Mục lục
Dị Thế Tà Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Giả: Song Tinh - Biên Tập: Song Tinh

Ưng Bác Không giải quyết gọn gàng vài tên Huyết Kiếm Đường trong một doanh trướng, vừa mới đi ra ngoài, lại nhào vào doanh trướng thứ hai, vừa hay nhìn thấy Quân Mạc Tà hai tay đẫm máu tươi từ trong một doanh trướng lướt ra, trong đêm tối lưu lại một đạo huyết sắc màu cầu vồng.

Trong một doanh trướng cách đó không xa truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, đồng thời một thanh âm rống to vang lên: "Các ngươi là ai? Có biết nơi này là địa phương nào hay không? Lại dám ngông cuồng như thế? Không sợ bị tai họa diệt tộc hay sao?"

Sau đó lại là thanh âm lạnh buốt của Quân Vô Ý : "Như thế nào? Lại không nhận ra Quân Vô Ý ta sao? Nhưng ta lại nhận ra ngươi! Cho dù ngươi hóa thành tro, ta cũng sẽ không nhận lầm ngươi!"

"A? Quân Vô Ý... Ngươi ngươi..." Một tiếng thét kinh hãi, tựa hồ tràn đầy sự bất ngờ và ngoài ý muốn...

Thân thể Quân Mạc Tà ở giữa không trung quỷ dị gập lại, giống như du ngư linh hoạt trượt vào bên trong. Chỉ thấy Quân Vô Ý đang chuẩn bị xuất thủ cùng một tên mặt đỏ, bên cạnh tên mặt đỏ còn có hai tên hộ vệ, dưới mặt đất đã có ba thân thể bất động, không rõ sống chết.

Tu vị của Quân Vô Ý đã tiến gần đến Chí tôn, tên mặt đỏ này chỉ tới cảnh giới Thiên Huyền đỉnh, dưới thế công cuồng mãnh của Quân Vô Ý đương nhiên không chống cự nổi, chật vật liên tục lui về phía sau.

Quân Mạc Tà vừa đi vào lại phát giác có cái gì đó không đúng. Bởi vì, Quân Vô Ý vẫn luôn luôn bình tĩnh, giờ khắc này trên mặt lại tràn đầy vẻ phẫn hận, dường như không còn được tỉnh táo lắm, nếu không lấy thực lực của Quân Vô Ý hiện giờ, sớm đã có thể bắt được đối thủ rồi!

Quân Mạc Tà tâm niệm vừa động, hai tay vung lên, ngón trỏ bắn ra, một thanh đao một thanh kiếm đồng thời phân tả hữu vọt tới, trong nháy mắt đã cắm trên cổ hai gã hộ vệ, bịch một tiếng, hai tên này lập tức lăn ra đất, không còn sinh cơ.

Nhìn tên mặt đỏ cùng với Quân Vô Ý trên mặt đang tràn ngập phẫn hận, Quân Mạc Tà tựa hồ hiểu cái gì, hỏi: "Tam thúc, là tên này năm đó xông vào đại quân của người sao?"

Quân Vô Ý rầm rầm đánh ra hai chưởng, cắn răng nói: "Không sai! Ban đầu chính là tên này cầm quân lệnh trong tay, mang theo người Tiêu gia xông vào đại doanh, thế cho nên mười vạn đại quân, thùng rỗng kêu to! Hắn chính là đầu sỏ gây nên tất cả mọi việc! Khuôn mặt của hắn ta vĩnh viễn cũng không quên!"

Quân Mạc Tà lạnh lùng cười, nói: "Nếu như thế, ngàn vạn chớ để cho hắn chết thống khoái!"

Quân Vô Ý một tiếng cười lạnh: "Đương nhiên sẽ không để cho hắn chết một cách tiện nghi như vậy!"

Tên mặt đỏ vẻ mặt tuyệt vọng, rống to lên, hình dáng như điên cuồng, rút cuộc muốn lấy mạng đổi mạng, hòng tìm may mắn có thể liều mạng đồng quy vu tận.

Nhưng Quân Mạc Tà đến, Quân Vô Ý rốt cục tỉnh táo lại, cũng không để cho hắn được như ý, phát huy ra thực lực của bản thân, gã mặt đỏ tài nghệ không bằng người, lực không bằng người, trong nháy mắt đã bị quản chế, ngay cả miễn cưỡng chống đỡ cũng chống đỡ không nổi rồi!

Quân Vô Ý tàn khốc cười lạnh một tiếng, đột nhiên hung hăng cắn răng xông tới "Phanh" một tiếng, bốn chưởng chạm nhau, người nọ điên cuồng hét lên một tiếng, trong miệng phun ra huyết vụ, hai cổ tay "Tạp" một tiếng, đồng thời trật khớp, chiến lực hoàn toàn biến mất.

Quân Vô Ý vẫn không chịu bỏ qua cho hắn, thân hình gọn gàng linh hoạt xoay người lên, một cước đá vào ngực hắn.

Đưa hắn ngã xuống đất, sau đó một cước nặng nề dẫm trên cổ họng của hắn! Gã mặt đỏ chết đi sống lại kêu thảm một tiếng, hai chân đạp một cái, hôn mê bất tỉnh.

Quân Mạc Tà hô một tiếng, lập tức có hai đại hán phá lều đi vào, cầm dâu thừng gân bò trong tay, động tác thuần thục đem ba người này trói gô, trói thành bánh chưng."Đem bọn chúng về thẩm vấn kỹ càng một hồi!" Quân Vô Ý hừ một tiếng, tức giận nói: "Trong đó nhất định sẽ có âm mưu!"

"Tam thúc, còn cần thẩm vấn nữa sao? Âm mưu? Âm mưu gì chứ?" Quân Mạc Tà cười hắc hắc một tiếng, thâm trầm tàn nhẫn nói

"Đây là nơi nào? Những người này làm sao tới được? Tại sao Huyết Kiếm Đường trở thành ngự tiền thị vệ? Trong chuyện này đã sớm rất rõ ràng! Còn phải mất công thẩm vấn nữa sao?”

“ Gia gia đã cho phép thậm chí là tham gia cùng hành động của chúng ta, cũng có nghĩa lão nhân gia đã bỏ qua hai chữ trung thành mà bấy lâu người vẫn không chịu buông lỏng, cũng đồng ý cách làm của chúng ta, những người này cùng Văn Thương Vũ trực tiếp lăng trì xử tử là được!"

Quân Vô Ý nghe vậy ánh mắt sáng lên, hung hăng nói: "Không sai!"

Lúc này, phía ngoài khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, ánh lửa ngất trời! Mấy quân doanh lân cận lục tục thổi kèn lệnh, hò hét loạn lên tập hợp, chuẩn bị đến đây cứu viện.

Lúc thúc cháu Quân Mạc Tà bước ra khỏi lều, tràng chiến đấu nơi đây đã chuẩn bị kết thúc!

Một trăm tên "Tàn Thiên Phệ Hồn" đội viên cầm trong tay Huyền thú cân cường nỗ ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, một khi có cá lọt lưới xông tới, như vậy lập tức sẽ biến thành một con nhím!

Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân hai cường giả có tu vị cao nhất đang đứng tại một ngọn doanh trướng chính giữa gác tay quan sát, mà đám người Hải Trầm Phong cùng Bách Lý Lạc Vân vẫn ở bên trong trận chiến mà chém giết!

Nơi này chính là đầu não của Huyết Kiếm Đường đầu não, doanh trướng cũng hoa lệ hơn bình thường rất nhiều.

"Tình hình chiến đấu trước mắt như thế nào?" Quân Mạc Tà bước chậm tới đây, hỏi.

"Cơ bản đã dẹp yên! Chỉ còn lại có nơi này. Định để cho Hải Trầm Phong bọn họ trui luyện, gần đây bọn họ tiến cảnh không thể nghi ngờ là thần tốc, nhưng tâm cảnh thì chưa hẳn là có thể tiến bộ được."

Ưng Bác Không hai mắt lòe lòe, nhìn tràng chiến đấu kịch liệt, nói: "Cơ hội hữu kinh vô hiểm bực này cũng là hiếm có." Quân Mạc Tà gật đầu tán thành.

Có Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân hai đại chí tôn lược trận, bảo đảm vạn vô nhất thất, dưới tình huống chiến đấu thế này để cho đám tiểu tử chân ướt chân ráo rèn luyện một chút, gia tăng một chút kinh nghiệm thực chiến, không thể nghi ngờ là một hảo sự thật lớn!

"Người trước mặt kia thực lực cũng tương đối không kém a." Quân Mạc Tà lãnh mắt thấy trong tràng chiến, ngươi tới ta đi đối chiến lẫn nhau, hắc hắc cười cười. Đột nhiên hai thân ảnh nho nhỏ hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Chỉ thấy trong tràng chiến đấu kịch liệt, hai thân ảnh thấp bé linh hoạt chạy tới chạy lui, đột nhiên hai người đồng thời bạo khởi, trong tay nắm một thanh đoản kiếm tinh mang bắn ra bốn phía, lựa chọn chính xác thơi cơ, một kích tuyệt sát, một kích phải chết!

Hải Trầm Phong đang dùng kiếm của mình làm cho tên Thiên Huyền cao thủ trước mặt luống cuống tay chân tự lo không xong, mà hai bóng người nhỏ gầy đột nhiên từ hai bên, hai góc độ vô cùng quỷ dị nhào tới, một người dùng tay trái, một người dùng tay phải, cơ hồ thế như chẻ tre, hai thanh đoản kiếm cùng nhau cắm vào sườn tên cao thủ này! Sau đó buông tay, phóng thoát đoản kiếm, nhào lộn ra ngoài.

Vị Thiên Huyền cao thủ sắp chết này tuyệt vọng hống lên một tiếng, không để ý tới Hải Trầm Phong đang công kích trước mặt, hai chưởng dùng hết Huyền lực toàn thân đánh ra, hy vọng có thể kéo theo hai người, nhưng hai thân ảnh thấp bé đó lại cực kỳ khôn ngoan, đắc thủ một khắc tuyệt không tham công, đã từ xa xa né tránh, Thiên Huyền cao thủ đó trong miệng toát ra bọt máu, lay động rồi hai cái, rốt cục té xuống.

Sưu một tiếng, hai người đó đồng thời nhào tới trước, phi thân một cái, đoản kiếm đã được rút ra từ trên thân Thiên Huyền cao thủ kia, cầm ở trong tay, linh xảo xê dịch thân mình, lại tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp.

Mặc dù chỉ là hai tiểu hài tử, nhưng lúc chiến đấu lại nắm chắc được thời cơ, hạ thủ tàn nhẫn vô tình làm người ta xem chỉ có thể khen ngợi không thôi! Thậm chí, sau khi giết người, trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn thế nhưng không khỏi xuất hiện một cổ cuồng nhiệt, không có một chút ý tứ sợ hãi nào!

Phong Quyển Vân thở dài một tiếng, hai mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai thân thể nho nhỏ này, tự đáy lòng nói: "Hai tiểu tử này cũng là đao phủ trời sanh a! Đợi một thời gian nữa, chỉ cần có thể còn sống mà lớn lên, tin tưởng chúng sẽ không kém hơn Sở Khấp Hồn, trở thành hai vị cái thế sát thủ!"

"Là đao phủ cố nhiên không sai, chỉ tiếc bọn họ cũng không phải là trời sanh như thế."

Quân Mạc Tà thản nhiên nói: "Nếu ngươi biết bọn họ đã từng phải trải qua chuyện gì, vậy ngươi đối với biểu hiện hiện tại của bọn hắn cũng không cảm thấy có nửa điểm kỳ quái!"

Đã trải qua sự hành hạ cực kỳ tàn ác của Hoàng Hoa đường kia, Thiên Tàn Địa Khuyết hai người đã không còn chút lòng thương hại nào! Chỉ cần nhận định kẻ nào là địch nhân, vậy thì kẻ đó đáng chết!

Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, từng đợt vó ngựa to rõ từ bốn phương tám hướng truyền đến, nhân mã trợ giúp từ mấy đại doanh khác rốt cục đã chạy tới!

Ba tên đại hán giống như là ba pho tượng thiết tháp ngăn ở lộ khẩu. Sắc mặt lạnh lùng, không chút biểu tình nhìn binh mã đang chạy đến như điên trước mặt, không chút nào lui về phía sau!

"Phía trước là người phương nào? Mau mau tránh ra! Nếu không, giết không tha!" Một vị thống lĩnh dẫn đầu, thấy ba người khí độ trầm ngưng, đối với thiên quân vạn mã lại không thèm để ý chút nào, không khỏi trong lòng thầm nhủ, lên tiếng hỏi.

"Quân gia ở chỗ này giải quyết sự vụ! Nhàn tạp nhân đẳng (Người không có nghĩa vụ) lập tức tránh ra! Dám can đảm quấy rầy, giết không tha!" Trong đó một gã đại hán tiến lên một bước, lạnh lùng đáp lễ nói.

Nơi này là giải đất thuộc địa phận Hoàng Cung, nhưng từ trong miệng vị Tàn Thiên đội viên này, Ngự Lâm quân lại biến thành 'Nhàn tạp nhân đẳng' !

"Giết không tha? Quân gia?" Thống Lĩnh giật nảy, đánh rùng mình một cái, kinh nghi nhìn về nơi ánh lửa chiếu rọi.

Đột nhiên một thanh âm nhỏ nhẹ nhàng vang lên trên không trung, trong ngọn lửa một đạo bóng trắng chậm rãi bay lên, một bước bước lên doanh trướng trên nóc cột cợ, một thân ảnh thon dài cao ngất vững như núi Thái đứng ở phía trên, lớn tiếng nói: "Quân gia Quân Mạc Tà ở chỗ này tiễu sát phản nghịch! Không cho phép ai quấy rầy, tất cả cút cho ta!"

Năm chữ phía sau hắn hét lớn ra, giống như tiếng sấm liên tục vang dội cả Thiên Hương thành! Cái loại thái độ tùy ý lớn lối này lại càng không che dấu chút nào!

Bình mã bốn bề trong lúc bất chợt đều dừng lại, cơ hồ trong cùng một lúc, không hẹn mà cùng nhất tề thắng ngựa, trong lúc nhất thời, thanh âm thớt ngựa hí dài vang thành một mảnh.

Sau đó một thanh âm chững chạc: "Nguyên lai là Quân tam thiếu ở chỗ này, lão hủ thất kính; xin hỏi, Tam Thiếu lần này làm chuyện gì?" Nói chuyện, chính là ngự tiền thị vệ tổng thống lĩnh, cũng chính là người của Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Hào.

Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng, trầm trầm nói: "Chẳng lẽ Bổn thiếu gia làm chuyện gì, còn phải hướng ngươi hồi báo riêng mới được sao? Nếu còn không rời đi ... vậy thì tất cả đều lưu lại đi."

Mộ Dung Hào khuôn mặt nhất thời biến sắc, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên một hắc y lão giả quỷ mị xuất hiện ở trước ngựa của hắn, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm hắn, trong miệng lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"

Vừa nói mủi chân vẽ một cái, thân ảnh chợt lóe, thế nhưng trong nháy mắt tạo thành một chiến hào rộng ba thước ngay trước mặt, vừa đứng tại nguyên chỗ, lạnh lùng nói: "Dám can đảm lướt qua giới tuyến này, giết không tha!"

Mộ Dung Hào khẩu khí cũng vừa kịp nuốt lại. Nơi đây là giải đất thuộc địa phận Hoàng Cung, mặt đất ít ra cũng được cấu thành từ đá hoa cương chất liệu thượng thừa nhất, tính chất đặc biệt, thế nhưng hắc y lão giả trước mặt này lại tùy tiện dùng chân vẽ một cái đã xuất hiện một đạo chiến hào rộng ba thước như vậy! Hơn nữa toàn thân tuyệt đối không có bất kỳ sắc thái huyền khí toát ra. Chẳng lẽ. . .

Hắn cẩn thận đánh giá đối phương, áo đen như sắt, mặt mũi mảnh khảnh, mặt mày như ưng, lành lạnh vô tình! Trong lúc bất chợt nghĩ tới một vị nhân vật trong truyền thuyết, theo như đồn đãi, vị nhân vương này chẳng phải là đang ở Quân gia sao? Chẳng lẽ đây chính là nhất đại chí tôn, Thảo Nguyên Ưng Thần Ưng Bác Không? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cả người run lên.

Đang lúc này, Quân Chiến Thiên trầm trọng thanh âm truyền đến: "Mộ Dung Hào, dẫn dắt nhân mã của ngươi rút lui ra khỏi đây cho lão phu!"

Mộ Dung hào thân thể chấn động, nói: "Cẩn tuân hiệu lệnh của lão Nguyên soái!" Vừa nói vung tay lên: "Rút lui!"

Nhân mã dưới trướng tức thì chỉnh tề lui về phía sau.

Ưng Bác Không hừ một tiếng, sắc mặt đã lộ vẻ bất ngờ, cái thứ hốn trướng, lại dám đánh giá lão tử như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK