Mục lục
Trời Sinh Một Đôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thu Hằng
Beta: Sakura

“Trời, Diệu, cháu thật xinh đẹp” Kelly che miệng kinh hô.

Chân Diệu nở một nụ cười khó coi “Có thật không?”

Nàng từ sau tấm bình phong khắc hoa hải đường từng bước khó khăn đi ra, cảm giác như sắp bị xiết chặt tới tắt thở.

“Thật, không nghĩ tới eo của cháu có thể siết nhỏ như vậy, cháu xem..” Kelly chỉ chỉ trước ngực Chân Diệu “Ngay cả nơi này, cũng có vẻ lớn hơn nữa”

Chân Diệu đã không còn khí lực trợn mắt nữa rồi, vịn bình phong thở hồng hộc “Tam cữu mẫu, vẫn nên cởi quần áo này ra thôi, cháu thật không cách nào hô hấp nữa”

Kelly lộ ra vẻ mặt không thể tin được “Diệu, ta không nghe lầm chứ? Cháu lại không để La Thiên Trình thấy vẻ xinh đẹp này của mình đã cởi đồ xuống? Cháu quả thực là, quả thực …”

Nàng đau lòng lẩm bẩm, đi tới kéo làn váy dài “Cháu xem viền ren này, là kim tuyến trân quý nhất đan thành, còn nơ bướm xanh bằng gấm này bóng loáng như nước, cháu có biết không đây là đồ vật ta chuẩn bị cho lễ trưởng thành của Alice khi ta biết chúng ta sẽ tới Đại Chu đó”

Nàng hít sâu một hơi, đưa tay chỉ vào ngực Chân Diệu “Quan trọng nhất là cháu nhìn nơi này xem, nhìn một cái, bình thường có lớn như vậy không? Cháu có biết vì sao cữu cữu của cháu yêu ta không? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hắn liền trừng lớn mắt nhìn nơi này, khi đó ta liền biết người nam nhân này là trốn không thoát khỏi tay ta rồi”

Kelly cười hì hì, hồn nhiên như thiếu nữ.

Chân Diệu cúi đầu, nhìn mảng trắng nõn kia, có chút dao động.

Bánh bao nhỏ của nàng khó được một lần tranh khí. Cũng đã chịu tội rồi, có phải nên để cho hắn nhìn thấy một chút không?

“Mau đi ra nào” Kelly đẩy nàng ra phòng khách.

Thanh Cáp bưng một khay đồ vào, trên đĩa bích diệp bày bánh gạo nếp hoa quế. Một đĩa thủy tinh đựng củ cải cuốn tôm, một chén thịt ba chỉ xào cần, quan trọng nhất là một phần thịt hươu nướng nóng hôi hổi.

Kelly hưng phấn hoan hô, vỗ tay nói “Vừa lúc Jack và Alice không ở đây, hôm nay ta phải hưởng thụ thức ăn của Đại Chu mới được”

Chân Diệu cũng ngồi xuống, cầm đũa bạc khắc hoa văn cây cỏ, hướng tới đĩa thịt hươu.

Kelly cao giọng hỏi “Diệu, cháu muốn ăn cái gì?”

Chân Diệu có chút khó hiểu “Không phải là ăn cơm sao?”

Kelly lắc đầu liên tục “Không, không, không, cháu không nên ăn cái gì. Cháu mặc quần áo xinh đẹp như vậy, chỉ có thể ưu nhã ngồi một chỗ hoặc tản bộ từ từ trong vườn hoa.

Kelly nói xong, cười xin lỗi một tiếng “Ta đây ăn trước đã”

Chân Diệu ngồi thẳng tại chỗ, nhìn Kelly bắt đầu ăn uống.

Nàng không cách nào không ngồi thẳng lên, chỉ cần nghiêng lệch một chút, dải ép eo cứ như bộ xương đâm vào sườn nàng.

Mắt thấy thức ăn ngon đã tiêu hao hơn phân nửa, Chân Diệu cũng không nhịn được nữa, cầm chiếc đũa, chính xác gặp lấy một  miếng thịt hươu nướng, không để Kelly kịp nói gì liền nhanh chóng bắt đầu ăn.

Kelly nhìn Chân Diệu, ánh mắt phá lệ phức tạp.

Chân Diệu cũng không để ý nhiều như vậy, nàng đã bị đám dầu mỡ này mê hoặc rồi, sẽ không vì ăn mặc mà bỏ qua thịt hươu nướng này.

“Diệu, cháu thật không thể ăn nữa đâu” Kelly trợn mắt há hốc mồm hồi lâu vội vàng nhắc nhở.

“Xin yên tâm, cháu nhất định sẽ không để dầu mỡ dính vào quần áo” Chân Diệu hướng Kelly cười cười.

Kelly càng không ngừng lắc đầu: “Không chỉ là vấn đề này ——”

Lời còn chưa dứt thì có nha hoàn bẩm báo “Đại nãi nãi, Thế tử gia tới”

Tiếng nói còn chưa dứt, La Thiên Trình đã vén rèm tiến vào. Phía sau còn có phụ tử ba người Ôn tam cữu.

Kelly vội vàng đứng lên nghênh đón.

Trong miệng Chân Diệu còn ngậm thịt hươu vội vàng nuốt xuống, dùng khăn lau khóe miệng, vội đứng lên.

Nàng đang mặc trên người là kiểu váy cung đình Tây Dương, lúc này vừa đứng lên, dạ dày bị căng lớn sau khi ăn, chịu không được sự bó buộc của đai lưng, cảm thấy cơn đau nhói truyền tới, trước mắt tối sầm ngã về phía trước.

La Thiên Trình từ trong khiếp sợ sực tỉnh, một bước xông tới ôm nàng, sắc mặt đại biến “Xảy ra chuyện gì?”

Lại nhìn thấy một mảng trắng nõn lớn trước ngực nàng lộ ra, hắn theo bản năng che chắn tầm mắt của người bên cạnh.

Kelly tương đối trấn định, khóe miệng còn hàm chứa nụ cười “Nàng mặc quần áo như vậy còn ăn uống, đích thị là không chịu được sự trói buộc, nghẹn tới ngất đi”

Sắc mặt La Thiên Trình tái nhợt, nhìn tới khuôn mặt xanh mét cùng với khóe miệng còn bóng nhoáng của Chân Diệu.

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

“Không có chuyện gì, chỉ cần đổi lại quần áo cho cháu nó là được” người mở miệng lần này chính là Ôn tam cữu.

Chống lại ánh mắt nghi ngờ của La Thiên Trình, hắn vẫn bình tĩnh như thường nói “Lúc Kelly còn trẻ, loại bất tỉnh này cứ hai ngày lại xảy ra một lần”

La Thiên Trình yên lặng xoay người.

Thật là đủ rồi!

“Cậu út, mợ, ta cáo lui trước”

Hắn ôm Chân Diệu sải bước vào nội thất, đuổi nha hoàn muốn theo vào hầu hạ ra ngoài, trầm mặt đặt Chân Diệu ở trên giường, lật người, mất sức chín trâu hai hổ cuối cùng mới cởi hết quần áo chết tiệt nọ ra.

Nhìn thấy dưới sườn Chân Diệu một mảng xanh tím, La Thiên Trình hít vào một hơi.

Chân Diệu dần dần tỉnh lại, nhìn thấy La Thiên Trình gần trong gang tấc, nhất thời thẫn thờ, đột nhiên cảm giác được trên người lạnh lẽo, nhấc áo ngủ bằng gấm che ở trên người lên, không khỏi kinh hô.

“Chàng, chàng ——”

Chẳng lẽ quần áo nàng mặc hiệu quả quá tốt, cho nên Thế tử nổi lên sói tính, không để ý tới đám người cậu út, ôm nàng vào trong này tùy ý làm bậy?

Mặt nàng thoáng cái đỏ bừng, cáu giận nói “Thế tử, chàng như vậy, sau này ta sao có thể gặp người”

“Ta biết việc này rất mất mặt, nhưng nàng yên tâm, cậu út cũng không cười nàng, họ là người từng trải, đã tương đối có kinh nghiệm”

Cái gì?

Chân Diệu đột nhiên có cảm giác văn hóa Tây Dương thật đáng sợ, cậu út bị đồng hóa không nói, ngay cả Thế tử cũng học được cái xấu.

Nàng kéo chăn phủ lên mặt, oán giận nói “Chàng không biết xấu hổ, thật là khốn kiếp, hạ lưu …”

La Thiên Trình càng nghe càng thấy có cái gì đó không đúng, linh quang chợt lóe, bừng tỉnh đại ngộ, hắn hất chăn, không để ý tiếng kinh hô của Chân Diệu, lật người nàng đánh một cái lên mông nàng, vừa đánh vừa nói “Nàng kẻ ngu ngốc này, mặc quần áo kỳ quái, xấu chết người không nói, còn làm cho mình ngất đi, ta chưa từng thấy người nào ngốc như nàng”

Chân Diệu bị đau thấp giọng hô, lại bị La Thiên Trình mạnh mẽ lật lại, chỉ về phía xương sườn nàng nói “Tự nàng xem đi, xem chuyện tốt của nàng”

Chân Diệu cúi đầu, lúc này mới nhìn rõ một vòng xanh tím trên người, không khỏi giậ mình hít một ngụm lãnh khí “Nghiêm trọng như vậy?”

“Cho nên nàng rốt cuộc nghĩ cái gì? Quần áo kia quá cổ quái, khó coi”

“Chàng thật cảm thấy khó coi?” Chân Diệu kinh ngạc.

La Thiên Trình gật đầu khẳng định.

Chân Diệu khóc không ra nước mắt.

Nàng cho là kiểu váy cung đình Tây phương này sẽ cho người ta cảm giác mới mẻ, nhưng người thời đại này thẩm mỹ thật là bất đồng.

Nói như vậy, nàng rõ ràng là bị váy áo xiết chặt mà ngất đi thôi!.

La Thiên Trình bất đắc dĩ thở dài, xoay người từ trong ngăn kéo lấy ra Vân Sương cao thượng hạng, tinh tế bôi trét quanh bụng nàng.

Cảm giác mát mẻ truyền đến, Chân Diệu cảm thấy thư thái không ít.

“Khá hơn chút nào chưa?”

Cảm thấy rất là mất mặt, Chân Diệu miễn cưỡng gật đầu.

Ngón tay La Thiên Trình nóng kinh người, bất tri bất giác hướng lên trên cuối cùng dừng ở quả anh đào xoa nhẹ vân vê.

Chân Diệu không nhịn được ưm một tiếng, thân thể co lại.

“Đừng động, ta còn đang bôi thuốc cho nàng!” tiếng nói La Thiên Trình ám ách trầm xuống.

“Chàng nói nhảm …”

La Thiên Trình giương mắt, trong mắt quang mang khởi phát, tình triều như nước, nụ cười kiều diễm nở ra “Ta nào có nói nhảm?”

Hắn cúi người, ngậm nụ hồng đào đã sớm thẳng đứng, hai tay chậm chạp ôn nhu hướng tới phía dưới.

Trong giường nhất thời phiêu động, giường nhẹ lay động, ánh sáng trong phòng nhiều lần biến hóa, dần dần vân tiêu vũ tán, trong không khí tản mát mùi vị làm cho  người khác tim đập mặt đỏ.

Bạch Thược và A Loan đỏ mặt đi vào thu thập thỏa đáng, rồi vội vã đi ra ngoài.

Hai ngày sau, Chân Diệu vẫn canh cánh trong lòng, hỏi La Thiên Trình “Quần áo kia, thật xấu như vậy? Ta nghe tam cữu mẫu nói, mỗi lần cậu út nhìn thấy nàng mặc đồ này, đều rất thích thú đấy”

Sắc mặt La Thiên Trình cổ quái, khóe miệng nhếch lên hỏi “Nàng xác định cậu út là thưởng thức?”

“Chẳng lẽ không đúng?”

La Thiên Trình lấy tay chống trán, khẽ cười một tiếng “Hôm qua ta và cậu út uống rượu, cũng nghe cậu út nhắc tới chuyện này. Cậu nói …”

Hắn dừng lại, buồn cười nhìn Chân Diệu một cái, nói tiếp “Cậu út  nói, hắn lần đầu tiên nhìn thấy mợ mặc xiêm y như vậy xuất hiện trước mặt, bị dọa sợ ngây người, nói cũng không nói được”

Thì ra là như vậy!

Chân Diệu hận không có cái lỗ để chui xuống, mợ à, ngài cùng cậu út hiểu lầm lớn như vậy, hai người có biết không?

Nàng vẫn có chút không cam lòng “Nhưng mợ ba nói, cậu út rất thích nàng …”

Sắc mặt La Thiên Trình càng thêm cổ quái, nhíu mày “Kiểu Kiểu, nàng thật muốn biết nguyên nhân?”

“Đúng”

La Thiên Trình  cúi xuống, giảm thấp thanh âm nói “Rất đơn giản, cậu út nói, tam cữu mẫu cách ba ngày té xỉu một lần, sau đó lại giống như chúng ta hôm đó …”

Sắc mặt Chân Diệu nhất thời đỏ lên, hung hăng lườm hắn một cái “Ta không tin, cậu út sẽ không nói với chàng những lời như thế”

La Thiên Trình chê cười một tiếng “Lời này không cần phải nói, đoán cũng đoán được, nếu không những nữ nhân kia xiết mình cho tắt thở như thế có lợi ích gì? Không phải đợi mình ngất đi, đợi nam nhân tới giải cứu hay sao?”

Thì ra còn có ý nghĩa này, Chân Diệu cảm thấy như mình bị say rồi.

Ý chỉ nhậm chức của Ôn tam cữu rất nhanh được truyền tới.

Quốc khố Đại Chu trống không, mở cấm biển là chuyện lửa xém lông mày, có nhân tài quen thuộc văn hóa Tây Dương như Ôn tam cữu, tự nhiên là nhân tài đúng đất dụng võ, Chiêu Phong đế vung bút, lập tức bổ nhiệm.

Chân Diệu cùng Jack và Alice chung đụng nhiều nên có tình cảm lớn, không để ý gió thu lớn, vẫn đưa tiễn tới tận bến tàu.

Gió thu như châm, thổi tới đau rát, nhưng không ngăn được người đưa tiễn lưu luyến.

“Được rồi, các cháu trở về đi, sau này còn có cơ hội trở lại, nếu cần thứ gì, cứ viết thư qua” Ôn tam cữu nhìn quanh mọi người, chắp tay chào.

“Diệu, cháu nhất định phải tới Đông Ngu” Kelly ngưng mắt nhìn Chân Diệu, lệ nóng doanh tròng, sau đó giọng nhỏ lại “Nếu thật sự không đi được, cháu phái nha hoàn biết làm đồ ăn tới đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK