Giang Hoằng lộn nhào trên không một vòng rồi, đồng thời lòng bàn tay sượt qua thân thanh kiếm đồng tiền, để lại một đường máu, rồi lại xoay người lần nữa liền trực tiếp lao tới đâm Lịch Vô. Cùng lúc Lịch Vô chợt quay người lại, hai tay hợp lại đỡ lấy thân kiếm, âm thanh két két cùng với khói cùng phát ra.
Giang Hoằng vừa xoay chuôi kiếm trong tay một vòng, nó liền cắt vào hai tay Lịch Vô, vài giọt máu rơi trên mặt đất.
Trời sinh đạo sĩ chính là khắc tinh của yêu quái, ma quỷ, bọn họ (Đạo sĩ) sở học đều là để đối phó với bọn họ. Nếu như gặp phải đạo hạnh cao thâm, bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của hắn! Mà đạo hạnh của Giang Hoằng cộng thêm việc hắn cắn nuốt nhiều nội đan của yêu quái thì tu vi đã kinh biến đến mức vô cùng lợi hại, cũng như với loại yêu quái như Lịch Vô thì tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Và có thể đến khi chết Lịch Vô mới nhận ra!
Lịch Vô giận dữ trở tay giữ cổ tay đối phương lại, giữ chặt hắn, thẹn quá hóa giận nhìn hắn chằm chằm, sau đó dùng sức nâng hắn lên trên đầu rồi ném ra ngoài.
Lưng Giang Hoằng đập lên thân cây phía sau một cái, rơi xuống đất, miệng phun tiên huyết (máu tươi), và cũngtiện thể phun ra hai viên nội đan, chỉ thấy hai viên nội đan đó bay lên giữa không trung liền biến mất không thấy.
Hành động kia làm cho Giang Hoằng rất là phẫn nộ.
Đứng lên lần nữa, khí tức trên người phát ra không giống nhau, lệ khí tỏa ra khắp ngươi. Lịch Vô biết, nếu như Giang Hoành lại lấy nội đan của yêu quái để gia tăng tu vi của minh, chẳng những không thể thành tiên được, mà còn có khả năng trở thành yêu đạo.
Chẳng qua bây giờ hắn và yêu đạo cũng chẳng khác gì nhau, lệ khí nặng nề!
Giang Hoành bắt đầu thi pháp, cuồng phong chung quanh nổi nên bốn phía, lá cây trên mặt đất bay lơ lửng chung quanh hắn ta. Vì Gió quá lớn, chỗ Lịch Vô đứng lại ngược chiều gió, cho nên đôi mắt bị gió thổi không thể mở ra được.
Càng nhìn càng không thấy tình hình Giang Hoằng bên kia, lúc có vô số tiểu đao đâm vào thân thể chỉ có thể trợn to hai mắt, đau đến gân xanh trên đầu cũng muốn bạo nổ.
Phốc phốc phốc –
Máu từng bộ phận trên thân thể phun trào ra.
Trong thời gian ngắn ngủi, thân thể Lịch Vô đã chịu hơn mười đao, xương sườn gần như bị gãy hết, thẳng tắp ngã xuống đất, trong nháy mắt tiên huyết đã nhuộm đỏ y phục, rồi triệt để biến thành một bộ huyết y.
Giang Hoành hừ lạnh một tiếng, chậm rãi tới gần đứng trước mặt Lịch Vô, thi pháp nâng thân thể hắn lên giữa không trung, sau đó cưỡng chế lấy nội đan hắn ra.
Một khắc kia Lịch Vô thống khổ gào thét vì bị mất đi nội đan. Ngay sau đó, thân thể ngã xuống đất, không thể động đậy.
Giang Hoằng tay cầm viên nội đan lấp lánh, ngửa mặt lên trời cười to một hồi sau đó nuốt vào bụng, vận công.
Khi bụi khói dần dần tản đi, Giang Hoằng phát hiện ra có đạo bóng dáng đang tiến tới. Bóng người ở ngoài bụi khói hình như đang rút kiếm ra khỏi vỏ, cứng cỏi đứng thẳng, còn có một đầu tóc dài đen nhánh, lay động theo gió.
Giang Hoành không khỏi ngẩn ra, đợi đến khi khói bụi hoàn toàn tản đi, mới rõ ràng thấy khuôn mặt người trước mặt, khoảnh khắc đó hoàng diệp điêu linh (lá vàng sơ xác) rơi xuống che qua đôi mắt trong suốt lạnh như băng, lướt qua đỉnh mũi, mơn trớn độ cong hoàn mĩ đến đôi môi mỏng, rồi lưu luyến mà theo gió bay đi.
"Lại là ngươi, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?"
Diêm Liệt hạ mắt liếc nhìn Lịch Vô một cái, rồi khoanh tay nói: "Ta? Lúc các ngươi chết thì sẽ biết ta là ai."
"Chết? Bần đạo bất tài, thế nhưng bần đạo phải thành tiên nhân." Mới vừa rồi ăn xong nội đan của lang yêu liền không còn khác tiên nhân nhiều lắm.( Công nhận tên GH này ảo tưởng dữ thiệc)
"Chắc là phải làm ngươi phải thất vọng rồi, nơi ngươi phải đi không phải là phía trên, mà là phía dưới." Ngòn tay thon dài Diêm Liệt chỉ lên trời rồi lại chỉ xuống đất, lời này vừa nói ra Giang Hoành liền cảnh giác, lui về phía sau từng bước, hạ người xuống làm thành động tác công kích, giống như tùy thời đều có thể tiến tới chiến đấu.