- Đại ca, đợi chuyện lần này ở Thiên Nam kết thúc, chúng ta cùng đi Thiên Hương một chuyến được không?
Tên hán tử thấp bé bên cạnh vừa chạy như bay vừa dè dặt lên tiếng dò hỏi.
- Đi làm gì? Đi để bị tức chết hay là đi giết người? Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Chẳng lẽ ngươi đã quên hết chuyện xảy ra năm đó rồi?
Trung niên có bộ râu màu đen khẽ đảo mắt lên tiếng quở trách.
- Không phải vậy, chuyện tình nắm đó sao ta có thể quên được. Chỉ là ta đang cân nhắc có nên gặp tiểu hài tử Mạc Tà một lần hay không thôi. Hai ngày qua ở cùng một chỗ với tiểu muội muội. Nghe nói, trong khoảng thời gian này, hài tử kia đã không còn làm chuyện lộng hành, ngang ngược, khi nam bá nữ, tiến bộ hơn trước rất nhiều. Tiểu muội nàng… đã hôn mê mười năm rồi. Ài…!
Hán tử thấp bế vẻ mặt đầy đau thương.
- Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Ta cũng rất đau lòng khi thấy tiểu muội như vậy. Tiểu tử đó làm ra nhiều việc của một tên bại hoại thường làm, chuyện này từ mấy năm trước đã được xác định rồi, còn nhớ lần trước lão quản gia trở về báo lại cho mẫu thân đại nhân mọi chuyện về tiểu tử đó, làm cho người tức giận đến nỗi suýt nữa thì tắc thở, ngươi quên hết rồi à? Nếu hắn không phải là cháu của ta thì ta đã giết nó từ lâu rồi! Nghe đồn rằng bây giờ hắn tiến bộ rồi, nhưng tất cả cũng mới chỉ là lời đồn mà thôi. Nếu theo như lời đồn, hành vi tiểu tử đó so với trong truyền thuyết thậm chí còn tồi tệ hơn thì sao? Như vậy chẳng phải muốn chọc tức chết mẫu thân đại nhân sao? Vì vậy trước tiên cứ âm thầm điều tra lại một chút rồi hãy nói.
Trung niên nhân râu đen thở dài, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã, u ám.
- Ân! Nói cũng đúng, không lẽ tiểu tử kia lại kém cỏi đến thế! Tiểu muội thiên tư vô cùng cao, muội phu chính là “nhân trung chi long”. Hậu nhân của hai người chẳng lẽ lại như vậy? Bất quá, trước tiên cần điều tra kĩ lại rồi hãy nói. Vạn nhất chính xác là “lãng tử hồi đầu” thật thì sao?
Không phải là vui mừng chết người à? Hơn nữa chuyến đi lần này của chúng ta cũng khá trọng yếu, khó khăn. Vì vậy, cứ lo liệu mọi chuyện cho tốt rồi trở về báo lại đã. Đại ca, lần này Phong Tuyết Ngân Thành tất nhiên sẽ cử người tới, không bằng, chúng ta chơi đùa với bọn chúng một phen đi? Nói đến trút giận, vẫn là mấy tên tiểu tử của Phong Tuyết Ngân thành thích hợp nhất!
Tên hán tử nhỏ con nhe răng ra, trên mặt xuất hiện một nét tiếu ý.
-Đúng vậy, nếu có cơ hội, giết mấy tên chơi đùa một chút cũng không sao!
Người trung niên râu đen gật đầu dặn dò:
- Nhưng tuyệt đối không thể để cho người khác biết là chúng ta ra tay!
- Chuyện đó là đương nhiên. Có thể lấy mạng của mấy tên Ngân Thành đệ tử, không biết “trời cao đất dầy” quả đúng là chuyện vui nhất trong đời! Vì muội phu báo thù, đồng thời, cũng thay muội muội trút giận.
Hai người còn lại cười âm hiểm. Ma quyền, tông chưởng( hai tay xoa xoa vào nhau), chiến ý dạt dào.
Tại một ngã ba ngoài bìa rừng…
Vốn đang khoanh tay đứng đó, Quân Mạc Tà đột nhiên ngẩn ra, tiếp theo sắc mặt hơi đổi, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như bình thường. Ánh mắt của Quân đại thiếu gia đang tập trung nhìn về một nơi. Một nơi rất đặc biệt. Đơn giản là vì nơi đó đang có ba cổ khí thế cường đại đang nhanh chóng tiến lại đây! Dựa theo phương hướng di chuyển của bọn họ, hình như mục tiêu là chỗ hắn đang đứng.
Quân Mạc Tà ánh mắt vẫn bình thản nhưng trong lòng đang điên cuồng suy xét. Quả thật là không ra khỏi Thiên Hương thì không thể biết thiên hạ to lớn tới nhường nào. Không đi ngàn dặm không biết giang sơn gấm vóc ra sao. Lời này cực kỳ chính xác.
Ngay như ba cỗ khí tức kia thôi. Tùy tiện chọn ra một người cũng đã là Thần Huyền cường giả. Thậm chí, tu vi mỗi người so với mấy tên trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành mà mình đã gặp cũng không kém là mấy. Tuy nhiên điều này vẫn không đủ để Quân đại sát thủ biến sắc. Cái làm cho hắn biến sắc chính là từ khí tức của ba người đó, hắn mơ hồ cảm nhận được có một tia sát khí kinh người đang lưu chuyển. Bởi vì bản thân Quân Mạc Tà hắn cũng là một đỉnh phong sát thủ, nếu không cũng khó có thể nhận ra điều này. Thậm chí, Quân đại sát thủ có thể chắc chắn một điều, nếu quả thật Ngân Thành tam, lục, cửu - Tam đại trưởng lão cùng ba người này giao thủ, nhất sẽ chết rất thảm.
Cao nhân như thế này, ở Thiên Hương thành muốn tìm một người cũng khó, vậy mà tại nơi đây, chỉ một lần cũng xuất hiện cả ba người!
Nếu chỉ quanh quẩn trong vài dặm của Thiên Hương thành, làm sao có thể biết được thiên hạ này còn có nhiều kỳ nhân dị sự như vậy? Mới vừa ra tới đây đã phấn khích thế này rồi! Xem ra ta cần phải hành tẩu giang hồ nhiều hơn mới được!
Trong khi Quân đại thiếu gia đang bất động suy nghĩ thì “xoát” một tiếng, ba bóng người đã xuất hiện trước mặt hắn.
Cầm đầu là một người mặc hắc sắc trường bào, sắc mặt hòa nhã. Còn một tên dáng người vừa phải, có vẻ hơi gầy yếu; người cuối cùng, vóc dáng có chút thấp bé. Đầu to mắt bé, khuôn mặt dài như mặt ngựa. Trông rất hoạt kê.
Vừa đặt chân xuống, trong nháy mắt ba người đều vô cùng sửng sốt.
Vừa nãy cảm nhận được cỗ sát khí nồng đậm kia còn tưởng nơi đây tột cùng là có đại nhân vật nào giá lâm! Cho nên vội vàng tiến lại nhằm mở mang kiến thức một phen. Nói không chừng cũng có thể kết giao một chút, không phải nói quá, chỉ bằng cỗ sát khí kinh người này thôi cũng xứng đáng để kết giao rồi. Nhưng sau khi tới đây lại phát hiện hết thảy đều không giống như nhận định ban đầu.
Nơi này rõ ràng chỉ có ba người thiếu niên, hai nữ một nam. Phía sau là bốn gã đại hán. Tu vi của mấy người này nhìn qua là có thể nhận biết được. Hai thiếu nữ tuyệt sắc kia đều có tu vi là Kim Huyền trung giai mà thôi, nhưng nếu so với lứa tuổi của các nàng cũng đã được coi vào hàng bất thế thiên tài rồi!
Về phần người thiếu niên kia, tuy ít tuổi nhưng cũng có Ngọc Huyền tu vi! Đúng là hậu sinh khả úy a.
Tu vi như thế tuy rằng khó có được nhưng quyết không đáng làm cho ba người bọn họ để vào trong mắt. Cùng lắm là chỉ ngạc nhiên một chút, không biết thế lực nào có khả năng bồi dưỡng được ba thiên tài loại này mà thôi, còn như nói về uy hiếp, nửa điểm cũng không có.
Còn như bốn đại hán đứng đằng sau kia, sát khí tuy là rất nặng. Nhưng thực lực cũng ở mức bình thường mà thôi. Kẻ có tu vi cao nhất mới đạt tới Ngọc Huyền. Ba người còn lại cũng chỉ là cấp bậc Kim Huyền. Lấy tuổi của bọn họ mà nói tuy rằng không kém, nhưng cũng không có gì đáng nói.
Về phần mấy trăm người đang bận bịu ở trong rừng cây kia, tựa hồ mỗi người trong số họ đều có Kim Huyền thực lực. Với số lượng như vậy, nếu trong quân đội có thể nói là đội ngũ vô cùng trân quý, mặc dù khó đối phó một chút nhưng với ba đại cao thủ này, mấy trăm người như vậy cũng không đáng để vào trong mắt.
Kỳ thật có thể lập được một tiểu đội trong đó có hai người là Kim Huyền cao thủ. Cho dù là các quốc gia đương thời cũng rất hãn hữu, thuộc dạng có một không hai rồi. Đội ngũ hơn trăm người này tuyệt đối làm người nghe thấy phải kinh hãi. Kể cả là hoàng đế của một nước cũng chưa chắc có thể đưa ra đại thủ bút như vậy. Có thể dễ dàng thành lập một nhánh quân tinh nhuệ mà đội viên đều là Kim Huyền cao thủ sao!
Cho nên nếu theo cách đánh giá của thường nhân thì chi chiến lực trước mắt của Quân Mạc Tà tuyệt đối có thể ảnh hưởng tới chiến cục của một hồi chiến tranh thông thường!
Thế nhưng chiến lực của nó nếu như theo đánh giá của Thần Huyền cao thủ thì so với chiến tranh thế tục thông thường cũng chẳng khác nhau là mấy. Cùng lắm là có thực lực mạnh hơn một chút, giải quyết tốn thêm chút thời gian mà thôi. Đây cũng chính là điểm bất đồng quan trọng trong suy nghĩ của các cường giả. Vì thế chi chiến lực này trong mắt các đế vương đương thời có thể xem như là một bộ phận tinh nhuệ, cường hãn trân quý, nhưng trong mắt của ba đại cao thủ ở đây cũng chẳng đáng để ý.
Mà điều chân chính làm cho ba đại cao thủ động dung, cảm thấy kỳ quái chính là cỗ khí tức vừa nãy. Đúng vậy, chính là cỗ khí tức cường hãn đó. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Thiếu niên kia, lão phu hỏi ngươi, vừa rồi có thấy người nào nghỉ chân ở đây, sau đó lại lập tức ly khai không? Chỉ cần thành thật trả lời rõ ràng, tự nhiên không để ngươi chịu thiệt thòi, hiểu không?
Thấp bé hán tử tên gọi là Đông Phương Vấn Đao, là lão tam trong ba người này. Trong hai người còn lại thì trung niên râu đen là Đông Phương Vấn Tình, hán tử gầy yếu tên gọi là Đông Phương Vấn Kiếm; ba người bon họ nguyên là huynh đệ ruột thịt.
Đông Phương Vấn Đao thấy hai ca ca của mình không chịu mở miệng, mà hắn lại có thân phận thấp nhất trong ba người, cho nên lẽ đương nhiên là hắn phải mở miệng để hỏi.
Đáng ra hắn hỏi xong thì thôi, nhưng thái độ lại vô cùng không thích hợp, mắt chẳng buồn nhìn thẳng vào đối phương, chỉ liếc một cái, hơn nữa lại như tỏ vẻ cao cao tại thượng, ngữ khí giống như đang thẩm vấn tội phạm vậy.
Kỳ thật cũng khó trách hắn, thậm chí cũng không thể nói Đông Phương Vấn Đao quá đáng. Mặc dù hắn là người có thực lực thấp nhất trong ba huynh đệ nhưng cũng là Thần Huyền nhị phẩm, thực lực cường hãn, đối mặt với mấy Ngọc Huyền và Kim Huyền, tự nhiên trong lòng hắn có một loại suy nghĩ: “Có thể làm ta mở miệng nói chuyện đã là nể mặt bọn ngươi lắm rồi, đó là chưa kể đến hứa hẹn không để các ngươi chịu thiệt.”
Một Huyền giả nếu có thể được Thần Huyền cường giả chỉ điểm một chút thì chính là đại ân huệ rồi. Cho dù chỉ là một chiêu nửa thức hay thậm chí chỉ là đôi lời đánh giá cũng đủ dùng cả đời tu luyện sau này.
Vì vậy hai người Đông Phương lão đại, lão nhị đứng bên cạnh cũng có bộ dạng giống y như thế. Họ thậm chí còn nghĩ rằng huynh đệ của mình hỏi như vậy cũng chẳng có gì gọi là không ổn.
Hắn hỏi như vậy thì sao, đổi lại mình phỏng chừng cũng sẽ làm như thế. Thậm chí kẻ được hỏi còn rất vui mừng, mau mau thành thật trả lời, thậm chí sau đó còn tìm cách lấy lòng, nịnh bợ tranh thủ kiếm chút hảo cảm của ba người là đằng khác.
Nhưng đáng tiếc là, người đang đứng trước mặt hắn lại là Quân Mạc Tà Quân đại sát thủ.
Bản thân hắn vốn là một loại cứng mềm đều không dễ dàng nghe theo. Đặc biệt là không bao giờ chấp nhận bị người khác uy hiếp, dù chỉ là nửa điểm.
Cho dù là uy hiếp của ba vị Thần Huyền cường giả trước mặt.
Lại nói Mạc Tà hắn hơn mười năm trước cũng thoáng gặp qua ba cậu của mình một lần, khi đó hắn mới chỉ sáu bảy tuổi mà thôi. Theo như bản tính vốn có của hắn đã sớm đem ký ức về ba người cậu kia quên sạch không còn một mảnh. Hiện tại, sau khi nhập vào thân thể mới Quân Mạc Tà lại càng không chút có ấn tượng. Tên khốn Quân Mạc Tà trước đây vốn đã quên còn không kịp, lấy đâu ấn với chả tượng.
Mà ba vị cữu cữu đại nhân trước mặt Quân Mạc Tà cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự; ai có thể ngờ một tên tiểu quỷ bất hảo thò lò mũi xanh mười năm về trước cùng người thanh niên ngọc thụ lâm phong, khí độ bất phàm, nhân tài xuất chúng này có liên hệ? Hơn nữa ba người đồng dạng cũng quên tiệt. Tuy rằng người thanh niên này rất tuấn tú nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt. Dẫu vậy cả ba người tuyệt đối không dám tưởng tượng được đó lại là cháu của mình.
Bởi lẽ trong chút ký ức của ba người thì thằng cháu kia tuyệt đối là một tên phế vật, phá gia chi tử từ đầu tới chân. Sao có thể sánh với người thanh niên trước mặt, tuấn tú, đáng yêu, khí chất bất phàm, ngạo nghễ bất khuất? Huống chi, tu vi của người thanh niên này cũng đã đạt tới Ngọc Huyền trung giai. Mà đứa cháu của mình, trong truyền thuyết chính là một tên tiểu tử phế vật, bất luận thế nào cũng không thấy có nửa điểm liên quan.
- Ha ha… Tiểu Nghệ muội muội ngươi thấy không? Cây cối ở nơi này quả là hiếm gặp. Bắt đầu vào cuối mùa thu, lá cây biến thành màu bạc, nhưng không có rụng xuống, đến khi khai xuân, lại khôi phục màu xanh biếc lần thứ hai, quả nhiên là kỳ diệu a.
- Nếu có thể, khi trở về chúng ta sẽ mang theo hai gốc về trồng, thế nào?
Quân Mạc Tà tựa như không nghe thấy câu hỏi của Đông Phương Vấn Đao, vẫn thản nhiên cười, tay chỉ vào một cái cây gần đó giới thiệu cho Độc Cô Tiểu Nghệ.
Đông Phương Vấn Đao nhất thời tím mặt!
Đối phương hoàn toàn không có để mình vào trong mắt? Rất mất mặt a! Đông Phương Tam gia nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó gằn giọng đầy ác ý nói:
- Tiểu tử, ta đang hỏi ngươi đó. Ngươi bị điếc à? Không nghe Tam gia ta hỏi sao? Muốn ăn đòn phải không?
Thấy vậy, Đông Phương Vấn Tình bên cạnh cũng nhíu mày nói:
- Lão Tam! Chỉ hỏi thôi, không được làm cho tiểu tử sợ hãi.
Hắn trong lòng cũng có chút cảnh giác, lấy tu vi của tiểu tử này, khẳng định hắn có thể cảm nhận được khí thế của chúng ta, nhưng không những không kinh ngạc mà còn rất bình tĩnh, thậm chí là mặc kệ, chẳng thèm quan tâm! Chẳng lẽ hắn có chỗ dựa cường đại? Hay là hậu nhân của danh môn?
Nhưng mặc kệ là hắn có chỗ dựa cường đại thế nào đi nữa, nếu đồng thời đối mặt với tam đại Thần Huyền cường giả thì cũng không nên ngạo mạn như vậy chứ? Cỗ sát khí nồng đậm, siêu cường vừa mới xuất hiện tại nơi đây không biết có quan hệ gì với tiểu tử này không? Chẳng lẽ người kia đang ẩn nấp đâu đó quanh đây?
Đông Phương Vấn Đao quay đầu lại, ngoác miệng cười, nói:
- Đại ca, đệ chỉ đùa với tiểu tử một chút thôi mà!
Quân Mạc Tà lúc này mới hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lạnh liếc hán tử thấp lùn một cái rồi nói:
- Gì vậy? Ngươi đang hỏi ta sao?