Beta: Sakura
A Loan cầm một cái hộp gỗ nhỏ, có khắc hình hoa lạc tiên đỏ thắm tới đưa cho Chân Diệu.
“Tử Tô, cái này cho ngươi.” Chân Diệu chọn một đôi khuyên tai bằng vàng hình tròn, có khắc dây thường xuân đưa cho Tử Tô.
Tử Tô có chút ngoài ý muốn.
Nàng từng được thưởng trang sức bằng vàng từ chỗ lão phu nhân, nhưng được thưởng từ một cô nương chưa xuất giá cũng là hiếm có.
Dù sao Phủ Kiến An bá cũng không phải gia đình hào phú, cũng chẳng phải hoàng thân quý trụ (hậu duệ quý tộc).
Mỗi cô nương nguyệt ngân mỗi tháng cũng chỉ có bốn lượng mà thôi.
“Đa tạ cô nương ban thưởng.” Hai tay Tử Tô nhận lấy khuyên tai vàng, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng rất cảm động.
Tứ cô nương là một chủ tử phúc hậu.
Chẳng qua là….. ra tay có chút rộng rãi.
Tử Tô cảm thấy, đợi lát nữa nàng lại phải nói lời khó nghe rồi.
“A Loan, Bách Linh, cái này cho hai ngươi, mỗi người một đôi.” Chân Diệu lấy ra hai đôi hoa tai hình cỏ ba lá bằng vàng.
Nha hoàn trong phòng đều có chút ngoài ý muốn. Các nàng vốn tưởng rằng Tử Tô không có lấy trâm và nhẫn, đây là phần thưởng đặc biệt của cô nương, không ngờ nhị đẳng cũng có phần.
Đây là vàng đó!
Trên mặt A Loan cũng có lay động, nhưng chỉ cúi đầu, thấp giọng nói: “Tạ ơn cô nương đã thưởng.”
Bách Linh thì hoan khoái (vui vẻ, khoan khoái) nở nụ cười, kiều thanh tiếu ngữ nói: “Đa tạ cô nương khen thưởng, cô nương vừa xinh đẹp vừa thiện lương, đi theo cô nương là phúc khí của nô tỳ.”
Chân Diệu ngạc nhiên: “Cái này thì liên quan gì đến đẹp với không đẹp?”
Bách Linh dí dỏm nháy mắt: “Cảnh đẹp như vẽ, vui tai vui mắt nha, nô tỳ ngày ngày nhìn cô nương đẹp như họa, chẳng phải là phúc khí sao.”
Chân Diệu cười lớn: “Nói cũng phải, cho nên các ngươi cũng phải ăn mặc thật đẹp để cô nương ta thấy hài lòng.”
Vừa nói vừa chỉ vào mấy cái khuyên tai bạc: “Mấy đôi khuyên tai bạc này, mấy tam đẳng nha hoàn các ngươi mỗi người một đôi.”
Tiểu nha đầu mừng rỡ, mỗi người một đôi.
Tước Nhi vừa đơn thuần vừa thông tuệ, thấy cô nương cao hứng liền đeo lên ngay tại chỗ.
Những người khác thấy vậy vội vã làm theo.
Chân Diệu cười híp mắt gật đầu, liếc mắt nhìn đôi khuyên tai bạc trơ chọi trong hộp, dừng một chút, hỏi Tử Tô: “Tiểu Thiền thế nào rồi?”
Không khí hoan khoái trong phòng hơi chững lại.
“Nô tỳ để nàng ở trong phòng yên tĩnh mấy ngày, sau đó cho đi phòng bếp trông lửa.”
Tiểu Thiền vẫn có chỗ để dùng, nếu hiểu được tiến thối, biết cái gì nên làm, thân là nha hoàn cái gì không được nghe, tương lai sẽ là một trợ thủ đắc lực cho cô nương.
Hiện tại phải cố mài dũa tính tình, nhìn xem khi nào thì mài dũa được, nếu không được mà nói thì cứ trông bếp lò thôi.
Tử Tô vốn tưởng Chân Diệu mềm lòng, nghe an bài của nàng sẽ nói gì đó. Không nghĩ tới Chân Diệu chẳng qua chỉ gật gật đầu. Bảo A Loan thu cái hộp vào, ra hiệu cho bọn nha hoàn đều giải tán.
A Loan lưu lại nhẹ giọng nói: “Cô nương, nô tỳ bóp vai cho ngài nhé.”
Chân Diệu dựa vào ghế để A Loan bóp vai cho nàng. Thuận miệng nói: “A Loan, ngươi biết rất nhiều, trước kia ngươi là người ở đâu vậy?”
A Loan dừng tay lại, một lúc lâu mới nói: “Nô tỳ từng làm nha hoàn ở một nhà giàu, sau nhà đó phạm tội những tiểu nha đầu chúng ta bị bán đi.”
“Vậy à.” Chân Diệu nói xong không lên tiếng nữa.
A Loan nhìn lại, người đã ngủ rồi, lập tức lấy áo choàng phủ lên cho nàng, tiếp tục bóp.
Chân Diệu tỉnh lại, thu thập một phen rồi đến chỗ Chân Nghiên.
Chân Nghiên đang ăn điểm tâm, thấy Chân Diệu vào vội gọi tiểu nha đầu lấy khăn cho nàng lau mồ hôi, sẵng giọng nói: “Làm sao một chút đã tới rồi, lại vào lúc nóng thế này. Đã ăn điểm tâm chưa?”
Chân Diệu mặc cho Chân Nghiên lau mồ hôi cho nàng, nghiêm mặt cười nói: “Còn chưa đâu, đây chẳng phải là đến chỗ Nhị tỷ đòi ăn sao.”
“Ta đây nào có cái gì ăn ngon.” Chân Nghiên quét mắt nhìn bánh đậu xanh trong đĩa, cau mày.
Nàng bị giảm cân mùa hè (mùa hè ăn ít nên giảm cân), trong phủ, bữa trưa chính là chút điểm tâm, nước canh, ngày ngày đều là cái dạng này, làm gì còn muốn ăn nữa.
“Tứ muội, nếu rảnh rỗi thì làm chút phỉ thúy lương quả để ăn đi, để ta được thơm lây, sau này muốn ăn cũng khó.”
“Này còn không đơn giản sao, quay lại muội viết công thức cho tỷ không phải được rồi, sau này lúc nào muốn ăn thì ăn.” Chân Diệu lơ đễnh nói.
Chân Nghiên nghiêm túc từ chối: “Ta cần công thức của muội làm gì, những thứ này muội phải giữ kín, đừng có rộng rãi như vậy, ai muốn cũng cho.”
“Tỷ không phải người khác, tỷ là tỷ tỷ ruột của muội mà.” Chân Diệu cười nói.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy một tờ công thức quá trân quý, chính là cùng nguyên liệu, cùng một công thức nhưng người khác nhau sẽ làm ra mùi vị khác nhau mà.
Lại nói nàng không chuẩn bị mở tửu lâu gì đó, chỉ ăn vui vẻ mà thôi.
Nhìn Chân Diệu cười như hoa, vành mắt Chân Nghiên không tự chủ được đỏ lên, vội vã quay đầu đi chỗ khác.
Chân Diệu rất hiểu tâm tình của Chân Nghiên, đều không nói gì, nữ nhân sắp lập gia đình đều có chút bi thương, thấp thỏm như vậy đi, huống chi thời đại manh hôn ách gả (cưới gả khi không biết mặt đối phương).
Ách, nghĩ đến cái này tâm trạng có chút không tốt.
Nàng không phải manh hôn ách gả, kết quả còn không bằng người ta!
Hai tỷ muội vẻ mặt đau khổ ngồi đối diện nhau, Chân Nghiên trước điều chỉnh lại tâm tình, đưa tay nhéo mặt Chân Diệu nói: “Cũng kỳ quái, người muội gầy như cành liễu sao trên mặt lại nhiều thịt như vậy.”
Nói rồi có chút lo lắng liếc qua bộ ngực Chân Diệu một cái.
Chân Diệu oán giận trừng Chân Nghiên.
Nàng đến kinh nguyệt lần đầu còn chưa có, có thể trổ mã mới là lạ đấy!
Chân Nghiên không trêu chọc nàng nữa cười hỏi: “Nói đi, trời nắng như vậy lại chạy tới đây, có chuyện gì?”
Chân Diệu đẩy hộp gỗ hoa lê qua: “Nhị tỷ, cho tỷ hạ lễ tân hôn, phải nói trước, đến hôm thêm trang muội chỉ tùy tiện đưa chút đồ thôi.”
Chân Nghiên mở hộp nhỏ ra, kim quang lấp lánh, ánh sáng đỏ phát quang, quả nhiên khiến người ta hoa mắt thần mê.
Không khỏi giật nảy mình: “Đây là đồ Bảo Hoa lâu mới ra?”
“Nhị tỷ cũng biết?”
Chân Nghiên mím môi.
Nàng có thể không biết sao, hôm đó Ôn thị dẫn nàng đến Bảo Hoa lâu chọn đồ trang sức, bộ Hồng Bảo Thạch Hồ Điệp này lúc đó cũng nhìn qua rồi.
Nói thật, bất luận là nàng hay Ôn thị đều vô cùng thích bộ trang sức tinh sảo, tươi mát này. Chẳng qua giá tiền hai trăm lượng bạc làm người ta chùn bước, cuối cùng cũng không có mua.
Khi đó nàng khó mà không tiếc nuối, nữ nhân cả đời cũng chỉ gả một lần, ai lại không muốn trang điểm thật xinh đẹp.
Phủ Kiến An bá chỉ là nhà huân quý trung đẳng, gả nữ nhi, quỹ công xuất bạc không nhiều không ít.
Ôn thị lại càng không dễ dàng, mua bộ trang sức này chỗ khác Ôn thị lại phải bỏ tiền riêng bù vào, nàng nỡ lòng nào.
Đặc biệt là người cha kia, tình huống lại càng hồ nháo.
Không ngờ Chân Diệu lại đưa cho nàng vật mà nàng vừa ý nhưng không có được.
“Cái này quá quý trọng rồi, ta không thể nhận.” Chân Nghiên đẩy hộp nhỏ về.
“Nhị tỷ ~~~”
Chân Nghiên lắc đầu: “Ta thật sự không thể nhận cái này. Ta biết vì hôm thất tịch muội vừa vặn có được chút bạc, nhưng tương lai chỗ cần tiêu cũng nhiều. Mà muội phải gả vào phủ Trấn Quốc công, không có nhiều bạc bên mình sao được. Bộ trang sức này muội giữ lại cho tự thêm vào đồ cưới của mình đi, đến lúc đó cũng có thể diện.”
Thấy vẻ mặt Chân Diệu không vui, trìu mến vuốt vuốt sợ tóc rủ xuống bên thái dương nàng: “Tâm ý của muội muội ta nhận.”
Chân Diệu mím môi: “Nhị tỷ, tâm ý của muội quý trọng hơn vật này nhiều.”
Vừa nói vừa nhìn Chân Nghiên cười, ánh mắt trong suốt, nụ cười tinh khiết.
Không có lục đục trong nội viện, không có ngôn ngữ giao phong của phụ nhân.
Nàng coi đây là tỷ tỷ ruột thịt của mình, là người chủ động cho nàng quan ái khi tới đây.
Mấy thứ trang sức vàng bạc kia quả thực không bằng tâm ý của nàng.
Chân Nghiên hiểu ý tứ Chân Diệu, chớp mắt nhanh mấy cái ngăn nước mắt lại, cười nói: “Được, Nhị tỷ liền thu lại.”
Tỷ muội lại nói một lúc Chân Diệu mới về Trầm Hương uyển.
Hai ngày sau, trời vô cùng nóng trong nhà có đặt băng mà trong người vẫn cảm thấy nóng.
Chân Diệu quyết định làm một chút đá bào để ăn.
Chẳng qua mùa này trong phủ không có cung cấp sữa bò, sữa dê, chỉ đành sai người ra ngoài mua.
“Cô nương, chỉ có một bình này, mấy nhà kia đều là bò non, không có sữa.” Bách Linh cầm một cái bình sứ đi vào.
“Đủ rồi.” Chân Diệu để sữa bò lên bếp đung lên, dặn Thanh Cáp quấy đường trắng và lòng đỏ trứng.
Chờ các bước làm gần xong thì bắt đầu làm đá bào, chờ được rồi lại bỏ dưa hấu đã cắt miếng lên trên.
“Bách Linh! Phân phối những thứ này cho tốt. Ướp đá vào mang cho Lão phu nhân và các phòng.”
Chân Diệu muốn cho Ôn thị và Chân Nghiên nếm thử, chẳng qua trong cùng một nhà, không đưa đến những nơi khác sẽ bị nói xấu, tất nhiên nàng không muốn có nhược điểm này.
Tự mình mang chén đá bào đến Hòa Phong uyển, thấy Tam lão gia hấp tấp đi vào.
“Phụ thân.” Chân Diệu khách khí mà không thân thi hành lễ.
Tam lão gia đánh giá trên dưới Chân Diệu một lượt, mở miệng còn mang theo mùi rượu: “Trời nắng nóng, chạy đến đây làm gì?”
Chân Diệu nghe mà trong lòng tức giận, âm thầm trợn mắt nói: “Mấy ngày nay mẫu thân ăn ngủ không tốt, con gái sợ mẹ một mình quá buồn bực nên đến đây bồi.”
“Con trước về đi, hôm nay ta tìm mẹ con có việc.” Tam lão gia nấc một cái nói.
Chân Diệu tránh sang bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.
Nàng thật không hiểu sao Tam lão gia lại biến thành như vậy, chỉ vì một cô gái thanh lâu?
Trong trí nhớ, Tam lão gia không phải một nam tử quá xuất sắc, thậm chí còn có chút tầm thường, nhưng đối xử với Ôn thị không tệ lắm.
Chẳng lẽ……… người đến tuổi trung niên thì gặp được chân ái?
Chân Diệu cảm thấy muốn nôn.
“Con gái làm chén đá bào, mang về sợ tan mất.” Chân Diệu nói xong không để ý đến Tam lão gia nữa, nhấc chân đi vào.
“Phu nhân, Tứ cô nương tới, ách, Tam lão gia cũng ở bên ngoài.” Cẩm Bình nói.
“Diệu Nhi, sao con lại tới đây, mau múc nước cho Tứ cô nương.” Ôn thị vừa nói vừa liếc ra ngoài cửa một cái. “Nói với Tam lão gia ta buồn ngủ, bảo ông ấy về đi.”
“Này……” Cẩm Bình có chút chần chờ.
Nếu Tứ cô nương không đến còn tốt, Tứ cô nương chân trước bước vào còn chưa có đi ra lại nói với Tam lão gia là phu nhân buồn ngủ, đây rõ ràng không ăn khớp a.
Nàng cũng chẳng phải là sợ Tam lão gia, chẳng qua nhìn phu nhân và Tam lão gia ầm ĩ như vậy tương lai nên làm thế nào đây?
“Làm sao, lời ta nói không hiệu nghiêm rồi, bảo với ông ấy ta buồn ngủ!” Ôn thị cao giọng.
“Dạ.” Cẩm Bình vội vã ra ngoài, còn chưa mở miệng đã bị Tam lão gia đẩy ra: “Tránh ra, ta tự mình xem xem phu nhân của các ngươi sao lại buồn ngủ!”
Mùi rượu đập vào mặt.
Ôn thị ghét bỏ cầm khăn che lỗ mũi, phảng phất như không nhìn thấy Tam lão gia: “Diệu Nhi, con nói đây là cái gì?”
“Nữ nhi làm chén đá, mang đến cho ngài nếm thử.” Chân Diệu vừa nói vừa lấy chén đá bào ra.
Trong bàn tay là bát phỉ thúy lưu ly, đựng sữa bò màu trắng và đá bào, bên trên là dưa hấu đỏ thẫm, nhìn đã khiến người ta nhỏ nước miếng.
“Nhìn không tệ.” Ôn thị đưa tay nhận lấy chén đá bào, cầm thìa bạc múc một thìa đưa vào miệng.
Vừa muốn mở miệng khen, cánh tay đã đau nhói, chén đá bào bị rơi xuống đất.
Tam lão gia tức giận ngút trời nói: “Ôn thị, bà coi ta là người chết phải không!”