• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều hôm cùng các thành viên trong câu lạc bộ đến nhà ma, trước khi rời đi Hứa Dệt cảm thấy vô cùng xấu hổ, sau đó lên wechat cảm ơn Thương Ôn Hứa rất nhiều lần, cô không hề keo kiệt mà nói hết tất cả những gì có thể cảm ơn anh.

Đêm hôm qua Hứa Dệt đã ngủ được một giấc thật ngon, nên buổi sáng hôm sau tinh thần cô rất sảng khoái, cô rửa mặt và thay quần áo xong, giống như mọi ngày chuẩn bị xuống tầng đến sân thể dục chạy bộ.

Kết quả ai ngờ mới ra khỏi ký túc xá, cô đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng dưới tán cây đối diện, lúc này những tia nắng nghiêng nghiêng xuyên qua khe hở của lá chiếu trên đỉnh đầu anh, ánh mặt trời loang lổ sắc vàng làm nổi bật đường nét trên khuôn mặt càng thêm nhẹ nhàng hơn.

Những cô gái đi qua anh, đều không nhịn được mà quay đầu lại nhìn anh mấy lần.

Người con trai lúc này đang cúi đầu xem điện thoại, trên gương mặt không có biểu hiện khó chịu một chút nào khi anh đứng chờ.

Vẻ ngoài của anh rất nổi bật, làm cho nhóm nam sinh đang đứng chờ bạn gái đều bị lu mờ. 

Hứa Dệt không nghĩ tới sẽ gặp được đàn anh dưới ký túc xá, gương mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập sự kinh ngạc, sau đó tầm mắt đảo qua mấy nam sinh cũng đang chờ bạn gái khác, đáy mắt cô thoáng hiện lên một tia hiểu rõ.

Thì ra, đàn anh cũng đến chờ bạn gái.

Bàn tay nhỏ của Hứa Dệt đang nắm chặt đột nhiên buông lỏng ra, tay kia vỗ vỗ một cái, làm như là mình đoán đúng “Chính là như thế, đột nhiên nhận ra”.

Mặc dù vừa rồi cô chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng chỉ một cái đó, cô nhìn thấy trên tay anh đang cầm một thứ như là bữa sáng, còn có hộp sữa đậu nành đựng trong túi bên cạnh đồ ăn.

Thực sự rất chu đáo.

Nếu đã là như vậy, chắc là đàn anh cũng không thích có cái bóng đèn lớn như cô ở đây.

Vậy nên chắc là không cần chào hỏi đi.

Hứa Dệt cúi đầu, ánh mắt nhìn mặt đất cách đó không xa, cô nhanh chóng xoay người đi dọc theo ven đường, trong lòng thầm nghĩ “Tôi không phát hiện ra đàn anh, đàn anh cũng không phát hiện ra tôi, chúng ta ai cũng không nhìn thấy ai.”

Ngay khi câu thần chú này vừa đọc xong một lần, thì bả vai cô bị người ta vỗ một cái.

Người vừa vỗ vai cô có giọng nói trong sáng, lúc nói chuyện thì âm cuối khẽ cong, giọng điệu thản nhiên: “Bạn học nhỏ, sao vừa nhìn thấy anh lại chạy thế?”

Sau khi Thương Ôn Hứa đuổi kịp Hứa Dệt thì sóng vai đi cùng cô, Hứa Dệt nhẹ nhàng “À” một tiếng, cô gãi gãi ót ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói mềm mại mang theo chút nghi hoặc: “Đàn anh, không phải anh muốn đưa bữa sáng cho bạn gái sao? Em sợ sẽ làm phiền anh.”

Nghe vậy, Thương Ôn Hứa khẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng sửng sốt một chút.

Hoàn toàn không ngờ tới cô gái nhỏ lại nghĩ như vậy.

Nhưng… Suy nghĩ lại, anh liền tiếp lời cô, cúi đầu cười rộ lên, “Nếu em muốn hiểu như vậy, anh cũng không ngại.”

Ngón trỏ của anh móc nhẹ quai túi nilon đưa tới trước mặt Hứa Dệt, mỉm cười, giống như mặt trời vừa từ trong tầng mây chậm rãi nhô ra, cao giọng nói, “Cái này cho em.”

Màu tóc của người đàn ông dưới ánh mặt trời có sắc đỏ nâu, anh nhếch môi cười khẽ, cả người đều tràn ngập sức sống trẻ trung.

Lúc này Hứa Dệt càng hoang mang hơn, “Tại sao lại cho em?”

“Không phải em nói gây phiền phức cho người khác sao?” Thương Ôn Hứa di chuyển túi nilon còn xách trên tay mình, ý bảo cô cầm, “Cho nên, cũng chỉ có thể để anh mang cho em.”

Nhưng đàn anh tới đưa, cô lại càng xấu hổ hơn>人<

Hứa Dệt nhận cũng không được, không nhận cũng không xong, khuôn mặt nhỏ nhắn trở lên rối rắm.

Túi nilon kia cứ như vậy không ngừng lắc lư trước mắt cô, giống như là nếu cô không nhận lấy thì anh vẫn sẽ tiếp tục lắc qua lắc lại, lắc tới lắc lui.

Lúc nói chuyện, lời nói của Thương Ôn Hứa còn mang theo sự dụ dỗ khiến người ta khó phát hiện ra: “Em cầm đi?”

Nói xong, còn bày ra bộ dáng bị ủy khuất: “Anh đã giơ tay lâu lắm rồi.”

Vô lại.

Mỏi tay không biết đặt xuống sao?

Hứa Dệt mím môi, ánh mắt một lần nữa lại nhìn xuống đất, chân đá vào chiếc lá rơi ở dưới.

Cuối cùng cho rằng việc này xuất phát từ ý tốt của đàn anh, bèn thở ra một hơi, nhận lấy bữa sáng.

Bữa sáng xách trong tay nặng trịch, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn khác của Hứa Dệt đưa lên trước mặt Thương Ôn Hứa, giơ ngón trỏ thành số “1” trịnh trọng nói: “Chỉ lần này thôi nhé.”

Còn lần nữa, cô chắc chắn sẽ không nhận đâu!

Chân Hứa Dệt đá mấy chiếc lá rụng trên mặt đất, sức lực không nhỏ.

Đôi giày vải dâu tây, cùng đôi giày trắng giản dị của người đàn ông đi lại trong đống lá rụng mờ nhạt, hài hòa không nói nên lời.

“Được.” Thương Ôn Hứa nhắm mắt lại, mặt không biến đổi mà đáp ứng.

Kì thực trong lòng anh đã không còn bình tĩnh, kế hoạch ban đầu là muốn đưa bữa sáng cho cô, nhưng vào giờ phút này lại bị ngâm nước nóng.

Mặc dù bài viết kia không phải do anh tạo ra, nhưng cô bị liên lụy vào cũng hoàn toàn là vì anh.

Sớm biết như thế anh sẽ không để chủ bài đăng kia đưa bữa sáng cho cô, anh sẽ tự mình đưa, như vậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô gái nhỏ.

Thương Ôn Hứa đi theo Hứa Dệt đến sân thể dục, mỗi người đều phải check in, Hứa Dệt không hỏi nhiều, làm mấy động tác khởi động đơn giản, rồi bắt đầu chạy bộ.

Lúc chạy bộ, Thương Ôn Hứa không nhanh không chậm sóng vai đồng hành cùng Hứa Dệt, cô bước đi rất nhỏ, Thương Ôn Hứa cũng khống chế tốc độ cùng bước chân của mình, đi theo bên cạnh, cảm giác lúc này giống như là đi dạo trong không gian.

Sáng nay Thương Ôn Hứa có tiết học, chạy một vòng cùng Hứa Dệt ở sân thể dục xong, sau đó anh chào tạm biệt rồi rời đi.

Hứa Dệt vẫn như thường ngày nên chạy thì chạy, không bị người đàn ông làm ảnh hưởng chút nào, ngay cả khi nói lời tạm biệt với anh, cô cũng tươi cười sáng lạn, má lúm sâu hơn một chút.

Tất cả biểu hiện này, làm cho Thương Ôn Hứa cảm giác mình ở trong lòng cô gái nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Anh cảm thấy, anh phải làm cái gì đó ở trước mặt cô để tạo cảm giác tồn tại.



Buổi tối, Hứa Dệt ăn cơm xong, ngồi tiêu hóa một chút, rồi mới ôm máy tính tung ta tung tăng bò lên giường.

Hiện tại cô đã bắt đầu chuẩn bị đại cương của truyện mới, mà chuyện thiết lập nghề nghiệp của nam chính làm phiền cô bấy lâu nay cũng đã được giải quyết trong mấy ngày nói chuyện với Trà Hoa.

Cuối cùng, cô quyết định nghề nghiệp của nam chính là người dẫn chương trình ăn gà.

Đúng lúc đó, biểu tượng chim cánh cụt ở phía dưới bên phải màn hình máy tính nhấp nháy liên tục.

Hứa Dệt mở ra xem, chỉ thấy một đàn chị mà cô biết gửi cho cô một gói biểu cảm (buồn cười) để bắt đầu.

Đàn chị kia hỏi【Chi Bảo Bảo đáng yêu, em có bạn trai không? 】

Hứa Dệt không biết vì sao cô ấy lại hỏi một câu như vậy, trong lòng có chút nghi hoặc trả lời 【Không có, sao vậy chị? 】

【Thật tốt quá!】 Ai ngờ bên kia nhìn thấy đáp án này của cô thì rất vui vẻ.

Gửi xong câu này, đối phương lại tiếp tục gửi một câu【 Đàn chị sẽ giới thiệu cho Chi Bảo Bảo của chúng ta một đối tượng (Mắt lấp lánh. jpg)】

~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Trước kia bao lì xì đỏ đều được phát ngẫu nhiên, dường như đã lâu không được phát, chương này muốn bao lì xì thiên thần nhỏ chi một tiếng nha ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK