Beta: Anh
Sáng sớm hôm sau, Tang Uyển Hề ôm tư liệu đi vào khu dạy học.
Toà nhà với phong cách kiến trúc Châu Âu dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, hành lang dài yên tĩnh, đặt nhiều bàn vào một chỗ, xếp hàng ngay ngắn, chuẩn bị cho sinh viên chuyên môn ngồi học.
Cô bước vào, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, đặt cặp xuống và lấy ra từng cuốn sách 《từ vựng tiếng Anh》《 tiếng Anh nước rút cấp 6》 và《 thực hành thương mại quốc tế 》 (bằng tiếng Anh) rồi chất thành chồng trên bàn.
Tang Uyển Hề thật sự rất nản, không phải vì tiền thuê nhà, mà bởi vì kỳ thi tiếng Anh sắp diễn ra.
Sau đó, cô mở bài thi vừa mới hoàn thành.
Cuốn sách có mùi mực bay tới mặt cô, xông thẳng vào chóp mũi khiến cô phải hắt xì mấy cái, khi nhìn vào các dấu gạch màu đỏ, cô lại bắt đầu đau đầu.
Cô thở dài, giơ tay nhẹ đập vào trán.
Ở đầu hành lang khác, Giang Hạo Lam từ máy bán hàng tự động mua hai chai nước, ném cho Triệu Tứ một chai, mở nắp chai còn lại uống một ngụm lớn, sau đó cùng Triệu Tứ đi dọc hành lang.
“Thời tiết hôm nay khá tốt, trời không nhiều mây, mát mẻ.” vừa nói, Giang Hạo Lam nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, khi anh định thu tầm mắt lại, anh liếc nhìn hành lang đối diện, dưới chân thiếu chút nữa lảo đảo, cũng may anh kịp thời phanh lại và dừng lại.
“Làm sao vậy?” Triệu Tứ nghi hoặc hỏi, nhìn theo tầm mắt của lão đại, lướt qua đại sảnh giữa hai tòa nhà, nhìn về phía hành lang đối diện.
Phía sau hành lang của cửa sổ, ở chỗ bàn màu trắng, một cô gái cột tóc đuôi ngựa đang ngồi đó.
Hai chồng sách dày xếp chồng lên nhau như những ngọn đồi, khuôn mặt của cô gái vô tình xuất hiện giữa ngọn đồi.
Hai tay cô gái chống cằm, nhìn chằm chằm vào bài thi trước mặt, lông mày nhăn lại thành bánh quai chèo.
Triệu Tứ kinh hô: “Bà, bà chủ cửa tiệm bánh ngọt!”
“Uống đi.” Giang Hạo Lam đưa Triệu Tứ nửa chai nước còn lại, xoay người đi qua hành lang bên kia, “Anh qua đó một chút.”
Triệu Tứ còn chưa kịp trả lời, bóng dáng của Giang Hạo Lam đã biến mất ở hành lang.
Cậu ta có chút ngốc, cúi đầu nhìn hai chai nước trong tay, lại ngẩng đầu nhìn bà chủ cửa tiệm bánh ngọt.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cậu, cậu mở to mắt gần như lắp bắp nói, “Không, sẽ không phải vậy chứ!”
—-
Tang Uyển Hề lật tờ giấy thi qua trang thứ hai, liếc nhìn bản dịch tiếng Trung-Anh thở dài, mở nắp bút và bắt đầu làm bài.
“The Songchao was from……It was……”
Cô viết rất nhanh và hăng say, bỗng nhiên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói, khiến tay cô run và chữ “q” biến thành “g”.
“Câu này cậu dịch sai rồi, “thì” không đúng, nên là “thì” hiện tại hoàn thành chứ không phải “thì” quá khứ.”
Cô ngẩng đầu lên, thấy không biết khi nào trước mặt mình có một người đang đứng, dáng người cao gầy, bả vai rộng lớn, một thân quần áo một đen với những họa tiết màu trắng với phong cách mát mẻ.
Hôm nay thiếu gia lại tới.
“Ồ.” Tang Uyển Hề liếc nhìn cậu, dùng nắp bút chọc vào mặt mình, cúi đầu tiếp tục viết.
“Cậu……” Bị làm lơ ánh mắt thiếu gia nhìn cô hồi lâu, hơi hé miệng, thuận thế ngồi xuống, hai người ngồi chung một cái bàn, “Cậu……”
Nghẹn nửa ngày anh vẫn chưa nói ra.
Tang Uyển Hề từ từ ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đen của Giang Hạo Lam, ngữ khí mang theo chút bất đắc dĩ: “Tôi rất khó chịu nếu cậu cứ nhìn tôi như vậy, tôi đẹp lắm sao?”
“……”
Giang Hạo Lam dựa lưng vào ghế với tư thế thả lỏng, ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu lười nhác nói: “Tôi muốn nói là, mắt cậu có ghèn.”
“……?” Cậu sẽ chết nếu không thẳng thắn sao, khẳng định cậu sẽ không có bạn gái.
Mặt Tang Uyển Hề đỏ lên, quay mặt đi, xoa xoa đôi mắt, sau đó quay người lại ngồi thẳng, không phản ứng với anh, tiếp tục cúi đầu làm bài.
“Hiện tại hoàn thành.” Giang Hạo Lam liếc nhìn bài thi của cô, lặp lại lời mình nói.
“Tôi biết rồi!” Tang Uyển Hề nhịn không được ngẩng đầu nhìn vị thiếu gia “Cậu ở đây dạy tôi sao?”
Hiển nhiên Giang Hạo Lam không để ý lời cô, tiếp tục nói: “Cậu làm bài tập cấp 6 sao?”
“……”
“Cậu giống như đang rất chán.”
“……”
“Cậu làm bài tập một mình à?”
“……”
Giang Hạo Lam liếc mắt đỉnh đầu Tang Uyển Hề, nam sinh thản nhiên moi móng tay của cô: “Nếu cậu không để ý thì tôi sẽ dạy cậu? Trình độ của tôi là cấp 8.”
“……”
Sau một lúc lâu, Tang Uyển Hề nhướng mắt lên, “Thật sao?”
Giang mỗ chắc chắn nói: “Đương nhiên rồi!”
Tang mỗ càng thêm chắc chắn nói: “Tôi không tin.”
“…… Tôi là sinh viên chuyên ngành tiếng Anh, điểm trung bình là 4.6!”
“Không lẽ điểm tổng GPA của cậu là 10 à.?
“Điểm tổng GPA của cậu mới 10, điểm tổng GPA của tụi tôi là 5 được không, tôi chỉ có môn ngữ văn là dưới 90 thôi”
“……”
Nghe xong Tang Uyển Hề nhướng mày, nghiêm túc nhìn người trước mặt, toàn thân anh đều toát ra khí chất bất cần và giễu cợt, bốn chữ “Tôi là học tra” gần như in lên trán anh, nhìn thế nào cũng đều không thể liên kết lão đại cùng GPA4+ với nhau.
Giang Hạo Lam có chút khó chịu: “Này, khuôn mặt của cậu như vậy là sao?”
Tang Uyển Hề sờ cằm, mím môi nói: “Cậu tưởng tôi là đứa ngốc sao? Cậu ghi hận chuyện bữa trước tôi đóng cửa thả chó sao? Cho nên cố tình tới đây để phá tôi ôn bài cho kỳ thi.”
Giang Hạo Lam giận tới mức dậm chân: “Cô gái, não cậu cũng suy nghĩ nhiều quá haha! Cậu nghĩ rằng tôi là loại người như vậy sao?”
Tang Uyển Hề nghiêm túc gật đầu: “Giống! ID của cậu tới giờ tôi vẫn còn ấn tượng, Nicotine không hiểu đẹp trai chỗ nào, không giống cậu chút nào!”
Giang Hạo Lam nâng cao giọng, lời lẽ chính đáng nói: “Tôi không phải người có bụng dạ hẹp hòi! Lão tử luôn ngay thẳng và chính trực!”
Nhưng vừa dứt lời, trong lòng cậu liền nghĩ.
Anh có vẻ như đã trả thù cô bằng cách tăng tiền thuê nhà của cô lên.
Nhưng anh thề với bóng đèn, anh tuyệt đối không cố ý!
Lúc này, hùng hổ doạ người cô gái không nói, hai người liền yên lặng, có chút quỷ dị.
Giang Hạo Lam hắng giọng, còn nghĩ rằng do cậu lớn tiếng nên bà chủ cửa tiệm bánh ngọt không nói nữa, trên mặt anh xuất hiện nụ cười tự mãn, giây tiếp theo…… Cô gái lại không cho anh chút mặt mũi nào nói.
“Được rồi.” Cô thở dài, như thể bỏ vũ khí xuống và đầu hàng, giọng điệu đột nhiên thay đổi, “Nhưng tại sao cậu lại tốt giúp tôi ôn tập vậy? Không nên! Chúng ta cũng không thân lắm! Tôi thậm chí còn không biết tên của cậu! Cậu không phải có ý với tôi chứ! Một người không có khả năng đột nhiên tốt với người khác như vậy, trừ khi đầu óc hắn có vấn đề!”
“Ừm……”
Cô gái trước mặt nói với giọng điệu cọc cằn, Giang Hạo Lam có hơi lo lắng.
Cô gái này, nói chuyện sao có thể to như vậy?
Là một cô gái ngọt ngào, đáng tiếc là nói chuyện lại to.
“Được rồi.” Giang Hạo Lam xoa xoa giữa mày, chút áy náy còn sót lại giờ đã biến mất, anh chuẩn bị rời đi, “Vậy cậu ở đây làm bài đi, tôi không quấy rầy cậu nữa.”
Đang chuẩn bị đứng lên, điện thoại đặt trên bàn giữa hai người đột nhiên vang lên, là thông báo nhắc nhở tin nhắn.
Anh nhìn liếc qua, vừa vặn thấy tên người gửi: Ủy ban quản lý phố Giang Hạ.
Trong lòng lộp bộp một cái.
“Điện thoại của cậu có thông báo tin nhắn kìa.” Giang Hạo Lam nói, yên lặng và ngồi lại, giọng nói trầm hơn nhiều.
Tang Uyển Hề cầm điện thoại, mở tin nhắn, nhìn thoáng qua rồi đặt lại chỗ cũ.
Trong lúc này, Giang Hạo Lam lén lút quan sát vẻ mặt của cô, nhưng không nhìn ra được gì.
Anh giả vờ không chút để ý, nói: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tang Uyển Hề nhàn nhạt nói, cô lấy đáp án thi ra từ trong chồng sách, “Là thông báo nhắc nhở thanh toán, chuyên hố những người làm buôn bán nhỏ.”
Giang Hạo Lam: “……”
Giọng điệu nhẹ nhàng và có chút thỏa hiệp:
“Nếu không thì tôi giúp cậu ôn tập tiếng Anh.”
Tang Uyển Hề ngẩng đầu cảnh giác:
“Cuối cùng cậu là có ý gì?”
“Tôi……” Giang Hạo Lam thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, “Tôi không có ý gì hết, đơn thuần giúp đỡ người nghèo mà thôi, liền nhàn rỗi không có chuyện gì nên muốn giúp cậu ôn tập tiếng Anh và cải thiện tỷ lệ đậu cao hơn, đây là trách nhiệm của chuyên môn tiếng Anh như tôi.”
“Rốt cuộc……” Cậu bắt đầu chọn phương pháp khích tướng, cong môi cười, “Có rất nhiều sinh viên cuối cấp không làm được bài tập cấp 6!”
“……” Tang Uyển Hề mệt mỏi, lười để ý đến anh, mở sách đáp án ra, tìm được đáp án vừa dịch, dừng tầm mắt nhìn chằm chằm vài giây, sau đó ngẩng đầu lên, khóe miệng hiện lên nụ cười, chỉ tay vào đáp án, nói lại lời anh vừa nói, “Này! Cậu vừa rồi nói sai rồi! Chính là quá khứ, không phải là hiện tại hoàn thành!”
Giống như có người tát vào mặt mình – Giang Hạo Lam có chút không tin nhìn qua đáp án bài thi, kết quả là đúng thật, anh vừa mới bị mù sao, sao có thể như vậy?
Tang Uyển Hề khoanh tay trước ngực, nâng cằm lên, thần thái theo vẻ đặc thù của cô gái: “Cậu còn nói mình không phải người bụng dạ hẹp hòi, đáp án khi nãy nói sai rồi! Đây không phải là hiểu lầm nhỉ?”
Giang Hạo Lam:……
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, mình đường đường là hiệp sĩ Nicotine phóng tính, lòng dạ luôn luôn rộng lớn, thờ ơ với thế giới và coi tiền như rác, nhưng bây giờ anh phải đối mặt với cô gái có vẻ ngoài mềm yếu, nhưng thật ra có miệng lưỡi sắc bén như hồ ly khiến anh bị bại trận.
Anh phải đo độ lại khi anh quay trở về.
Bằng không thì sao? Giang Hạo Lam tuyệt vọng suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của cô gái, lập tức từ bỏ suy nghĩ của mình.
Nhất thời khí huyết lưu thông, anh lùi một bước sẽ an tâm hơn, anh không cẩn thận nên đã bị quả báo.
Nên trấn an tổ tông này trước, chờ có cơ hội lại giảm tiền nhà xuống……
^_________^