Trong một căn phòng kí túc xá khô nóng, tiếng quạt chuyển động vang tiếng “ong ong”, thỉnh thoảng có tiếng hít thở đều đều.
Bỗng dưng, tiếng chuông reo lên phá vỡ khung cảnh yên bình, đồng hồ báo thức vang khoảng chừng hai mươi giây, cuối cùng cũng đánh thức thiếu nữ đang say giấc nồng.
Tang Uyển Hề trở mình, tắt đồng hồ báo thức, chậm chạp không muốn dậy.
Mới nhắm mắt một chút mà đã đến giờ đi học buổi chiều.
Đường Mính ngủ ở tầng trên, bò từ giường xuống nhìn thấy Tang Uyển Hề vẫn còn ngái ngủ, lắc lắc kêu cô dậy: “Dậy mau lên! Cậu đã học thuộc bài giáo viên giao tiết trước chưa?”
“Bài gì….” Tang Uyển Hề lẩm bẩm, sau khi đầu óc tỉnh táo, cô như xác chết vùng dậy, vuốt vuốt tóc rồi buộc chúng lại. Cô nhảy khỏi giường, mang cặp sách, nhanh nhẹn xỏ đôi giày da hoa nhí, động tác liền mạch dứt khoát.
“Đôi khi thầy còn hỏi vấn đề tiết trước, đừng lề mề nữa!”
Cô hốt hoảng lục tung kệ sách, lấy 4 cây bút màu trắng in chữ 《Thương Mại Quốc Tế》từ ống đựng bút, cầm ly nước rồi nhét tất cả vào balo.
“Nhanh lên nhanh lên!” Đường Mính đứng ở cửa ký túc xá vẫy Tang Uyển Hề, bất đắc dĩ thở dài “Muộn mất rồi!”
“Đây đây!”
Hai người không ngừng tăng nhanh tốc độ chạy tới lớp học, phòng học đông nghịt người, tiếng nói chuyện ồn ào vang vọng khắp căn phòng khiến người ta áp lực. Như những ngày còn ở trường cấp ba.
Hai người khom lưng, tìm một chỗ hẻo lánh cạnh cửa sổ ngồi xuống.
“Lát nữa giáo viên hỏi gì vậy? Tang Uyển Hề đặt sách vở trước bàn, quay đầu hỏi Đường Mính, “Mau lên, tranh thủ năm phút học thuộc lòng đi.”
Đường Mính mở bài tám sách giáo khoa, chỉ đoạn tiếng Anh dài ngoằng: “Ặc, xíu nữa thầy sẽ dựa vào bài này để hỏi đấy.”
“Đợi chút” Tang Uyển Hề nhìn chằm chằm đoạn văn tiếng Anh, sửng sốt vài giây: “Sao lại là đoạn này?”
Đường Mính lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Oa, tâm trí của cậu lớn ghê, cậu mở sách xem thử đi.”
Tang Uyển Hề có dự cảm chẳng lành, cô vội mở phần mục lục, phát hiện toàn bộ sách đều viết bằng tiếng Anh, quyển sách này là giáo trình tiếng anh được biên soạn để dạy chương trình song ngữ.
Khoảnh khắc ấy lòng cô rơi lộp độp, năm cấp 3, thầy cô trường cô ai cũng bảo môn Tiếng Anh dễ học nhất. Ai dè, lên đại học rồi mới biết, nó chẳng khác môn toán khó nhằn là bao.
Mà Tang Uyển Hề – cô đây, tiếng Anh còn khó gấp vạn lần toàn cao cấp. Khó tới nỗi đến giờ cô vẫn chưa biết đọc bảng chữ cái phiên âm IPA.
Cô không từ bỏ ý định hỏi thêm lần nữa: “Tiết này là tiết tiếng Anh thật hả?”
Đường Mính thông cảm nhìn Tang Uyển Hề: “Đúng rồi, giữa trưa tớ vừa nhắc cậu xong, tưởng cậu biết… Haizzz cậu tự cầu phúc đi.”
“……”
Trí nhớ của Tang Uyển Hề rất tốt, những câu văn thơ trúc trắc khó giải thích hay một đề phân tích dài ơi là dài cô đều thuộc trong thời gian ngắn. Mỗi lần tới môn Anh- môn học làm cô sống dở chết dở thìchỉ cần mười phút lại đâu ra đấy.
Giáo viên bộ môn đặt rất nhiều câu hỏi hóc búa cho cô, cô bèn dựa vào kiến thức bản thân ấn tượng giải đáp hết thảy, giáo viên nhíu mày, chẳng bắt được lỗi sai nào.
Nhưng hiện tại cô nhớ không nổi.
Chuyên ngành thương mại quốc tế liên quan đến ngoại thương, nên yêu cầu trình độ tiếng Anh của sinh viên rất cao, đôi lúc sẽ có tiết dạy bằng tiếng anh. Ấy vậy mà, hôm nay vừa lúc trúng tiết đó.
Bài đọc ước chừng ba trang giấy, Tang Uyển Hề đọc sách, tổ hợp chữ cái ABCDEFG xếp thành hàng, giống như chữ cái thiên văn.
Trái tim cô đập bình bịch như ngồi trên đống lửa, đống than nóng bỏng.
Cô giảng viên đứng trước bục giảng đột nhiên gõ gõ mặt bàn, theo tiếng gõ của cô giảng viên phòng học lập tức yên lặng.
Cô giảng viên đeo kính, nhìn qua là một người hiền dịu,nhưng khi dạy lại rất nghiêm túc, có vẻ cô giảng viên ấy tới thời kỳ mãn kinh nên thích làm người khác bẽ mặt.
Tang Uyển Hề an ủi chính mình, không sao, dù sao cũng không phải hỏi cô.
Giây tiếp theo cô nghe thấy cô giảng viên gọi: “Em sinh viên ngồi cuối cùng cạnh cửa sổ đứng lên trả lời.”
“……”
Thường đi bộ ven sông thì làm sao không bị ướt giày. Bao nhiều lần lừa dối thoát nạn kiểm tra miệng, hôm nay các cụ không gánh được rồi.
Tang Uyển Hề nhận lệnh, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu liếc cô giảng viên một cái, rồi cúi đầu, không dám trơ mặt trước tầm mắt ấy.
Cô giảng viên nói một khúc tiếng Anh, phát âm vừa chuẩn vừa lưu loát:
“Chương này đề cập đến tranh chấp, bắt đền, kiện tụng trong lĩnh vực kinh doanh, em nghĩ nên giải quyết những vấn đề đó như thế nào khi thực hiện kinh doanh thương mại.”
(Toàn tiếng Anh)
Tang Uyển Hề sửng sốt, ngây người hai giây, đầu óc chỉ ấn tượng vài chữ “What do you think?”
“What, What?”
“Please speak louder.” (Hãy nói to lên)
“According to, rules or maybe need a, a, Boss!” (thông qua quy tắc, hoặc có lẽ cần một ông chủ)
Tang Uyển Hề nói tiếng Anh cứ đứt quãng lắp ba lắp bắp, câu trả lời qua loa khiến cả lớp cười to một trận.
Sắc mặt cô giảng viên giận tái: “Are you kidding me?”
“……” Tang Uyển Hề cúi đầu, cô nào dám nói nữa.
Đinh đinh đinh, tiếng chuông tan học réo rắt, ngoài cửa sổ sinh viên vội vàng cắp sách về nhà, hoặc tán gẫu cùng nhau.
Vài sinh viên nam cao lớn đi qua, hai người đằng sau mặc áo đen quần đen, người đi đằng trước áo hoa lòe loẹt, phong cách phóng khoáng, bởi vì dáng người cao dài nên tự nhiên tạo cảm giác thời thượng.
“Đại ca, anh xem,đó không phải bà chủ tiệm bánh ngọt ở nhà ăn khi trưa sao?!” Triệu Tứ chỉ vào cửa sổ lớp học.
“Hả?” Giang Hạo Lam dừng bước, quay đầu theo hướng tay Triệu Tứ, tầm mắt dừng trên bóng dáng Tang Uyển Hề.
Chiếc váy hoa màu vàng làm cô trông mảnh mai hơn, cô gái chắp tay sau lưng, ngón tay vặn vẹo, cúi đầu im lặng, hình như cô đang buồn nhưng lưng vẫn thẳng.
Mạnh mẽ.
Giọng điệu Triệu Tứ sặc mùi sung sướng khi người khác gặp họa: “Sáng sớm dẻo mồm dẻo miệng, giờ không nói gì à!”
Giang Hạo Lam “a” một cái, sau đấy tay đút túi quần, quay đầu đi tiếp.
Giọng nói lả lơi pha lẫn sự bất cần đời: “Quả nhiên học kinh tế.”
Triệu Tứ theo sau: “Trên bảng đều là tiếng Anh nè, cô ấy học tiếng Anh như chúng ta àà?
“Trợn to đôi mắt của mày nhìn một cái, economy, trade, customs duty, bình thường mày học chăm chỉ thế sao mấy cái loại tư vựng đơn giản này không biết nữa?”
Triệu Tứ lại nhìn bảng điện tử qua lớp kính tán thành: “Ánh mắt của đại ca tốt quá.”
“……”
“Đại ca, cô ấy ngồi xuống rồi.”
Giang Hạo Lam dừng lại, tùy ý liếc về phía sau, thấy cô gái đã thực sự ngồi xuống, cô dựng giáo trình lặng lẽ nói gì đó với bạn cùng bàn, còn đẩy người ta, khóa miệng cong như hoa.
Giang Hạo Lam: “……”
Giả vờ hướng nội.
Ban đầu anh nghĩ rằng cô gái nhỏ bị hỏi không trả lời được, sẽ khóc.
_______________
Cô giảng viên hạ lệnh “sit down”, Tang Uyển Hề như xá lệnh, cô ngồi xuống, vỗ vỗ ngực.
“Kế tiếp cô trả lời câu hỏi vừa nãy, khi một dự án thương mại quốc tế xảy ra tranh chấp, tất cả các bên liên quan phải tuân theo các quy tắc và thủ tục nhất định. Bài này…”
Cô giảng viên đứng trên bục tiếp tục giảng bài, Tang Uyển Hề lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên.
Cô giảng viên đang giảng bài tự dưng chuyển sang tiếng trung: “Chuyên ngành của chúng ta chủ yếu là ngoại thương, tiếng Anh không thể quá kém, một số bạn học dựa vào trí thông minh mà không học tiếng anh. Thậm chí còn chưa vượt qua bằng cấp 6, không cần tham gia thi bằng cấp 4 cấp 8, nhưng ít nhất phải đậu bằng cấp 6.”
Cả tiết Tang Uyển Hề không hiểu cô giảng viên nói cái gì, bây giờ cô có thể hiểu được, cô nghe thấy sự mỉa mai của cô giảng viên.
Đường Mính bên cạnh thầm thì: “Uyển Hề, cậu còn chưa qua cấp 6.”
Tang Uyển Hề đẩy Đường Mính: “Ai da, cậu đừng chọc nhược điểm của tớ.”
Vị huynh đài bên cạnh cô đã sớm đậu bằng cấp 6 ngay năm thứ 2, IELTS cũng đậu học kỳ 1 năm thứ 3, mà Tang Uyển Hề sau khi đậu bằng cấp 4 liền trôi dạt đi đâu mất, thi bằng cấp 6 ba lần và lần nào cũng trượt, thật sự hơi mất mặt.
Đường Mính ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô giảng viên, viết ghi chú vào vở: “Tớ nhắc nhở cậu, thứ bảy nhớ thi bằng cấp 6, ôn tập cho cẩn thẩn. Năm 4 rồi mà tiếng anh vẫn dậm chân tại chỗ.”
“Cậu nói cái gì?”
“Nè, thời gian thi tiếng anh cấp 6 cậu cũng không biết?”
Tang Uyển Hề sờ lỗ tai: “Tớ, tớ nhớ, hôm trước tớ vừa làm 1 đề xong.”
“Biết là tốt.”
Tang Uyển Hề định nói thêm gì đó, giọng điệu cô giảng viên vốn dịu dàng bỗng trở nên nghiêm túc: ” Hàng cuối cùng, em lẩm bẩm gì thế.”
Chuông cảnh báo trong lòng cô vang lên, lập tức thẳng lưng, vơ đại chiếc bút, giả bộ tập trung ghi bài.
“Cái bạn giả vờ viết kia, cô nhớ em gọi là — Tang Uyển Hề đúng không? Làm cho cô bản báo cáo xuất khẩu thương mại khoảng 500 từ sau đó nộp lại cho cô.”
“A……” Tang Uyển Hề nhíu mày, trong lòng tuy không muốn nhưng lại không dám lên tiếng.
Sau này, cô không dám làm việc riêng nữa, thành thật nghe giảng, mặc dù nửa chữ cô cũng chả hiểu.
Tác giả có điều muốn nói:
Về những câu hỏi chuyên môn mà thầy cô trên lớp hỏi và các môn học song ngữ của chuyên ngành Thương mại quốc tế, bạn hãy tham khảo trên Internet.