• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Rừng nhỏ

Beta: Anh

Mẹ Tang hỏi 3 lần liên tiếp: “Có chuyện gì vậy? Thằng nhóc vừa gọi cho con là ai? Con hẹn hò với cậu này ư?”

Tang Uyển Hề ngây ngốc liếc nhìn Giang Hạo Lam đang đứng bên cạnh, nuốt nước bọt: “Mẹ, mẹ nghe con nói đã, không phải như mẹ nghĩ đâu…”

Nhưng mẹ Tang hoàn toàn bỏ ngoài tai lời giải thích của Tang Uyển Hề: “Tang Uyển Hề, con được lắm, đủ lông đủ cánh rồi đúng không, có bạn trai rồi mà còn giấu ba mẹ hả.”

Tang Uyển Hề chật vật giải thích: “Mẹ nghe con giải thích đã… Con với cậu ta…” Cô muốn nói “Không có quan hệ”, nhưng ngước mắt lên vừa hay gặp phải ánh mắt đào hoa và nụ cười như có như không của Giang Hạo Lam, cô khẽ cắn môi, nói tiếp: “Con với cậu ấy không có quan hệ gì, chỉ là hiểu lầm mà thôi!”

Mẹ Tang: “Còn dẻo mồm dẻo miệng? Một người đàn ông nghe điện thoại của con, thế cậu ấy nhặt điện thoại con à?”

Tang Uyển Hề: “…” Chết rồi, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Mẹ không phản đối việc con yêu đương, mẹ chỉ sợ con có chuyện gì cũng không chịu nói cho ba mẹ biết.” Mẹ Tang nói tiếp, “Con để thằng nhóc kia nghe điện thoại đi.”

“A, không cần phải thế đâu ạ…” Tang Uyển Hề khóc không ra nước mắt, cô bắt đầu giả vờ đáng thương, “Mẹ, mẹ không thấy con đang sốt à, khụ khụ khụ, mẹ chú ý đi đâu ý.”

Mẹ Tang nghe thấy giọng con gái yếu ớt thật, giọng điệu của bà trở nên quan tâm hẳn: “Ài, quên đi, con chăm sóc sức khỏe cho tốt đã, chuyện bạn trai thì chúng ta tính sau, con uống thuốc hạ sốt chưa? Nếu con thấy mệt, cứ nằm nghỉ một lát, từ từ, giờ con có ở nhà không? Con và thằng nhóc kia sống chung hả?” Bà phát hiện ra một việc đáng sợ ở nửa cuộc nói chuyện về sau: “Mày để thằng nhóc đó nghe máy, mau lên!”

“…..” Tang Uyển Hề có hơi do dự mà liếc nhìn Giang Hạo Lam, cô ứng phó mẹ qua loa, ai dè Giang Hạo Lam nhéo tay cô rồi cướp điện thoại cô luôn.

“Chàu dì ạ, cháu tên là Giang Hạo Lam.” Giang Hạo Lam nháy mắt với Tang Uyển Hề, ý bảo cô hãy yên tâm.

Tang Uyển Hề nhắm mắt nghĩ, dù sao chuyện cũng xảy ra, đành cam chịu để Giang Hạo Lam tiếp mẹ cô vậy, cô vớ chiếc gối ôm bên cạnh rồi ôm nó vào ngực, lắng nghe cậu và mẹ cô trò chuyện.

Giang Hạo Lam cất giọng tôn kính nhưng không mất đi sự thân thiết: “Chào dì ạ, cháu là bạn đại học của Uyển Hề, cháu tên là Giang Hạo Lam ạ, dì cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cháu học ngành Tiếng Anh, điểm trung bình của cháu là 4,6. Hiện tại cháu đang làm quản lý thực tập sinh trong một công ty con của tập đoàn Giang Hạ. Vâng vâng vâng, hả? Cô nói thế này, trước mắt cháu là bạn trai dự bị của Uyển Hề ạ, cháu vẫn đang theo đuổi cô ấy, hihi vâng cháu cảm ơn dì, cháu sẽ cố gắng hết sức.”

“….”

Sao nghe hơi sai sai, dường như khá thân thiết thì phải.

Cúp điện thoại, cuối cùng Giang Hạo Lam cũng có thể hít một hơi thật sâu, đối diện là ly nước Tang Uyển Hề đưa qua, cô cười hỏi: “Mẹ tôi nói gì thế?”

Giang Hạo Lam tươi cười rạng rỡ, dịu dàng bảo: “Dì nói, dì đồng ý cho chúng ta kết hôn.”

Tang Uyển Hề giật thột, lập tức ném chiếc gối ôm trong ngực về phía cậu: “Tôi tin cái đầu cậu á.”

Giang Hạo Lam mỉm cười, bắt lấy chiếc gối cô vừa ném sang, một tay cậu ôm gối, một tay bưng ly nước lên uống, sau đấy thoải mái ngồi bên cạnh cô, săn sóc trả lại gối ôm cho cô: “Không phải em mệt à? Em ngồi nghỉ đi, đừng nghịch nữa.”

Giọng điệu cậu nhẹ nhàng như dỗ con nít, Tang Uyển Hề vô cùng thưởng thức chất giọng ấy, cô mau chóng bình tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Đầu cô vẫn hơi lâng lâng, trải qua một hồi sợ hãi càng khiến cơ thể cô yếu hơn, cô bối rối nghĩ, vừa nãy Giang Hạo Lam nói cậu ta là bạn trai dự bị thì phải…. Không biết mẹ cô thế nào nhỉ?

Nếu… Nếu bọn họ thực sự hẹn hò, mẹ cô sẽ đồng ý chứ?

Một lúc sau, cô nhìn Giang Hạo Lam bằng ánh mắt vô tội: “Mẹ tôi bảo thế thật à?”

Giang Hạo Lam bật cười, không nhịn được gõ trán cô: “Ngây thơ quá.”

Tang Uyển Hề phồng má: “Anh chơi tôi ư?”

Cô tức giận, chửi thầm trong lòng, tên Giang Hạo Lam này chó quá, cứ thích ghẹo cô hoài, nói năng chẳng nghiêm túc tẹo nào.

Giang Hạo Lam nghiêng đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm tới nỗi khiến con gái nhà người ta xấu hổ mới chịu nói: “Mẹ em dặn tôi cố lên, sớm dắt em về nhà.”

Thiếu niên tuấn tú, tính cách hào sảng, đôi mắt đào hoa chứa ý cười nhàn nhạt, dường như muốn quyến rũ cô vậy, khóe môi cong cong, ngay cả âm thanh cũng có chút lười biếng cùng khiêu khích.

Vành tai Tang Uyển Hề đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng: “Tôi kêu cậu theo đuổi tôi chứ không phải trêu!”

Giang Hạo Lam kéo dài âm cuối, thản nhiên đáp: “Đây mà là trêu à?”

“Thế cậu chưa thử qua ——–“

“Trêu thật rồi.”

Thiếu niên chợt cúi người, tới gần cô từng tí một, vây cô gái dựa xuống ghế sofa, giọng cậu trầm khàn: “Lúc này mới tính là trêu.”

Giang Hạo Lam thình lình tiếp cận khiến Tang Uyển Hề sốc vãi mèo, mặt cậu chỉ cách mặt cô nửa thước.

Hương chanh bạc hà mát lạnh quanh quẩn nơi chóp mũi, trái tim cô đập bình bịch bình bịch như nhảy khỏi lồng ngực, đầu óc trì trệ.

Chết cha, nụ hôn đầu của cô sắp bị cướp mất ư!

Tang Uyển Hề càng lún sâu xuống ghế số pha, định dùng tay che môi chính mình, tay cậu bỗng ấn cổ tay cô, ngay sau đó, tay khác của cô cũng y xì vậy.

Trường hợp khẩn cấp, cô lo lắng nhắm chặt mắt, nhưng xúc cảm trên môi không như mong đợi, cô lặng lẽ mở một mắt, lập tức bắt gặp đôi mắt hơi cong của Giang Hạo Lam, trong veo tựa làn nước, phản chiếu bóng hình của cô bên trong.

Giang Hạo Lam vươn tay, chạm đầu mũi của Tang Uyển Hề: “Vẫn còn quá sớm.”

Sau đấy, cậu lùi ra sau, cười khúc khích trở về chỗ cũ.

“……”

Tang Uyển Hề suy nghĩ liên miên, quá sớm à…… Cô chuẩn bị gần xong rồi mà………

Giang Hạo Lam ngắm gương mặt ửng hồng của Tang Uyển Hề, trong lòng như được rót mặt, cậu trịnh trọng tuyên bố: “Hãy chờ anh, anh sẽ trả lời em sớm thôi.”

Sau khi Giang Hạo Lam bị từ chối, cậu lập tức học ngay một trăm lẻ một cách tán gái, vừa học vừa nghĩ hôm đó bị từ chối dứt khoát là do cậu chưa đủ chín chắn, vì vậy cậu sẽ tặng Tang Uyển Hề lễ tỏ tình khó quên nhất, 99 đóa hoa hồng, bữa tối dưới ánh nên, pháo hoa bùm chíu và ti tỉ thứ tượng tự.

Ngượng ngùng qua đi, Tang Uyển Hề nhếch mép hừ nhẹ: “Chà, chắc long trọng lắm nhỉ, không sợ tôi từ chối nữa sao?”

Giang Hạo Lam vẫn cười đến cảnh xuân xán lạn: “Anh kiểm tra đầy đủ rồi, em không đâu, ngoại trừ việc em không dám gặp anh.”

Tang Uyển Hề ném thêm chiếc gối, định dùng gối vả cậu bầm dập: “Kệ cậu chớ, đồ thiểu năng tự phụ.”

“Đinh đonnggg—–“

Chuông cửa chợt vang lên, Giang Hạo Lam nhìn cửa, đứng dậy chỉ cánh cửa, cười bảo: “Tôi mở cửa nhé, chắc Triệu Tứ đưa đồ đến.”

Tang Uyển Hề không chút lưu luyến xua tay: “Xéo dùm.”

Giang Hạo Lam: “Lần này không sợ tôi bỏ cậu?”

Tang Uyển Hề: “Không hề nhé.”

“Đi đây.”

“Cậu… Đi rồi đừng vác mặt lại nữa.”

Giang Hạo Lam hỏi lại lần nữa: “Có sợ không?”

Tang Uyển Hề trợn mắt trắng hòng dọa cậu: “Sợ! Cút đê!”

Nhận được đáp án vừa lòng, Giang Hạo Lam mới chậm rãi tiến gần cánh cửa.

Tang Uyển Hề nhìn bóng lưng Giang Hạo Lam thở dài thườn thượt, không biết tại sao cô chiếm thế yếu tiếp, chuyện cô thích cậu tỏ nhanh thế ư.

Giang Hạo Lam dựa cửa, hàn huyên với người ta khoảng mười phút, Tang Uyển Hề cảm thấy 10 phút ấy dài như một giờ.

Khi Giang Hạo Lam trở lại, cậu cầm thêm một chiếc hộp giữ nhiệt, Tang Uyển Hề thắc mắc: “Cậu lâu thế?”

Giang Hạo Lam mở hộp giữ nhiệt, bày biện đồ ra khắp bàn, trả lời cô: “Đi 10 phút mà nhớ anh ghê nhở?”

Da gà Tang Uyển Hề rơi đầy đất: “Cậu buồn nôn quá!” Vốn định lùi về sau, Giang Hạo Lam đã nhanh tay giữ chặt cô, đưa cho cô một đôi đũa.

“Thức ăn mua ở phố cũ, ăn mau kẻo nguội.” Giang Hạo Lam nói.

“Ừ.”



Thời điểm Triệu Tứ rời khỏi chung cư Giang Hạ, Tống Nhị đã chờ sẵn trước cửa.

Tống Nhị: “Sao lâu thế? Đưa cơm hộ anh Lam thôi mà?”

“Cậu đoán xem tôi đưa đến nhà ai?”

“Nhà anh Lam.” Nét mặt Tống Nhị tỏ vẻ khó hiểu: “Chẳng nhẽ anh Lam nuôi con gái nhà người ta hả? Từ từ…. Đưa đến nhà bà chủ tiệm bánh ngọt?”

Triệu Tứ: “Chính xác, ngạc nhiên hơn chính là cả hai đều ở nhà bà chủ tiệm bánh.”

“Má ló!” Tống Nhị sợ ngây người: “Chả phải hai ngày trước còn hậm hực vì cầu mà không được à, mà hôm nay ở cùng nhau luôn?”

“Ma nào biết được.” Triệu Tứ bĩu môi, “Anh Lam đỉnh chóp ghê, yêu đương hiệu suất cao lắm.”

Cùng thời gian đó, tại thành phố biển xa xôi, mẹ Tang ngồi trong căn phòng hướng ra biển, buồn bực không vui.

“Có chuyện gì vậy?” Ba Tang đi qua, quan tâm hỏi han bà.

Giọng mẹ Tang bi phẫn lên án: “Con gái lớn rồi, lông cứng rồi, dẫn bạn nam về nhà cơ đấy.”

Ba Tang bàng hoàng ngơ ngác và bật ngửa: “Cái gì?!”

Mẹ Tang chán nản nói tiếp: “Con gái đã trưởng thành, đứa con gái bé bỏng ông chăm lớn bị tên cải thìa nào gặm mất tiêu.”

“Chờ đã.” Ba Tang mở điện thoại, ấn vào ứng dụng đặt vé, “Tôi đặt vé máy bay giờ đây, chúng ta cùng về.”



Chạng vạng, Tang Uyển Hề nghiêng mình nằm ngủ trên ghế sô pha, Giang Hạo Lam ngắm sườn mặt đang say giấc nồng của Tang Uyển Hề, trong lòng phân vân giữa hai phe, đưa cô vô phòng ngủ hay để cô ngủ tiếp trên ghế.

Nhưng tự ý ôm cô mà không xin phép là không lễ phép.

Huống chi khi ôm cô lại dễ đánh thức cô hơn.

Vì vậy, Giang Hạo Lam lấy chiếc chăn mỏng nằm chỏng chơ ở đầu ghế còn lại, nhẹ nhàng đắp cho cô.

Cậu nhướng mày, ngắm nghía cô gái đang ngủ trên ghế, lông mi cô lay động theo từng nhịp thở, yên tĩnh tựa người đẹp ngủ trong rừng.

Ma xui quỷ khiến cậu ngồi xổm xuống, cúi gần Tang Uyển Hề, lén lút quan sát cô.

Dưới ánh đèn ấm áp, làn da cô trắng nõn trong suốt, chắc có lẽ vì cơn sốt đã thuyên giảm, mặt cô mang vẻ tái nhợt, như con búp bê tinh xảo, mong manh dễ vỡ.

Cậu bất giác nghiêng người về phía trước, lặng lẽ hôn giữa mày cô, nụ hồn như chuồn chuồn lướt nước.

Giang Hạo Lam thầm nghĩ, em ngọt thật ngọt ngào, dư vị ngọt ngào ấy đọng lại nơi đầu môi.

Giang Hạo Lam lưu luyến không thôi, khi định ngả ra sau, cổ áo cậu chợt bị cô kéo lại.

Tang Uyển Hề ôm chặt cậu như ôm chiếc gối ôm mềm mại của mình, lẩm bẩm: “Thỏ thỏ…. Ngoan quá, đáng yêu lắm…. Ăn rồi.”

Giang Hạo Lam bị ôm tới nỗi cứng đờ, cậu như bị cố định ở đó, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.

Xong đời, thất sách.

“Không ngoan xíu nào cả.” Giang Hạo Lam khàn giọng đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK