Beta: Sakura
“Mẹ, tâm tư của Tam Lang với Yên Nương vẫn chưa dứt……”
“Cái gì!” Điền thị bật dậy, vì động tác quá mau, choáng váng một trận, thân thể lảo đảo.
Nhị Lang đỡ Điền thị: “Mẹ, mẹ đừng gấp, hại thân thể.”
Điền thị cười thảm một tiếng: “Nghiệp chướng này, đâu còn quan tâm đến người làm mẹ như ta!”
Thần tình bi thương, sắc mặt đột nhiên trắng bệch: “Đứa bé của Yên Nương………”
“Không được, ta muốn đi hỏi nó một chút!” Điền thị bất chấp thân thể không khỏe, nhấc chân muốn ra ngoài, lại bị Nhị Lang ngăn cản.
“Mẹ, vừa rồi bọn con cãi nhau, chính là vì chuyện này, mẹ cũng biết tính Tam Lang, nếu mẹ đi tìm đệ ấy, đệ ấy sẽ không quan tâm đến chuyện gì, phải làm thế nào? Mẹ đã quên lúc đầu, Tam Lang thiếu chút nữa thì tự sát sao?”
Điền thị hít một hơi, thoáng cái xụi lơ trên giường.
“Mẹ….” Nhị Lang nửa quỳ, đấm chân cho Điền thị: “Con thấy tuy Tam Lang có lòng nhung nhớ Yên Nương nhưng cũng không dám làm ra chuyện như vậy, có lẽ đệ ấy đã thông suốt, đến một thông phòng cũng không có, lúc này mới thoáng mê tâm.”
Điền thị nghe vậy gật đầu, trong lòng khẽ động.
Nhị Lang và Tam Lang đều đã mười tám, đã đến tuổi bàn chuyện làm ami, nếu không phải một năm này có đến nửa năm không thuận, nhà tốt vẫn qua lại cũng vì Điền gia gặp chuyện không may mà không còn tin tức, việc hôn nhân của hai người nên định xuống.
Xem ra, nên mau chóng tìm vợ cho Tam Lang, để thằng bé hồi tâm.
Về phần Yên Nương, dù nàng ta và Tam Lang có chuyện gì không, đứa bé này cũng không thể lưu lại!
Tiện nhân này, bà vốn nên trực tiếp bán ả ta xa xa một chút, nhưng lão gia lại như chó già nhìn xương, mỗi ngày ở nhà đều nhìn chằm chằm, khiến bà không cách nào hạ thủ, nàng ta lại có bầu, nếu bán đi, lão phu nhân nào có thể đồng ý.
Nhưng lo lắng của bà lại không thể nói với người khác, nếu để người bên cạnh biết tâm tư của Tam Lang. Vậy cả đời của đứa con này sẽ bị phá hủy!
Điền thị hoàn hồn. Trùng hợp Nhị Lang miễn cưỡng cười: “Nhị Lang, con khuyên bảo đệ đệ con một chút, mẹ về trước.”
Nhị Lang tiễn Điền thị ra cửa. Quay về, yên lặng ngồi trên giường, có chút xuất thần.
Đứa bé kia của Yên Nương, tuyệt đối không thể giữ, hắn không thể mạo hiểm như vậy. Cũng chỉ có thể thông qua mẫu thân loại bỏ đứa bé kia.
Có thể hắn có chút độc ác, nhưng hắn muốn cũng chỉ có Yên Nương, về phần đứa bé kia, nếu là con trai thì còn tốt chút.
Huống chi, đứa bé này sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, một khi được sinh ra, sau này mỗi lần nhìn thấy hắn đều như bị nghẹn ở cổ họng, sẽ vĩnh viễn quấn quýt suy đoán.
Nhị Lang tĩnh tọa một lúc lâu, tâm tình có chút dao động dần kiên định.
Tam Lang xông vào viện của mình, đến thẳng giếng, vốc nước vỗ lên mặt, hơi thanh tỉnh, đứng thẳng người dậy.
Hắn không hối hận, nhưng trong lòng sao vẫn khó chịu như vậy đây?
Tam Lang thất hồn lạc phách vào phòng, đuổi gã sai vặt đi, ngồi ngây ngốc một hồi, đứng lên ra ngoài đi về phía hậu viện.
Lúc này cửa thông đến hậu viện không khóa, Tam Lang đi qua hành lang, chạy thẳng tới Hinh Viên, đến cửa Hinh Viên lại chần chừ.
Mặc dù hắn đoạn tuyệt tình huynh đệ với Nhị Lang, nhưng gặp mẫu thân rồi, nên nói thế nào đây, chẳng lẽ lại nói Nhị Lang và Yên Nương có việc cẩu thả, đứa bé trong bụng Yên Nương là của Nhị Lang sao?
Nói vậy, mẫu thân sẽ không chịu nổi đả kích, Yên Nương chỉ sợ cũng khó giữ được tính mạng, về phần Nhị Lang…….
Tam Lang cười tự giễu, nói cho cùng, đó cũng là huynh đệ ruột thịt cùng lớn lên từ nhỏ, sao hắn thể trơ mắt nhìn huynh ấy thân bại danh liệt, bị hủy cả đời đây?
Tam Lang xoay người đi xa dần, như một cô hồn du đãng, bất tri bất giác, lại đi tới Thanh Phong đường.
“Tam công tử?” Thủ vệ bà tử nhìn thấy vô cùng kinh ngạc.
Tam Lang chợt giật mình, dưới ánh mắt kinh ngạc của bà tử, không tự chủ nói: “Ta tìm Đại ca.”
“Tam công tử chờ một chút.” Bà tử vội vào bẩm báo.
Không lâu sau, Bách Linh đi ra, mời Tam Lang vào, dẫn vào phòng khách.
Nhìn người trong phòng, Tam Lang có chút vô cùng kinh ngạc: “Đại tẩu?” Sau đó có chút bối rối, cúi đầu nhìn xiêm y còn chưa kịp đổi, vô ý thức kéo kéo mái tóc rối bời, mặt nhất thời đỏ lên như lửa đốt: “Đại ca đâu?”
Chân Diệu lệnh A Loan dâng trà, giải thích: “Đại ca đệ hai hôm nay đều về muộn, nhưng mỗi ngày tầm này đều về, đệ ngồi chơi một chút là được.”
Nét mặt nàng bất động thanh sắc, kỳ thực trong lòng còn kinh ngạc hơn Tam Lang.
Nhìn bộ dạng Tam Lang như vậy, thế nào cũng thấy giống chạy nạn, lúc này đã chạy tới đây, hại nàng còn tưởng xảy ra đại sự gì!
“Ta vẫn nên đi trước!” Tam Lang bật đứng dậy, xoay người rời đi.
Vốn hắn cũng không biết lại bất tri bất giác đi tới đây, thậm chí còn muốn gặp Đại ca, đến bản thân cũng không hiểu vì sao, huống chi Đại ca còn không ở đây.
Hắn cảm thấy không thân cận với vị Đại tẩu này.
Chân Diệu thấy thế cũng không khuyên nữa, tiễn Tam Lang ra cửa.
Chờ Tam Lang vừa rời đi, nàng nghĩ một chút, phân phó Bách Linh: “Sáng mai đi hỏi thăm một chút, tiền viện có xảy ra chuyện gì không.”
Cũng không lâu sau, La Thiên Trình trở về, Chân Diệu liền kể chuyện Tam Lang đến tìm hắn.
La Thiên Trình ngoài ý muốn nhướn mi, sau đó dặn dò: “Về sau, viện này không được cho người của chi thứ hai tiến vào.”
Chân Diệu kinh ngạc.
Hắn nhíu mi, búng trán nàng: “Nhớ kỹ, nhất là Nhị Lang, Tam Lang, bọn họ là nam nhân, vạn nhất nổi điên làm gì đó, một đám nha hoàn bà tử không ngăn được, chẳng phải nàng bị thiệt sao?”
Chân Diệu có chút do dự: “Như vậy có phải là có chút quá đáng không?” Dù sao bên ngoài vẫn chưa xé rách da mặt.
Nàng nghĩ một chút, nói: “Vậy nếu sau này là Nhị Lang, Tam Lang tới tìm chàng, chàng không ở thì ta liền tùy ý kiếm cớ đuổi họ về, nếu là Nhị thẩm, bà ấy là trưởng bối, không tiện chặn bà ấy ngoài cửa.”
Thấy vẻ mặt bất ngờ của La Thiên Trình, nàng nháy mắt mấy cái: “Nhị thẩm gần đây thân thể không tốt, yên tâm, nếu thực có chuyện gì, thua thiệt cũng không phải ta.”
La Thiên Trình giật mình, sau đó cười to.
Hắn ngược lại đã quên trước giờ Kiểu Kiểu không giả làm người hiền lành, cái này thực cực tốt.
Chờ Chân Diệu ngủ rồi, hắn khẽ vuốt mái tóc tán loạn của nàng, nghĩ ý đồ Tam Lang đến.
Tiểu tử kia đến tìm hắn làm gì, hôm nay không phải rất náo nhiệt sao?
Chẳng lẽ …… đã phát hiện trong này có bàn tay của hắn?
La Thiên Trình lắc đầu, nếu là như vậy sẽ không là Tam Lang rồi.
Chẳng lẽ, hắn tới tìm người Đại ca này để thổ lộ?
Hắn là người từng trải, đương nhiên hiểu, người trong lúc cực đoan tuyệt vọng là muốn có một người có thể lắng nghe hắn nói.
Nhất thời La Thiên Trình không nói rõ tư vị trong lòng là gì.
Cuối cùng hắn cười nhạt, ở đây còn chưa phát sinh chẳng qua là vì hắn thay đổi nên mới không phát sinh, chứ không phải vì vậy mà hoàn toàn tỉnh ngộ đối với đôi vợ chồng lang tâm cẩu phế kia, cho nên hắn sẽ không ngừng việc trả thù chi thứ hai, về phần Tam Lang, hắn liền chỉ thờ ơ lạnh nhạt đi.
Một đêm này ánh trăng lẻ loi, chẳng biết có bao người thao thức khó ngủ.
Hôm sau, Bách Linh sớm bẩm báo tin tức nghe được cho Chân Diệu: “Đại nãi nãi, nghe nói đêm qua viện của Nhị công tử bị kẻ xấu, đem Nhị công tử…….”
“Ừ?” Chân Diệu vuốt ve một cái trâm phượng, cười nói: “Bách Linh, sao ngươi lại ấp úng?”
Bách Linh dậm chân một cái, sắc mặt đỏ ửng: “Kẻ xấu, cường nhị công tử!”
Tước Nhi bưng cháo bách hợp tiến vào nghe vậy liền che miệng kinh hô: “Nam nhân cũng có thể bị cường sao?”
Cái này quá có thể a!
Chân Diệu mãnh liệt gật đầu, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của đám nha hoàn, ho khan một tiếng: “Đừng nói bậy!”
“Thực sự mà, bên ngoài mọi người truyền khắp nơi, nói lúc đó Nhị công tử quần áo không chỉnh tề, trên người đều là máu, đến, đến…..” Bách Linh xấu hổ không thôi: “Ai nha, lời kia nô tỳ thực không nói được.”
Chân Diệu đang uống một ngụm cháo bách hợp, cười nhạt nói: “Thực sự không nói lên lời vậy đừng nói.”
Gì?
Bách Linh nghẹn họng, ai oán nhìn Chân Diẹue.
Đại nãi nãi không nên như vậy a, tuy người ta rất ngượng ngùng, nhng nghe được tin tức không tưởng tượng nổi như vậy không nói vậy chẳng phải nghẹn chết sao!
Nàng hắng giọng nói: “Nô tỳ thực không nói lên lời nhưng đây là Đại nãi nãi muốn hỏi thăm, vậy cũng chỉ có thể mặt dày nói ra. Bên ngoài đang đồn, kẻ xấu cường Nhị công tử, còn nói nếu ai không tin, có thể đi xem, trên mông Nhị công tử còn có một vết bớt hình trái táo đó!”
“Phụt…” Ngụm cháo bách hợp trong miệng Chân Diệu bị phun ra, dở khóc dở cười nói: “Bách Linh, cái này ngươi có thể không nói.”
Chờ ăn hết cháo lót bụng, nàng đi Di An đường thỉnh an lão phu nhân.
Vừa tới cửa, chợt nghe Điền thị khóc lóc kể lể: “Lão phu nhân, tối qua rõ ràng hai huynh đệ chúng uống nhiều một chút, nhất thời bướng bỉnh đánh nhau, nào biết trời còn chưa sáng, liền truyền ra lời đồn khó nghe như vậy. Mẹ nói thế này về sau Nhị Lang còn gặp người thế nào, đi học thế nào a!”
Thanh danh có vết nhơ, dù có tài đi nữa muốn trổ hết tài năng trong khoa cử liền khó khăn, nếu không có căn cơ, có danh tiếng như vậy, thậm chí đến tư cách tham gia khoa cử cũng không có.
“Đêm qua huynh đệ chúng cãi nhau, chỉ có vài hạ nhân nhìn thấy, ai biết lại có người dám bịa ra chuyện này, lão phu nhân, không phải con dâu nói chứ vợ Đại Lang rốt cuộc còn trẻ, quản gia còn có chút sơ sảy cũng khó tránh khỏi ước thúc hạ nhân không tốt liền khiến Nhị Lang bị tay bay vạ gió!”
Chân Diệu đi tới, thỉnh an, vội thỉnh tội nói: “Tổ mẫu, nhị tẩm nói gì vậy, cháu dâu từ sau khi quản gia, rất sợ đi nhầm một bước, trước đây nhân thủ ở hậu viện, tiền viện an bài thế nào cũng không từng thay đổi, cháu làm cũng khó tránh khỏi không thích hợp, may là nhị thẩm nói ra cảnh tỉnh cháu.”
Nàng nói một xấp lời cảm tạ, lại chặn Điền thị gần chết.
Nói chưa từng đổi người, đây chẳng phải nói trước đây bà an bài những người này đều hạnh kiểm xấu, cố ý gây trở ngại cho Đại nãi nãi quản gia.
Hơn nữa trong lời nàng có ý muốn thay máu một lượt hạ nhân trong nội viện, ngoại viện?
Phủ Quốc Công lớn như vậy, bà kinh đoanh đã mấy chục năm, sớm sắp xếp nhân thủ ở khắp nơi, hiện tại mặc dù giao quyền quản gia nhưng lời bà vẫn có giá trị, nhưng nếu thực sự đổi người, bà lại không có quyền quản gia, tương lai thật nửa bước khó đi.