Kiều Trang cười nhạo chính mình, khi xưa, nàng thấp cổ bé họng không thể đòi lại công bằng cho bà. Hiện tại nàng lại sợ, sợ ông trời trêu ngươi nàng. Nhưng nàng làm sao ăn nói với bà, làm sao xứng đáng với tình yêu thương của bà?
Kiều Trang trằn trọc nhiều ngày cuối cùng cũng cho người điều tra. Hai người đều quan trọng với nàng, muốn tiến không được muốn lùi không xong chi bằng tìm ra sự thật.
Hai ngày trước, Kiều Trang nhận được báo cáo, manh mối và hồ sơ lưu trữ của bệnh viện đều bị thiêu hủy vào trận hỏa hoạn xảy ra vào tám năm trước. Điều tra rơi vào ngõ cụt nhưng may mắn tìm ra tung tích của vị bác sĩ năm đó, ông ta hiện tại đã nghỉ hưu và đang cư trú tại Cần Giuộc.
Kiều Trang nhận được địa chỉ, thu xếp công việc tự mình xuống Long An. Từ Sài Gòn xuống Cần Giuộc mất tầm một tiếng. Nàng đỗ xe bên hiên một căn nhà cũ kỹ khan trang, xuống xe bấm chuông.
Một lúc sau,
Người đàn ông gần 60 tuổi bước ra, ông ấy nhìn nàng trong mắt phức tạp: "Cô là..."
Kiều Trang cảm giác ông ta nhận ra nàng, chậm rãi đáp: "Tôi là cháu gái của bà cụ mà bác sĩ đã cấp cứu cách đây mười năm. Bác sĩ nhận ra tôi không?"
Bác sĩ Hưng thở dài: "Vào nhà nói chuyện."
Kiều Trang theo ông Hưng vào trong, ông lịch sự rót cho nàng ly nước, có chút trầm ngâm.
"Cô tìm tôi có phải muốn hỏi về chuyện năm xưa?"
Kiều Trang không do dự đáp: "Đúng vậy."
Ông Hưng ánh mắt đầy hối lỗi, áy náy nói: "Cũng vì chuyện này mà tôi day dứt nhiều năm qua. Thành thật xin lỗi!" Ông Hưng chân thành cúi đầu.
Năm đó, sau khi bà mất, Kiều Trang có làm đơn tố cáo, bên phía công an và bệnh viện nói không có đủ bằng chứng, nàng từng nhờ ông Hưng làm nhân chứng nhưng khi đó ông ta không đồng ý. Vụ việc của bà cứ thế lắng xuống, không một ai quan tâm bà nàng đã chết như thế nào cho đến tận bây giờ.
Kiều Trang không trách ông Hưng, từ tốn nói: "Tôi biết năm đó ông chịu sự uy hiếp. Nhưng bây giờ ông có thể nói cho tôi biết, người được ông cấp cứu đêm đó là ai không?"
Ông Hưng do dự: "Cái này..."
Sở dĩ năm đó ông không ra mặt vì địa vị người kia không nhỏ, ông sợ vạ lây mới không dám lên tiếng, mấy năm qua ông không ngừng cắn rứt cho nên vừa thấy Kiều Trang đã lờ mờ nhận ra nàng là cô bé năm xưa.
Kiều Trang đem tấm hình trên chiếc điện thoại đưa cho ông Hưng, trong mắt có phần căng thẳng: "Có phải...là người trong hình không?"
Ông Hưng hít sâu một hơi, mãi một lúc mới xác nhận: "Là cô ấy - giám đốc của Việt Á."
Kiều Trang có được đáp án sắc mặt tái nhợt, tay cầm điện thoại hơi run lên, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Vậy tình hình của cô ấy khi đó thế nào?"
Ông Hưng thành thật kể rõ: "Rất nghiêm trọng. Nếu không được tôi cấp cứu kịp thời rồi chuyển lên bệnh viện tuyến trên cô ấy nhất định sẽ chết. Đêm đó xác định một trong hai người phải có một người chết. Nếu tôi cấp cứu cho bà cô thì sẽ không đủ thời gian để cấp cứu cho người kia và ngược lại. Mạng người đều đáng quý như nhau, nhưng theo trình tự tôi phải cứu bà cô trước. Chỉ là lúc đó...tôi không có lựa chọn. Rất xin lỗi!"
Kiều Trang nghe xong tâm tư càng hỗn loạn. Nàng giữ lấy chút bình tĩnh còn sót lại, đứng dậy nói với ông Hưng một tiếng "Cảm ơn" rồi nhanh chóng rời đi.
Kiều Trang rời khỏi nhà ông Hưng liền lái xe chạy đến nghĩa trang. Nàng đậu xe bên ngoài, đi bộ một đoạn mới đến. Mấy năm trước khi còn bên Úc nàng đã nhờ người dời mộ phần bà đến đây.
Kiều Trang quỳ xuống nhìn di ảnh của bà, cảm xúc cứ thế vỡ òa, nước mắt bi ai lặng lẽ rơi xuống. Nàng ôm ngực của mình nghẹn ngào giữa những tiếng nấc, ngực trái từng cơn quặn thắt cứ dồn dập mà đến.
Kiều Trang ngửa mặt lên trời, thống khổ và bất lực: "Tại sao lại trêu ngươi tôi? Tại sao lại là chị ấy?"
Kiều Trang bật cười, cúi người nắm chặt lấy đám cỏ, bờ môi cắn chặt bỗng hé mở đầy tang thương.
"Ngoại ơi...con yêu chị ấy, thật sự rất yêu chị ấy. Ngoại sẽ không trách con đúng không?"
Kiều Trang thều thào nói, đôi mắt có chút nặng nhọc nhắm lại. Nàng mệt mỏi nằm bên mộ bà đến khi trời cũng nhá nhem tối mới thẫn thờ rời đi.
***
Khánh Vân ngồi ở phòng khách, trên tay cầm theo chiếc điện thoại. Cô đã gọi cho Kiều Trang nhiều lần nhưng đều không liên lạc được. Cô hỏi Hoàng Yến mới biết Kiều Trang trưa nay lái xe về Long An viếng mộ bà. Hiện tại đã trễ, điện thoại không kết nối, cô làm sao không lo lắng?
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ, Kiều Trang từ bên ngoài đi vào, quần áo lấm lem, sắc mặt tái nhợt, trong mắt chứa đầy mệt mỏi. Khánh Vân nhìn qua liền đứng dậy nắm lấy tay nàng, không giấu được quan tâm.
"Em bị làm sao vậy?"
Kiều Trang đột ngột đem tay thu về, không nhìn Khánh Vân, lạnh nhạt đáp: "Em hơi mệt, lên phòng tắm."
Nói rồi, Kiều Trang liền rời đi, từ đầu đến cuối chưa nhìn qua Khánh Vân.
Khánh Vân nhìn bàn tay trống không của mình, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Kiều Trang. Cô biết Kiều Trang gần đây có tâm sự, chỉ là không nghĩ đến sẽ có lúc em ấy muốn tránh cô.
Khánh Vân lên phòng thấy Kiều Trang tắm xong, mái tóc ướt sũng ngẩn ngơ ngồi trên giường, cô không nói gì, đem máy sấy làm khô tóc nàng.
Khánh Vân vừa chạm đến, Kiều Trang liền né tránh, nhíu mày nói: "Em tự mình làm."
Khánh Vân bất đắc dĩ đưa máy sấy cho nàng, cảm xúc có chút rối bời.
Kiều Trang qua loa sấy xong liền nằm xuống giường, không hề có ý định sẽ nói gì với cô.
Khánh Vân nằm xuống bên cạnh Kiều Trang, theo thói quen ôm nàng nhưng nàng lập tức đem người thối lui, nới rộng khoảng cách, xoay lưng về phía cô.
"Em cảm thấy nóng!"
Khánh Vân ngỡ ngàng nhìn tấm lưng của Kiều Trang. Trước đây, em ấy luôn thích được cô ôm bây giờ lại...? Thật sự là nóng sao? Khánh Vân không biết gần đây Kiều Trang đã xảy ra chuyện gì? Khánh Vân chăm chăm nhìn nàng cuộn tròn một bên, mơ hồ đau lòng.
"Em đang gặp chuyện gì sao? Nói cho chị biết được không?"
Kiều Trang siết chặt tấm chăn, khóe mắt phiếm hồng, thanh âm không nghe ra bất thường: "Em không có chuyện gì. Chị ngủ đi!"
Khánh Vân thở dài, muốn ôm nàng lại cảm thấy đắn đo. Cô xoay lưng, mắt nhắm lại, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon!"
Khánh Vân trằn trọc một hồi bỗng ngồi dậy, cẩn thận xuống giường không để Kiều Trang thức giấc.
Cánh cửa phòng đóng lại, Kiều Trang cuộn mình trong chăn bật khóc.
***
Từ khi Kiều Trang từ Long An trở về, em ấy trở nên xa cách, không chỉ tránh mặt cô còn bài xích khi mỗi khi cô tiếp xúc. Khánh Vân không biết chuyện gì đã xảy ra cho nên càng sợ hãi. Cô thật không chịu được nếu một lần nữa mất đi em ấy.
Khánh Vân như mấy đêm trước, một mình ngồi ở phòng khách chờ Kiều Trang trở về. Đến 11 giờ, Kiều Trang loạng choạng đi vào, trên người lây dính không ít mùi rượu.
Khánh Vân đem Kiều Trang đỡ lấy, em ấy đối với cô tránh xa, lạnh nhạt nói: "Không cần."
Khánh Vân sững sờ mấy giây, nhìn bước đi xiêu vẹo của nàng, không yên tâm đuổi theo, kiên nhẫn nói.
"Để chị dìu em lên phòng!"
Kiều Trang đột nhiên tức giận đẩy Khánh Vân ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, mất khống chế quát.
"Em đã nói là không cần. Chị không nghe thấy sao?"
Khánh Vân nhíu mày, cô đã quen với thái độ lạnh nhạt và sự tức giận không rõ nguyên do từ Kiều Trang trong mấy ngày qua. Cô đã làm sai cái gì?
Khánh Vân dằn xuống đau đớn trong lòng, không quan tâm Kiều Trang có muốn hay không, trực tiếp đem nàng bế lên. Kiều Trang phản kháng đến khi Khánh Vân đặt nàng nằm xuống giường. Cô áp nàng dưới thân, hai tay giữ lấy gương mặt nàng đối diện với mình, không nhịn được hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"..."
"Chị đã làm gì sai?"
"..."
Khánh Vân cười lạnh: "Trước khi phán tử hình cũng phải biết lý do!"
"..."
Khánh Vân trầm trọng gọi: "Trịnh Kiều Trang!"
"..."
Khánh Vân không kiềm chế được hôn nàng. Kiều Trang không tránh né, lẳng lặng khóc: "Chị đừng ép em."
Khánh Vân cứng đờ người, thương tâm nhìn nàng: "Chị ép em sao?"
"..." Kiều Trang nhắm chặt mắt không dám nhìn Khánh Vân.
Khánh Vân bật cười, tiếng cười chua xót tận tâm can: "Được, chị sẽ không ép em."
Cô nói xong ngồi dậy rời khỏi phòng.
Kiều Trang cắn môi ngăn không cho tiếng khóc phát ra. Nàng đúng là điên rồi, nàng làm tổn thương chị ấy, làm tổn thương Khánh Vân của nàng.
Kiều Trang đưa tay đánh vào lồng ngực nghẹn cứng. Nàng đã làm sai cái gì, tại sao lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy?
Khánh Vân uống rượu một mình đến gần sáng mới trở lại. Cô nhìn Kiều Trang say đến cả quên thay đổi, khóe môi khẽ nhướng lên. Đúng là không bao giờ khiến người khác bớt lo.
Khánh Vân ngồi xuống, đem áo khoác trên người Kiều Trang tháo xuống, đúng lúc tin...tin hai tiếng phát hiện điện thoại để trong túi áo. Khánh Vân đem điện thoại đặt trên bàn, ánh mắt lướt qua màn hình.
"Baby, khi nào em về? Chị rất nhớ em!" Đây là dòng chữ Khánh Vân nhìn thấy trước khi màn hình kịp tắt.
Khánh Vân nhíu mày, đưa tay xoa lấy gương mặt nàng, giọng nói vô lực: "Chị không tin em không còn yêu chị?"
"Ngoại, ngoại ơi!" Kiều Trang đột nhiên nói mớ, nước mắt hai hàng nóng hổi rơi đầy trên má.
Khánh Vân thương xót lau lấy nước mắt cho nàng. Kiều Trang mấy hôm nay nói mớ luôn gọi bà ngoại, đến cả trong mơ đã khóc thành như vậy? Bà ngoại em ấy đã mất cách đây mười năm, rốt cuộc chuyện gì khiến em ấy nhớ lại chuyện cũ?
Khánh Vân cảm thấy đau đầu, mệt mỏi nằm lên giường, đem Kiều Trang ôm lấy. Cô hôn lên mí mắt ướt đẫm của nàng, trong lòng chua xót. Chỉ có lúc thế này mới có thể đem người yêu ôm vào lòng. Khánh Vân cảm thấy bất an, cảm thấy đau đớn gặm nhấm trái tim. Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ có một ngày cô thực sự mất em ấy.
***
Kiều Trang thức dậy bên giường đã không còn ai, nghĩ đến những gì diễn ra mấy ngày qua, đôi môi nhợt nhạt mím lại. Nàng làm đau chị ấy cũng không khác nào tự giày xéo trái tim mình. Nhưng lòng nàng thật rối, mỗi khi đối mặt với Khánh Vân cảm giác yêu, tội lỗi, dằn vặt không ngừng tra tấn nàng.
Kiều Trang nhớ đến ánh mắt mất mát và đau lòng của Khánh Vân, hốc mắt nóng lên. Nàng thương tiếc chị ấy nhưng chính nàng lại làm tổn thương chị ấy? Bản thân không ngừng phỉ nhổ chính mình, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Khánh Vân lên phòng gọi Kiều Trang xuống ăn sáng, không ngờ sáng sớm lại thấy nàng nức nở khóc. Khánh Vân đau lòng ôm lấy đôi vai run rẩy, dịu dàng nói.
"Kiều Trang đã xảy ra chuyện gì? Nói chị biết có được không?"
Kiều Trang trong lòng Khánh Vân khóc đến thấm đẫm áo cô mới ngừng lại, không sức lực nói.
"Chiều nay em sẽ trở về Úc."
Khánh Vân hơi nhíu mày, Kiều Trang lại nói tiếp: "Có một số chuyện quan trọng bên đó cần em giải quyết."
"Đi trong bao lâu?"
"Có thể là một tháng."
Khánh Vân nâng lấy gương mặt nàng, trái tim căng chặt: "Em sẽ trở lại sao?"
Kiều Trang gật đầu ôm lấy cô. Nàng cần yên tĩnh để suy nghĩ mọi chuyện, nàng không muốn trong thời gian đó tiếp tục làm tổn thương Khánh Vân. Chị ấy là báu vật của nàng không cho phép bản thân thương chị ấy.
Khánh Vân đè nén bất an, nhợt nhạt mỉm cười: "Chị đợi em!"
***