớn cho phi vụ lần này. Với lại, trong thời gian gần đây, bọn cảnh sát hoạt động rất tích cực, nếu mạnh tay thì rất dễ gây chú ý. Nên dù hơi tiếc một chút cũng chỉ có thể bỏ qua.
- Tao biết rõ. Nhưng mày chờ xem, vẫn vui.
Đột nhiên, anh có một ý tưởng rất thú vị. Và anh tin chắc rằng, tên Vương Anh Tuấn cắn răng mà đồng ý thôi.
- - - - - - -
Vương Anh Tuấn vừa bước ra khỏi phòng họp, mặt lạnh như tiền. Một lũ sâu mọt chết tiệt, làm việc thì không được mà phá hoại thì tài năng. Liên tục chống đối những chính sách hắn đề ra, nếu như mang lại được lợi ích cho tập đoàn thì hắn tuyệt không phản đối. Còn đằng này, bọn hắn chỉ biết gây rối tranh giành quyền lực cá nhân làm Vương thị trở nên lộn xộn hẳn. Phế vật!
- Chủ tịch, tình hình thu mua cổ phần gặp trở ngại…
Vừa ngồi vào ghế dựa, hắn chưa kịp ngã lưng thì tiếng của thư kí đã vang lên.
- Lại có chuyện gì?
Sẵn cơn bực bội, giọng của hắn hơi cộc cằn. Người thư kí vẫn cung kính báo cáo:
- Cổ phiếu tự do của Vương thị trên thị trường gần như không có.
- Má nó!
Bực quá, hắn phát chửi một tiếng và đập mạnh vào bàn. Phải một lát sau, khi cơn giận vơi đi, hắn mới bình tĩnh phân tích tình thế hiện tại. Đại khái rằng cổ phần Vương thị cũng đang tăng mạnh nên những người nắm giữ cổ phần đều mang tâm lí không muốn bán mà khư khư giữ chặt phần mình. Nếu là bình thường thì cũng thôi, còn giữa phút tranh tư cách cầm quyền thì xu thế thị trường này lại thành đòn chí mạng.
Hít một hơi thật sâu, hắn điên tiết khi nhớ đến những kẻ chống đối. Một bộ phận là bị bức ép, một bộ phận khác thì quá tham lam. Đã quá quen với những đặt quyền khi ông già hắn cầm đầu, bọn người này chỉ biết vơ vét cho cá nhân mà không quan tâm đến lợi ích tập thể. Vốn chướng mắt điều đó, nên từ ngày cầm quyền, hắn lập tức thu hẹp quyền lực của nhóm người đó lại. Và việc họ đứng ra chống đối cũng nằm trong dự đoán thôi. Vấn đề lớn nhất là bọn người này lại gây rối trong lúc đang bận bịu với kẻ địch bên ngoài, thật đúng là ngu xuẩn.
Đúng lúc này, điện thoại riêng của hắn reo lên. Một dãy số lạ gọi vào, hắn ấn nghe thì bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc:
- Chào Vương chủ tịch.
Không cần mất thời gian nghĩ ngợi, Vương Anh Tuấn đã nhận ra ngay người bên kia đầu dây.
- Ngọn gió thần nào đã khiến giám đốc Tạ gọi cho tôi đây?
Đầu dây kia truyền sang tiếng cười và một giọng điệu hết sức thản nhiên.
- Tôi nghe nội bộ của quý công ty dạo này có rắc rối không nhỏ, nhỉ?
Bị chọt trúng chỗ đau, tay hắn siết chặt lại thành hình đấm. Cố gắng giữ cho giọng mình bình tỉnh, hắn trả lời với Tạ Kha:
- Cũng chỉ là rắc rối nhỏ thôi, đâu liên quan gì đến giám đốc Tạ đây…
Bên kia lại vang lên tiếng cười nhạt. Tạ Kha nói thật chậm rãi:
- Kể cả khi tôi đang nắm 6% cổ phần của tập đoàn Vương thị ư?