Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 328

Tuy hương vị cà phê có chút không giống bình thường, nhưng vẫn do chính tay cô pha, bởi vậy cũng không quá ảnh hưởng đến tâm trạng của Phó Đình Viễn, anh vẫn tao nhã ăn bữa sáng.

Vốn định ăn xong sẽ đứng dậy rời đi, nhưng nghĩ ngợi một hồi, anh vẫn bưng bát đĩa mình đã dùng xong đến phòng bếp, lấy nước sôi rửa bát.

Chung Văn Thành biết nấu ăn thì anh cũng không thể yếu thế.

Chẳng qua chuyện có độ khó cao như nấu cơm này tạm thời anh còn chưa cân nhắc đến, anh cứ bắt đầu từ việc đơn giản nhất là vào bếp rửa bát đi.

Đời này anh chưa từng làm qua chuyện này, thế cho nên lúc rửa bát lỡ trượt tay, ly cà phê rơi trên đất, nát bươm.

Du Ân vừa mở máy tính ra chưa viết được mấy chữ đã nghe thấy tiếng động truyền đến từ trong phòng bếp, cô vội vội vàng vàng xông ra ngoài, thì nhìn thấy Phó Đình Viễn đang nhìn đống bát đĩa vỡ vụn trên mặt đất, cô nhíu mày.

Du Ân vừa thấy mấy mảnh vỡ trên mặt đất, nhất thời tim cũng vỡ nát.

Cái ly cà phê Phó Đình Viễn vừa mới đánh vỡ, là chiếc cô kiếm được lúc đi dạo phố ở nước ngoài, sau đó từ ngàn dặm xa xôi mang về nước.

Du Ân thật muốn khóc, cô có sở thích sưu tâm những dụng cụ nhỏ, bọn chúng đều là bảo bối trong lòng cô.

Phó Đình Viễn vốn không cảm thấy làm vỡ một cái ly thì có gì, nhưng vừa thấy dáng vẻ như muốn khóc của Du Ân, anh vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi vốn chỉ muốn rửa bát, kết quả tay trơn cho nên đánh rơi cái ly rồi…”

“Phó Đình Viễn, anh thật đúng là thành việc thì ít mà bại việc có thừa!” Du Ân tức giận mắng một câu, sau đó xoay người đi tìm công cụ thu dọn đống mảnh vỡ.

Phó Đình Viễn bị mắng, im lặng đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu để bình ổn lại cảm xúc của mình.

Thành việc thì ít mà bại việc có thừa?

Bao nhiêu năm qua còn chưa có ai dám nói với anh như: vậy!

Về mặt sự nghiệp, có chuyện nào anh làm mà không hoàn mỹ đến cực hạn? Phó thị dưới sự dẫn dắt của anh, ít nhất đã lớn mạnh gấp hai trước kia, hoàn toàn không còn là Phó thị phải dựa vào Thẩm Thanh Sơn nữa.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ đầu đến cuối Phó Đình Viễn chưa từng đặt Thẩm Thanh Sơn vào mắt Nhưng hình như là…

Phó Đình Viễn nhìn người phụ nữ cầm dụng cụ một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình, trong lòng không khỏi cảm khái, hình như là… hôn nhân của anh thất bại.

Anh đánh mất người phụ nữ vốn nên thuộc về mình.

Cho nên, hiện tại anh bị cô mắng, cũng là anh đáng đời.

Du Ân thu dọn mảnh nhỏ bỏ vào thùng rác, Phó Đình Viễn giơ tay nắm cánh tay cô, trịnh trọng nhìn cô hứa hẹn: “Tôi sẽ mua cho em một chiếc khác.”

Nghĩ gì đó, anh lại nhấn mạnh một câu: “Chiếc ly cà phê tốt nhất thế giới, em cứ thỏa thích mà chọn.”

Bất luận có đắt cỡ nào, anh đều mua về cho cô.

Du Ân tức giận hất tay anh ra: “Đây là chiếc ly tôi đào được từ nước ngoài về, lúc mua nó chính là chiếc duy nhất, trên thế giới chỉ có một!”

Còn nữa, anh tưởng rằng có tiền là có thể mua được tất cả sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ27 Tháng chín, 2022 17:25
đọc mà như kiểu mình xem phim ý
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ27 Tháng chín, 2022 17:24
Ủng hộ ngược nam 9
BÌNH LUẬN FACEBOOK