Ngoại thành Lăng Nam là một đồng bằng, được gọi là Thượng Lê.
Đường đi ra cửa thành thành phía nam có hai con đường, một là đi ngang qua khách sạn Hoàng Tuyền và đến cuối đường là quân doanh Lăng Nam.
Còn một đường khác khi ra khỏi cửa thành đi thẳng, là có thể đi qua đường lên phía bắc.
Lúc này ở trên xe ngựa, Phong Hoa Tuyết Nguyệt nói cho nàng biết lộ tuyến, chỉ cần đi đến đâu thì bọn họ đều có thể nói được.
Rất nhanh liền đên gần ngoại thành Lăng Nam, tìm một nơi trống trải ngừng lại, cửa xe ngựa tự mở ra.
Phong Hoa, Tuyết Nguyệt bay xuống trước, đặt cầu thang bên cạnh xe, chờ nàng đi xuống lại cất vào, sau đó đóng cửa xe đi theo nàng.
Khi Đường Cẩn quay đầu nhìn chiếc xe ngựa kia thì nó đã không còn ở nơi đó.
''Xe ngựa còn ở đó, chẳng qua đó là xe ngựa âm phủ cho nên người phàm không nhìn thấy được.''
''Thì ra là thế, vậy vì sao ta có thể nhìn thấy các ngươi?''
''Là vì chúng ta muốn cho ngươi nhìn thấy chúng ta.''
Khi vào thành, Đường Cẩn đột nhiên cảm thấy lo lắng, ngộ nhỡ những người nhìn thấy nàng sẽ như nhìn thấy quỷ mà chạy trốn hết thì sao?
Vì thế Phong Hoa Tuyết Nguyệt giúp nàng thi triển pháp thuật lên mặt, làm cho không ai có thể nhận ra nàng, mà trong mắt những người kia, bọn họ chỉ là ba người bình thường, nhìn qua liền quên, sẽ không lưu lại ấn tượng. Quả thật rất thần kì, cho nên nàng khó có được lúc có thể thoải mái dạo phố, mua đồ mà không hại chết người.
Bố cục bên trong Lăng Nam thành cũng rất đơn giản. Phân chia thành bắc thành, nam thành, lấy cửa thành đông, tấy chia ba mươi tám đường, không đúng, nói đúng ra là dòng sông.
Lại nói dòng sông này đi qua ba cửa thành, cho nên nó là một dòng sông đào bảo vệ thành hết sức quan trọng!
Ba mươi tám tuyến sông đào bảo vệ Cung Vị Ương ở thành phía bắc, đó là cung điện Đại Nguyệt quốc chúng ta, Hoàng Đế, Hoàng Hậu, Phi Tử gì đều ở đó, người dân bình thường không thể đến gần.
Phía nam mới là nơi dân chúng chủ yếu sinh sống. Mà nàng lại ở vùng phía đông nam, cho nên khi đi đến ngã tư đường đều thấy hai bên đều là những cửa hàng san sát nhau, và bọn họ có thể đi dạo mua sắm rồi, ha ha ha.
Đi đến các cửa hàng quần áo, cửa hàng gạo và những nơi khác để mua các đồ dùng cần thiết, những thứ này đều bị bọn họ thi triển pháp thuật không biết để nơi nào, dù sao thì nàng cũng không phải cầm trên tay, mà những người như vậy luôn được những cô nương hay đi dạo phố mua đồ yêu thích.
Hôm qua khi đang quét tước dọn dẹp, nàng thấy trong phòng bếp hầu như không có cái gì, mặc dù biết bọn họ không cần ăn uống, nhưng dù sao hiện tại lại có thêm nàng, cho nên củi gạo, muối, tương, dấm, chua cũng đều phải mua!
Trang sức, son bột nước nữa nha, nàng đều muốn có!
Mua hết bao lớn bao nhỏ lại không tốn tiền của mình, quả thật rất thích! Bất quá vị phu quân chư từng gặp mặt kia không biết trông như thế nào nhỉ? Đối tốt với nàng như vậy, không biết là có mục đích gì?
Sau khi trở về thì trời đã tối rồi, Phong Hoa Tuyết Nguyệt đưa xe ngựa chạy về âm phủ, còn nàng đem những đồ mình mua trở về phòng, chẳng qua khi đi qua phòng phu quân nàng thì nghe bên trong có tiếng động.
Tâm không khỏi lộp bộp, hắn đã trở về rồi? Nhưng bọn Phong Hoa, Tuyết nguyệt nói mấy ngày nữa mới về mà! Hay là kẻ trộm?
Nghĩ đến đây nàng liền buông mọi thứ xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, sau đó rón rén đi đến hướng phát ra tiếng động, mà căn phòng này lại được hợp thành từ hai gian phòng nhỏ khác, cho nên diện tích trong phòng khá rộng.
Ban ngày, lúc đang quét tước dọn dẹp vệ sinh, nàng từng vụng trộm tiến vào, bên trong chỉ có bồn tắm nằm sau bình phong mà hiện tại tiếng động nàng nghe được chính là từ sau bình phong truyền đến.
Vậy có người đang tắm rửa??
Đến gần chút nữa là vừa thấy mái tóc đen dài đang còn nhỏ nước, những giọt nước chảy theo một đường cong hoàn mỹ xuống cổ, uốn lượn chảy qua xương quai
xanh sau đó chảy xuống ngực rồi hòa vào trong nước.