Giang Hoành vẫn đứng thẳng người, một chưởng này khiến hắn cảm thấy khinh bỉ, đó chỉ giống như bị muỗi cắn một chút mà thôi, căn bản cũng không có nguy hiểm gì.
"Có đúng không?" Diêm Liệt thu hồi bàn tay chưởng ra về, rồi tiếp tục lại khoanh tay.
Đột nhiên Giang Hoành lại hít sâu một hơi, đúng lúc để lộ ra vô số viên nội đan trong miêng hắn, sau đó hắn phun từng viên nội đan ra, chúng lộn xộn bay đến giữa không trung rồi biến mất, khiến hắn rất không nỡ, nhưng mà hắn lại không thể khống chế được, cho đến khi viên cuối cùng ói ra xong, thì hai đầu gối hắn liền quỳ rạp xuống dưới đất.
"Rốt cục ngươi là ai?"
"Phàm gian có câu nói, Diêm Vương muốn ngươi chết căn ba ai dám lưu ngươi lại đến canh năm? Số của ngươi đã đến, hãy đi theo Hắn Bạch Vô Thường đến âm phủ báo danh đi!!" Diêm Liệt liên tục khoát tay, phong khinh vân đạm nói xong thì liếc mắt về Giang Hoành ở phía sau, không để hắn nói thêm câu nữa, Hắc Bạch Vô Thường trực tiếp dùng xích câu hồn cuốn vào cổ hắn, rồi lại trói chân tay, dùng sức kéo đi, cùng với tiếng la hét thảm thiết, bọn họ trực tiếp kéo linh hồn từ trong cơ thể hắn ra, sau đó kéo xuống đất rồi biến mất không thấy.
Khối cơ thể kia đã không còn ba hồn bảy phách nên trực tiếp hóa thành bụi cát, tới nỗi ngay cả xương cốt cũng không chừa lại.
********
Đường Cẩn ở dưới phòng bếp xào rau cải, nấu canh rồi lại nấu cơm, sau đó lại bảo Phong Hoa Tuyết Nguyệt giúp bưng ra ngoài, mà nàng cũng tự mình bưng bát canh ra ngoài, khi thấy một màn trước mắt thì không khỏi ngẩn ra, trên tay Diêm liệt mang theo một người mặc y phục đầy máu, cái người đầy máu kia đã mất ý thức (hôn mê) có vẻ là sắp hấp hối, Diêm Liệt ghét bỏ quăng người kia trên đất, hai tay dính đầy máu.
"Ngươi ra ngoài khi nào vậy?" Đường Cẩn để canh nóng trên bàn, sau dó đi qua xem xét nam tử sắp hấp hối kia, đây không phải là... Lang yêu đã bắt cóc nàng sao? Vì thế, nàng ngạc nhiên hỏi: "Qủy đoản mệnh, là ngươi đả thương hắn sao?"
"Không phải, hắn bị một tên yêu đạo đã thương, chẳng qua tên yêu đạo này đã đến âm phủ báo danh rồi, cho nên ta mang hắn về đây, những chuyện còn lại tự ba người các ngươi giải quyết." Diêm Liệt nói xong, không hề nhìn qua lịch vô mà chuẩn bị lên lầu tắm rửa thay quần áo.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt thi pháp chuyển hai người đến phong dành cho khách ở lầu hai, Đường Cẩn cởi quần áo dính máu của hắn ra, thấy thân thể hắn da tróc thịt bong, vết đao chém nhiều đến nối thể đếm được, khó trách máu cứ chảy không ngừng. "Làm thể nào?"
"Phong chủ nhân có dược."
"Ta đi."
Đường cẩn ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp xông vào, Diêm Liệt đã trần nửa người trên chuẩn bị tắm rửa, cũng không bỏi vì nàng xông vào mà có hành động bị dọa tới mức mặc quần áo vào, mà vẫn bình tĩnh như cũ, nghiêng mắt liếc nàng một cái.
Cũng không biết Đường Cẩn có hay không thấy một màn như vậy, nhưng nàng lại nhanh chóng chạy đến tủ quần áo, lấy toàn bộ dược ở bên trong ra ôm vào trong ngực, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa, chẳng qua ba giây sau đó lại kích động huýt sao một cái.
"..." Làm khóe miệng Diêm Liệt không khỏi co rút.
Đường Cẩn không biết dược nào dùng được cho người, cho nên đưa toàn bộ dược tới, Phong Hoa Tuyết Nguyệt biết tương đối nhiều, chọn một lọ bôi lên miệng vết thương của hắt. Miệng vết thương được bôi dược lên qua ba giâu liền tự khép miệng lại, thật quá thần kỳ, muốn để lại một ít để dùng cũng không được, nhưng đã dùng hết rồi.
Thuốc này đúng thật là có hiệu quả, ngay cả băng bó cũng có thể bỏ qua đi.
Việc đã đến nước này, Đường Cẩn cảm thấy thân phận của quỷ đoản mệnh thật khiến người không thể tưởng tượng, nếu hắn thật sự chỉ là một chưởng quầy khách sạn như đã nói thì không khỏi cũng quá có bản lĩnh, xuống được âm phủ lại còn có thểm bay lên trời, nói không chừng hắn là cao nhân đang che dấu thân phận, ừm, phải tìm thời gian hỏi cho rõ mới được.