Khi ông mặt trời đang dần buông xuống, ánh chiều tà ấm áp in hằn trên mặt biển, tiếng gió xào xạc, tiếng dương cầm êm ái, trên con đường đầy hoa, ông Trịnh nắm tay Kiều Trang, dắt tay con gái đi lên lễ đường.
Khánh Vân chưa từng rời mắt khỏi Kiều Trang, nàng mặt một bộ váy cưới trắng tinh, khóe môi đến ánh mắt đều ngậm cười, bước chân vững vàng đi trên đôi giày cao gót, chậm rãi đi về phía cô, chậm rãi lấp đầy tâm trí lẫn trái tim cô.
Ông Trịnh giao bàn tay Kiều Trang cho Khánh Vân nắm lấy, đôi mắt hiền từ có chút xót xa nhìn về phía quan khách.
"Kiều Trang từ nhỏ không có ba mẹ chăm sóc, khoảng thời gian con bé cần nhất, tôi lại không hay biết mình còn có một đứa con gái, thật sự hổ thẹn không thôi. Mấy năm qua dù có bù đắp cũng không bù nổi tình cảm thiếu hụt hơn hai mươi năm. Cũng may con gái tôi cuối cùng cũng chấp nhận người ba này."
Ông Trịnh nhìn về phía Khánh Vân và Kiều Trang trong mắt đầy mãn nguyện, ôn tồn dặn dò: "Khánh Vân, ba tin tưởng giao Kiều Trang cho con. Nhớ kỹ, phải yêu thương và chăm sóc nó. Kiều Trang cũng vậy phải yêu thương và tin tưởng Khánh Vân. Ba không cần gì hơn, chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc với nhau cả đời là được."
Khánh Vân chăm chú lắng nghe dặn dò của ông Trịnh, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ông, toàn tâm toàn ý nói.
"Ba yên tâm! Con sẽ chăm sóc Kiều Trang thật tốt, chúng con sẽ hạnh phúc!"
Kiều Trang hốc mắt phiếm hồng gật đầu, cùng Khánh Vân nắm lấy bàn tay ông: "Ba yên tâm, chúng con sẽ hạnh phúc."
Mấy năm qua, cha con hai người trải qua rất nhiều sự. Nhưng chung quy hai người là máu mủ ruột thịt, đến hiện tại cũng là người thân duy nhất của nhau. Những chuyện trước kia nên gác qua, đời người thấm thoát qua mau, thay vì dùng để oán trách quá khứ thì nên sống cho hiện tại, yêu thương người hiện tại không phải tốt hơn sao.
Ông Trịnh nở nụ cười, lúc sau mới yên tâm cho người đẩy xe xuống, nhường lại sân khấu cho hai nhân vật chính.
Khánh Vân lúc này nhìn Kiều Trang đang đứng bên cạnh mình rồi nhìn xuống quan khách phía dưới, hít sâu một hơi mới nói.
"Thật tình ra thương trường làm ăn nhiều năm, trải qua bao nhiêu sóng gió nhưng cũng chưa bao giờ phấn khích và hồi hộp như lúc này!"
Phía dưới không ít tiếng cười vang lên.
Dừng một lúc, Khánh Vân lại tiếp tục nói: "Năm rồi, tôi có đi xem thầy bói, ông ấy nói tôi năm nay sẽ kết hôn, không ngờ là sự thật. Các vị nhìn xem, vợ tôi có đẹp không?"
Mọi người phấn khích đáp: "Có!"
Khánh Vân cười, giọng nói đầy tự hào: "Tất nhiên rồi, bởi vì cô ấy là vợ của tôi."
Kiều Trang đỏ mặt nhìn sang Khánh Vân. Ai mà trắng trợn muốn khen vợ mình như vậy, mắc cỡ chết!
Khánh Vân nắm lấy tay Kiều Trang, đối với mọi người phía dưới bồi thêm: "Thật ra...cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài giỏi cũng rất yêu tôi. Các vị đừng nghĩ tôi khoe vợ mình, vì sự thật là như vậy rồi."
Quan khách lại không ngậm được cười. Rõ ràng trắng trợn khen vợ đẹp, vợ giỏi rồi lại ngầm công bố cô ấy đã là vợ mình. Đây rõ ràng là đánh dấu chủ quyền còn gì!
Kiều Trang hơi bĩu môi nhìn Khánh Vân, Khánh Vân đối với nàng lại là âu yếm mỉm cười, đôi mắt nâu yêu say đắm, chân thành nói.
"Trịnh Kiều Trang, chị quen biết em gần 11 năm, yêu em 10 năm lại xa cách hết 7 năm. Đời người bất quá mấy chục năm, chị không muốn lại lãng phí. Làm vợ của chị cùng nhau đầu bạc, cùng nhau răng yếu, cùng nhau mắt mờ có được không?"
Kiều Trang phiếm hồng mắt, khẽ đáp: "Khánh Vân...chị lớn hơn em 8 tuổi, lúc chị răng yếu, mắt mờ, chân đi không vững em sẽ phụng dưỡng chị!"
Mọi người phía dưới trố mắt...
Khánh Vân vội nhắc: "Kiều Trang...chị là vợ của em không cần phụng dưỡng!"
Kiều Trang cười cười, ánh mắt tinh nghịch, ung dung đáp lại: "Em sẽ chăm sóc chị giống như chị luôn chăm sóc em! Là vợ không phải mẹ."
Mọi người lúc này cười càng lớn. Khánh Vân làm nàng mắc cỡ, đây là ăn miếng trả miếng nha! Hai người này đúng là trời sinh một đôi. Chưa bao giờ đi ăn lễ cưới mà miệng không ngậm lại được.
Khánh Vân nheo mắt cười, trong lòng chỉ cảm thấy vui vẻ. Cô thích một Kiều Trang tinh nghịch như vậy, đây mới chân chính là em ấy!
Đợi tiếng cười lắng xuống, Kiều Trang mới nghiêm túc nói: "Các vị biết không, từ lúc quen biết và yêu Khánh Vân tôi đã học được rất nhiều thứ. Chị ấy là người dịu dàng và bao dung. Trong tình yêu tôi đã nhiều lần làm chị ấy tổn thương nhưng chị ấy chưa từng trách móc tôi, chị ấy dùng tình yêu và sự chân thành của mình khiến tôi nhận ra và thay đổi. Khánh Vân không chỉ là vợ, là người bạn mà còn là thầy của tôi. Được đứng cạnh cùng chị ấy ngay lúc này chính là hạnh phúc và may mắn nhất đời tôi."
Kiều Trang bồi hồi, hạnh phúc nhìn Khánh Vân, khóe mắt thắm ra nước mắt, mười ngón tay của hai người càng đan chặt vào nhau. Kiều Trang bỗng nhìn xuống phía dưới, ánh mắt quý trọng dừng trước một người.
"Tất nhiên, để có cơ hội này tôi còn phải chân thành cảm ơn một người. Hà Anh, cảm ơn chị đã không so đo với tôi, cảm ơn chị đã khoan dung tha thứ cho tôi, cảm ơn chị đã khiến tôi nhận ra phải yêu như thế nào cho phải. Thật sự cảm ơn chị!"
Kiều Trang thành tâm, thành ý nói. Hà Anh nhìn Kiều Trang và Khánh Vân đồng dạng mặc áo cưới đứng cùng nhau, khóe mắt hơi ửng hồng, vui vẻ gật đầu. Lúc này, một bàn tay ấm áp khẽ nắm lấy tay cô. Hà Anh nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mỉm cười. Đóng đi cánh cửa này sẽ mở ra cánh cửa khác. Hạnh phúc do chính mình lựa chọn!
Khánh Vân nhận lấy một chiếc khăn, cẩn thận lau nước mắt cho nàng. Kiều Trang hít hít cái mũi, đôi mắt mềm mại trở nên đầy quyết liệt, tuyên bố: "Trần Khánh Vân...kể từ giây phút này chị là vợ của em!"
Mọi người phía dưới không ngừng vỗ tay chúc mừng.
Hai người tiếp đến trao nhẫn cho nhau...kết thúc bằng một nụ hôn!
Gia Linh lơ đễnh nhìn sang Flora, bâng quơ hỏi: "Đến khi nào em cưới tôi?"
Flora liếc mắt đưa tình: "Chỉ cần cái gật đầu của chị!"
Bỗng...
"Mẹ...con không thích dì ta, con chỉ thích dì Vân thôi." Bé Na ngồi ở giữa phụng phịu lên tiếng.
Flora tươi cười nhìn bé Na, chớp mắt, dịu giọng hỏi: "Nhóc con, ăn bao nhiêu bánh với kẹo của dì mà còn không đồng ý hả?"
Bé Na phồng má: "Không!"
Flora chớp mắt lạnh lùng: "Vậy thì ói hết ra trả lại cho dì!"
Bé Na hừ một tiếng quát: "Dì đúng là keo kiệt!"
"Cái đầm con đang mặc cũng là dì mua, cởi ra luôn!"
"Dì...dì biếи ŧɦái!"
Gia Linh nhìn một lớn một nhỏ cãi nhau chỉ đành thở dài! Sau này cưới về có khi thành mẹ của hai đứa con!
Một diễn biến khác...
"Anh xui à, anh có một đứa con gái rất xuất sắc!" Ông Trịnh mặt đầy khen ngợi không chút khách sáo.
Ông Trần tự hào: "Con bé Kiều Trang cũng xuất sắc không kém!"
Hai người nhoẻn miệng cười, không hẹn mà trùng: "Hai đứa con gái của chúng ta đều xinh đẹp và xuất sắc. Thật may là tụi nó không giống chúng ta."
Hai người nói xong đều bật cười.
Cười xong ông Trần khẽ đề nghị: "Đám cưới xong ở lại Việt Nam chơi mấy hôm, cùng tôi đánh mấy ván cờ!"
Ông Trịnh gật đầu sau đấy thở dài: "Nhắc đến đánh cờ lại nhớ đến con gái tôi."
"Như thế nào?" Ông Trần tò mò.
Ông Trịnh kể lại lần đánh cờ với Khánh Vân bị Kiều Trang vạch trần không còn mặt mũi. Ông Trần vỗ vỗ vai ông Trịnh vô cùng đồng cảm.
"Con gái tôi cũng không hơn gì đâu!"
Cả hai nhìn nhau mất mát thở dài.
***
Tiệc cưới kết thúc cũng phải 10 giờ, quan khách ai nấy về khách sạn được Khánh Vân chuẩn bị chu đáo trước đó.
Khánh Vân tắm rửa xong, nhìn ra ban công, Kiều Trang mặc một cái váy ngủ màu đỏ đô, vóc dáng không biết vô tình hay cố ý quyến rũ lạ thường. Khánh Vân cảm thấy bị khiêu khích, chậm rãi đi đến, đem vòng eo nhỏ quấn lấy, tấm lưng mảnh khảnh áp vào lồng ngực, vùi mặt vào hõm cổ nàng, ngửi lấy mùi thơm bí ẩn, ngọt ngào.
"Bà xã..." Khánh Vân khẽ gọi.
"Hửm?"
"Bà xã..."
"Em nghe."
Khánh Vân hôn lên vành tai của nàng, dịu dàng nói: "Em là vợ của chị."
Kiều Trang khúc khích cười, xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nhìn cô: "Chị cũng là vợ của em."
Khánh Vân hôn lên trán nàng, đuôi mắt đậm ý cười: "Thật hạnh phúc!"
Kiều Trang ôm lấy Khánh Vân, lặp lại: "Thật hạnh phúc!"
Hai người ôm nhau một hồi, Kiều Trang bỗng hỏi: "Muốn uống chút rượu không?"
Khánh Vân gật đầu. Kiều Trang đi vào trong, lúc sau đi ra trên tay cũng không mang theo ly rượu nào, Khánh Vân nghi vấn hỏi nàng.
"Rượu đâu?"
Kiều Trang không đáp, nhướng người hôn lên môi Khánh Vân, dòng chất lỏng màu đỏ theo bờ môi của nàng tràn vào miệng cô...hương rượu thanh tao, nồng nàn.
"Rượu ngon không?"
Khánh Vân liếm liếm môi, mỉm cười đáp: "Rượu ngon không bằng em!" Sau đấy để chứng minh điều đó, Khánh Vân hôn lên môi nàng.
Nụ hôn từ ban công đến tận giường ngủ, quần áo từng kiện rơi xuống, mang theo khát khao lấp đầy khoảng trống.
Để yêu nhau đôi khi chỉ vì một ánh mắt, một nụ cười nhưng để giữ được tình yêu phải cần rất nhiều sự cố gắng, khoan dung và đồng cảm.
Đôi lúc, vì yêu mà cố gắng, vì yêu mà thay đổi nhưng đừng vì yêu mà đánh mất bản thân cùng tự tôn. Bởi một người nhìn ta vì họ mà đánh mất bản thân cùng tự tôn thì sự thật họ không yêu ta.
***
Hoàn Thành