Mục lục
Dị Thế Tà Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi bọn hắn mang đến Thiên Phạt Sâm Lâm? Cái này… Không khả thi một chút nào, bọn hắn chỉ cần tùy tiện bịa ra một lý do là không cần giao ra Linh Lung Liên nữa! Hiện tại Quân Mạc Tà đối với nhân phẩm hết sức “cao quý” của Thánh Địa có thể nói là nửa điểm cũng không thể tin tưởng, làm sao có thể ngồi chờ bọn hắn mang đến? Cho dù bọn hắn không giở trò đi chăng nữa thì nhất định cũng sẽ kéo dài không biết bao nhiêu năm tháng nữa, như vậy cũng đủ làm cho người ta sốt ruột không thôi!

Còn… Tự mình đến Thiên Thánh Cung lấy? Lựa chọn này thì lại hết sức gian nan. Bây giờ trên danh nghĩa mình là người thắng cuộc hiển nhiên có tư cách đến để lấy vật đánh cược, nhưng tự mình đi đến Thiên Thánh Cung, làm sao có thể chắc rằng mấy tên gia hỏa này có trở mặt hay không? Ai mà biết được ở nơi đấy đang có bao nhiêu lão bất tử đàn chờ mình? Ai mà biết được bọn hắn sẽ bày ra thủ đoạn quái lạ gì để đối phó mình?

Trở mặt thì trước đây Thánh Địa cũng đã làm không chỉ một lần… Cho nên Quân Mạc Tà luôn luôn cảnh giác đối với những chuyện như thế này, có thể nói là không thể tin tưởng bọn chúng được…

Quân Mạc Tà tuy rằng tự phụ, nhưng cũng chưa cuồng vọng đến mức nghĩ rằng một mình bản thân có thể chống đỡ được hết thảy cả Thiên Thánh Cung! Ngay cả sau này thực lực có tăng tiến thêm nữa cũng vậy. “Nhưng mình đã thắng, chẳng lẽ không thể lấy vật đặt cược sao?”

Cửu U Thập Tứ Thiếu âm trầm nói:

- Quân tiểu tử, ngươi cũng không cần do dự như vậy, bổn công tử ta dù sao cũng là trọng tài của cuộc chiến hôm nay, tất nhiên sẽ cùng ngươi đến Thiên Thánh Cung để lấy Linh Lung Liên kia, để hoàn tất canh bạc này! Bổn công tử cũng muốn mở to mắt ra xem bọn hắn có dám không giao ra không!

Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nghe thấy những lời Khúc Vật Hồi vừa nói, bề ngoài có vẻ vô công bằng nhưng rõ ràng bên trong cũng có vài phần ngụ ý, trong lòng hắn liền tức giận không thôi, dù sao Quân Mạc Tà vốn cũng là hậu bối của cố nhân, nên bây giờ có vì tên tiểu tử này mà nhúng tay vào chuyện này cũng không có vấn đề gì, hơn nữa với lập trường hiện tại của hắn, nhúng tay vào có thể nói là hoàn toàn đúng.

Quân Mạc Tà cảm động nói:

- Thập Tứ Thiếu tiền bối thật sự đã quá tốt với vãn bối. Bất quá… Lấy thân phận hiện giờ của njgười mà đi đến Thiên Thánh Cung, chỉ sợ… có chút khó xử…

Dù sao từ trước đến nay Cửu U Thập Tứ Thiếu vốn là đại địch của Thiên Thánh Cung, nếu bây giờ hắn đến, há chỉ khó xử không thôi? Chỉ sợ đến lúc đấy Thiên Thánh Cung lại dốc ra hết toàn bộ lực lượng để lưu lại vĩnh viễn tên người điên này!

Quân Mạc Tà vốn không thích nợ nhân tình của người khác, làm sao lại có thể tùy tiện đồng ý cho vị Cửu U Thập Tứ Thiếu này vì mình mà mạo hiểm?

- Thôi được, dù sao cũng là do ngươi chọn. Bổn công tử ta… quả thật là có chút không tiện.

Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng hiểu rõ ý tứ của hắn, cũng không có ý cưỡng cầu nữa:

- Bất quá, theo ta biết, với danh tiếng của Thiên Thánh Cung, chắc hẳn cũng sẽ không nuốt vật đánh cược với một tên tiểu bối như ngươi.

Quân Mạc Tà mỉm cười gật đầu, quay sang Khúc Vật Hồi nói:

- Nếu Thập Tứ Thiếu tiền bối đã nói như vậy, ta sẽ theo các ngươi đến Thiên Thánh Cung!

Khúc Vật Hồi giơ ngón tay cái lên, nói:

- Hảo! Có can đảm! Hảo hán tử!

Quân Mạc Tà trong lòng cười thầm, đối với ta muốn toàn thân trở ra tuyệt đối không có chút vấn đề gì, ta vốn cũng chẳng phải người can đảm đến vậy, càng tuyệt đối sẽ không tùy tiện đem tính mạng của mình ra đặt cược xem các ngươi có tuân thủ lời hứa hay không…

Hắn chậm rãi quay trở về đứng trước đội ngũ “Tàn Thiên Phệ Hồn”, nhìn Mai Tuyết Yên nói:

- Tuyết Yên, ta đi lấy Linh Lung Liên, sau đó tiện thể đi lo liệu thêm một số chuyện khác… Nàng đã rời khỏi Thiên Phạt quá lâu rồi, bây giờ cũng đã đến lúc phải trở về… Nàng cứ về trước đi.

- Ân, vậy chàng… nhất định phải cẩn thận.

Mai Tuyết Yên lo lắng nhìn hắn.

- Yên tâm, nàng còn không hiểu quá rõ về ta rồi sao? Chỉ cần ta muốn đi… Còn ai có thể lưu lại được ta?

Quân Mạc Tà thấp giọng nói, còn thuận tiện khẽ mở trừng hai mắt.

Mai Tuyết Yên liền nhớ đến tòa tháp thần kỳ kia, trong lòng liền cảm thấy thoải mái, mỉm cười gật gật đầu.

- Lần này trở về, nàng phải tận dụng triệt để thời gian giúp tất cả mọi người trong nhà nhanh chóng gia tăng thực lực… Ta đã đưa cho nàng hai khối linh mạch, đến lúc cần dùng cứ sử dụng theo cách của ta, dùng lưỡi dao nhẹ nhàng cạo xuống một ít bột phấn, hòa vào nước là có thể phục dụng. Cái này tuy không phải là Kim Tân Ngọc Dịch nhưng nó cũng là tinh hoa của linh thạch tinh nhũ, ngàn vạn lần nếu sử dụng cũng không được lấy nhiều quá, một khi sử dụng quá nhiều cũng chính là tự mang nguy hiểm đến cho bản thân mình.

Quân Mạc Tà nói.

- Ta hiểu rồi, ta sẽ chú ý.

- Còn nữa, sau khi trở về nhất định phải làm cho ông nội và tam thúc nhanh chóng gia tăng thực lực. Bằng mọi cách phải đuổi cho kịp với mọi người, phải chắc chắn rằng trong gia tộc trừ nàng ra ông nội và Tam thúc phải là người mạnh nhất trong Quân gia! Còn đan dược, cứ tùy nàng phân phối…

- Ân, ta hiểu rồi.

Mai Tuyết Yên thận trọng gật đầu. Những gì Quân Mạc Tà dặn dò, nàng cũng có thể lý giải được. Thực lực hiện giờ của Quân Chiến Thiên cùng Quân Vô Ý tuy ở thế tục cũng đã có thể gọi là rất mạnh, nhưng so với Thiên Phạt hay các thế lực khác, thực lực của bọn họ không đáng là gì cả. Mà bọn họ sau này chắc chắn sẽ là những nhân vật chủ chốt của Quân gia, nếu cứ tiếp tục duy trì tình trạng hiện tại, cho dù Quân gia có Quân Mạc Tà trấn áp thì đây cũng không phải là kế sách có thể sử dụng lâu dài…

Cho nên, trước mắt việc cấp thiết nhất là phải tập trung đề thăng thực lực hai người Quân Chiến Thiên cùng Quân Vô Ý! Hơn nữa một khi tu vi của bọn họ tăng lên cũng đồng nghĩa với việc thọ nguyên của họ cũng sẽ được kéo dài thêm.

- Nói thật, hiện giờ ta cũng thấy rất nhớ hai nàng Tiểu Nghệ và Thanh Hàn, còn có mẫu thân nữa…

Mai Tuyết Yên đỏ mặt, thấp giọng nói.

- Yên tâm, nếu nói đến uy vọng thì ở Quân gia so với ta nàng còn có phần cao hơn nữa… Lần này nàng trở về chắc chắn các nàng kia sẽ quấn quít lấy nàng, làm phiền nàng mãi không thôi, để xem đến lúc đấy nàng có còn thấy nhớ nhung gì nữa không…

Quân Mạc Tà mỉm cười hết sức cổ quái.

Những lời này cũng không phải là vô căn cứ, thật sự sau lần Mai Tuyết Yên xả thân cứu giúp, trong Quân gia ai ai đều nhất nhất phục tùng với vị thiếu phu nhân tương lai này, địa vị của Mai Tuyết Yên ở Quân gia có thể nói là tuyệt đối được mọi người ủng hộ…

An bài xong, Quân Mạc Tà vừa định xoay người rời đi thì thấy Bách Lý Lạch Vân bu lại mè nheo, há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.

Hiếm khi nhìn thấy vị đại sát thủ có bộ dạng xấu hổ thế này, Quân Mạc Tà hỏi:

- Lạc Vân, có chuyện gì?

- Hồ hồ… Là thế này, công tử, hiện giờ, ta có việc cần xử lý ở Cúc Hoa thành, mất khoảng vài ngày… Là việc tư, cho nên mới hướng công tử xin phép.

Bách Lý Lạc Vân ngập ngừng ấp úng.

- Tiểu tử này, nhìn bộ dạng này, đã động lòng xuân rồi à!

Lãnh Ngạo đứng bên cạnh cười ha ha một tiếng hết sức quái dị. Bách Lý Lạc Vân nhất thời mặt đỏ tới mang tai.

- Wow! Thật a?

Quân Mạc Tà kinh hỉ kêu lên một tiếng, đột nghiên khoác tay qua cổ Bách Lý Lạc Vân, bộ dạng hết sức gian xảo, bắt đầu tra hỏi:

- Đây đúng là chuyện tốt a, nói rõ ràng cụ thể ta nghe nào? Tên gì? Dung mạo thế nào? Béo hay gầy? Cao hay thấp? Nhà ở đâu? Cân nặng bao nhiêu? Số đo ba vòng? Đã … được gì chưa?

Bách Lý Lạc Vân nhất thời chật vật không biết trả lời thế nào. Luôn miệng xin tha, nói:

- Công tử, người nhanh thả ta ra…

- Nàng họ Triển…

- Người của Triển gia?

Quân Mạc Tà khẽ nhíu mày. Trong lòng chợt nhớ đến ngày xưa lúc mình còn dùng tên là là Đông Phương Đại Thư, dường như đã gặp qua nữ nhân này một lần, thật sự rất đẹp… Nhưng, mình vưa giết chết lão tổ tông của Triển gia, đối tượng của Bách Lý Lạc Vân lúc này cũng lại là người của Triển gia, mặc dù mình không để ý, nhưng với đối phương…

- Xin công tử yên tâm, ta biết phải làm sao.

Bách Lý Lạc Vân khuôn mặt tuấn tú vốn vẫn đang xấu hổ bẽn lẽn chợt hiện ra một tia thống khổ, vẻ mặt run rẩy:

- Ta nhất định sẽ nói thật với nàng ngay từ đầu, nếu nàng chọn lựa gia tộc, chọn là địch nhân của công tử… Ta cũng sẽ không miễn cưỡng, cả hai xem như là người xa lạ… Nhưng nếu nàng chọn ta…

Trên mặt Bách Lý Lạc Vân mồ hôi chậm rãi rơi xuống, thấp giọng nói:

- Nếu cuối cùng nàng chọn ta… thì xin công tử… hãy thành toàn cho chúng ta!

- Yên tâm đi! Tu trăm năm mới được ngồi cùng thuyền, tu ngàn đời mới cùng chăn gối, nếu nàng là lão bà của ngươi thì nhất định sẽ là lão bà của ngươi… Triển Mộ Bạch tuy là lão tổ của Triển gia, nhưng thủy chung đã là một nhân vật từ mấy trăm năm trước, Triển Mộng Điệp chắc gì đã có tình cảm yêu mến gì với hắn?

Quân Mạc Tà vỗ vỗ vai Bách Lý Lạc Vân, khích lệ hắn:

- Lạc Vân, việc do người làm! Ngươi đừng nên nghiêm trọng hóa mọi việc như thế! Lão bà, nếu cần cũng có thể cướp về được!

- Bất kể nàng có nguyện ý hay không, một khi gạo đã thành cơm… Xem bụng nàng nhô cao lên thế rồi còn muốn chạy trốn đi đâu!

- Hắc hắc, nếu không phải vì ta đánh không lại với cả không muốn sử dụng vũ lực, không chừng ta đã sớm…

Vừa nói đến đây đột nhiên lỗ tai tê rần rần, bàn tay Mai Tuyết Yên đang nắm lỗ tai hắn, khuôn mặt đỏ bừng, dùng thanh âm hết sức đe dọa, thấp giọng hỏi:

- Chàng sớm làm cái gì? Cái gì đánh không lại, còn muốn dùng vũ lực à?

Quân Mạc Tà không ngớt cầu xin tha thứ, nhe răng nói:

- Ý ta là… ta đã sớm… đã sớm…

Con mắt chợt đảo mất vòng, trong cái khó chợt ló cái khôn:

- Ta đã sớm thích nàng, chính là thích nàng lợi hại như thế này, ta không dám nói ra, ta sợ nàng lại đánh ta! Có phải cảm động lắm không! Hì hì… a…. A a…

Một trận cười vang lên.

Sau khi mọi người cười to một trận, trong lòng Bách Lý Lạc Vân cũng thoải mái đi không ít.

- Lạc Vân, ngươi đi đi. Tất cả chúng ta ở đây đều ủng hộ ngươi! Không cần phải lo sợ gì cả, hạnh phúc của mình phải do chính mình nắm lấy!

Mai Tuyết Yên ôn nhu nói.

- Đa tạ… Thiếu phu nhân!

Bách Lý Lạc Vân cảm kích nói. Một tiếng gọi Thiếu phu nhân này lại khiến Mai Tuyết Yên mặt đỏ tai hồng, còn Quân Mạc Tà lại mở cờ trong lòng…

- Nếu cần ngươi cứ mang theo vài người đi. Bọn người Lãnh Ngạo này, rồi tuyển thêm một ít đội viên trong Tàn Thiên cũng được.

Quân Mạc Tà lớn tiếng nói:

- Ai dám cùng ngươi tranh giành lão bà, cứ trực tiếp đánh hắn tàn phế cho ta!

Mọi người đổ một trận mồ hôi đầm đìa, vị công tử gia này, đúng là điển hình của bọn thổ phỉ chuyên chặn đường cướp cô dâu, quả thật là đệ nhất quần là áo lụa, danh xứng với thực…

Sau khi giải quyết xong chuyện này, mọi người tiếp tục thương nghị thêm một số việc nữa, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc.

Quân Mạc Tà đứng yên nhìn bóng dáng đám người Mai Tuyết Yên dần dân đi xa, mà bên kia, Bách Lý Lạc Vân cũng dẫn theo một vài người quay đi về hướng ngược lại, hướng vào thành mà đi.

Mới vừa rồi ở đây còn là chiến trường máu bay tán loạn, trong thoáng chốc đã trở lại khung cảnh tịch mịch mênh mông như xưa.

Quân Mạc Tà xoay người, liền thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu đang đứng chắp tay sau đít, còn Kiều Ảnh cùng Thành Ngâm Khiếu thì lại là bộ dạng đứng một bên xem náo nhiệt, mà Khúc Vật Hồi vẻ mặt lại hết sức biệt khuất, vểnh mông ngồi chồm hổm trên mặt đất, cố sức đào đất, trông như đang tìm kiếm cái gì đấy…

- Đây là… đang làm gì thế?

Quân Mạc Tà nhìn thấy bên đấy đã đào ra được hai ba mươi con gì đó đang bò lúc nhúc trên mặt đất, hết sức kinh ngạc.

Nghe thấy hắn hỏi, khuôn mặt Khúc Vật Hồi liền đỏ lên, cũng không nói một lời, vẫn như cũ nghiến răng nghiến lợi ra sức đào đất, khuôn mặt lại là bộ dạng muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt, sống không bằng chết…

Cho dù là bị một trăm đầu huyền thú vây công thì cũng không thể khiến vị thủ hộ này có bộ mặt như thế, trong lòng Quân Mạc Tà hết sức khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK