Đôi khi mọi người cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ghét và thích, tất cả chỉ trong nháy mắt.
Từng ngày trôi qua, thỉnh thoảng Diêu Thi Kỳ ở trong ký túc xá, Tĩnh Tĩnh với Tiểu Bát mang bữa sáng cho Hứa Dệt, cũng sẽ chủ động mang giúp cô một phần.
Diêu Thi Kỳ là một người không thể hiện được tình cảm cá nhân, để bày tỏ lòng tốt với những người khác trong ký túc xá, sau khi cô trở về từ bên ngoài cũng sẽ mang cho mọi người một ít đồ ăn ngon.
Tình bạn giữa các cô gái, nói phức tạp thì không phức tạp, nói đơn giản cũng không đơn giản, nhưng cuối cùng những điều nhỏ nhặt sẽ luôn luôn làm cho mọi người cười nghiêng ngả.
Học kỳ một năm nhất, Tiểu Bát nhắm vào Diêu Thi Kỳ cũng không phải là vô căn cứ.
Lúc đó Tiểu Bát quen biết một đàn anh lớn hơn mình một tuổi, diện mạo thanh tú của hắn nhìn từ bề ngoài sẽ làm cho người ta có cảm giác ổn trọng mà thành thục.
Nhưng sau đó đột nhiên vào một buổi tối, Tiểu Bát đứng bên ngoài tòa nhà giảng dạy của họ nhìn thấy đàn anh đó ở cùng một chỗ với nữ sinh, mà nữ sinh kia chính là Diêu Thi Kỳ.
Hắn đẩy cô vào góc tường, đưa lưng về phía Tiểu Bát.
Khi đó ánh sáng lờ mờ, từ góc độ của Tiểu Bát nhìn qua, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của đàn anh, nhưng vừa vặn nhìn thấy nửa khuôn mặt của Diêu Thi Kỳ.
Tiểu Bát không có lý do gì để đi lên chất vấn bọn họ vì sao lại ở buổi tối này, dùng tư thế mập mờ kia, đứng trong góc hẻo lánh như vậy, cho nên cuối cùng ngay cả dũng khí nhìn hai người kia sẽ làm ra hành động gì cô cũng không có, tức giận xoay người bỏ chạy.
Từ đó, cô có thành kiến với Diêu Thi Kỳ ——
Chỉ cần Diêu Thi Kỳ vừa mặc quần áo đẹp, cô sẽ nghĩ xấu, Diêu Thi Kỳ nhất định là lại muốn quyến rũ anh trai nào đó.
Toàn thân Diêu Thi Kỳ mặc đồ hiệu, cô sẽ nghĩ, nhất định Diêu Thi Kỳ lại tiêu tiền của anh trai nào đó.
Ngoại trừ điều kiện bên ngoài của Diêu Thi Kỳ, chỉ riêng gương mặt kia của cũng đủ đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, phối hợp thêm ánh mắt lạnh lùng, hình tượng nữ thần trong mắt mọi người càng cao cao tại thượng.
Nhưng khi đó Tiểu Bát cũng không cho là như vậy, mặc cho Diêu Thi Kỳ có đẹp như thế nào, trong lòng cô cũng sẽ có một tia không phục.
Nhưng mà, đợi đến khi tất cả mọi người quen nhau rồi, Tiểu Bát ngạc nhiên phát hiện, Diêu Thi Kỳ người này cũng không khó coi như mình tưởng tượng.
Có một lần Tiểu Bát đi ra từ trong siêu thị, đúng lúc nhìn thấy Diêu Thi Kỳ ôm một con mèo hoang ngồi ở ven đường, khi đó cô ấy cúi đầu, thần sắc nhu hòa, động tác nhẹ nhàng giúp mèo con băng bó vết thương ở chân.
Suy nghĩ của Tiểu Bát đối với Diêu Thi Kỳ liền thay đổi, đến chính cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó đến học kỳ cuối cùng của đại học, tất cả mọi người đều sắp bước chân vào xã hội, các cô nằm trên giường trong phòng ngủ, nhìn lại ba năm đã qua, chỉ cảm thấy lần đầu tiên đến trường này như mới xảy ra ngày hôm qua.
Mỗi người trong các cô đều có rất nhiều lời không nói hết, ai nấy cũng hăng hái kể chuyện, đến tận mười hai giờ đêm, mọi người vẫn phấn chấn như cũ.
Khi Tiểu Bát nói đến thái độ của mình đối với Diêu Thi Kỳ hồi năm nhất đại học, liền nói hết tiền căn hậu quả ra.
Mấy người nằm trên giường nói nói cười cười, Tiểu Bát chỉ cảm thấy lúc ấy suy nghĩ của mình vô cùng ấu trĩ, cô còn nói đùa một câu: “May mắn lúc ấy chị Diêu không khó chịu đánh tớ một trận.”
Diêu Thi Kỳ nhìn trần nhà xám xịt, không tiếng động cười rộ lên, “Nếu cậu quá đáng hơn một chút, nói không chừng tớ thật sự sẽ tẩn cậu một trận.”
Cuối cùng, trong không khí lại vang vọng tiếng cười nói vui vẻ của mọi người.
Các cô đêm nay, đem mọi chuyện trong ba năm ở trường nói ra từng chút một, đến cuối cùng, phòng ngủ vốn náo nhiệt lại quay về yên tĩnh, trong phòng ngủ của các cô có “vua ngủ” Tĩnh Tĩnh, không bao lâu sau liền truyền ra tiếng ngáy của cô ấy.
Hứa Dệt nghiêng người, tin nhắn trên điện thoại đặt ở bên gối không ngừng nhấp nháy, cô mở ra xem.
Tiểu Bát: Cậu muốn ngủ chưa?
Ánh sáng của điện thoại chiếu lên đến đôi mắt của Hứa Dệt, cô hơi nheo mắt lại, điều chỉnh độ sáng đến mức thấp nhất.
Hứa zZZ: Chưa.
Tiểu Bát: Vừa rồi chúng ta nói rất nhiều chuyện, đột nhiên tớ lại nhớ ra lúc năm nhất còn làm một chuyện sai trái nhưng không xin lỗi cậu.
Trái tim Hứa Dệt bỗng dưng căng thẳng, thình thịch thình thịch đập rất nhanh.
Tiểu Bát: Khi đó tớ rất cần tiền, cho nên mới đưa chủ ý xấu cho nữ sinh khoa khác, còn hại đàn anh Thương bị bỏng tay.
Tiểu Bát: Tớ xin lỗi, Chi Chi.
Hứa Dệt nhìn tin nhắn Tiểu Bát gửi tới liền rơi vào trầm mặc, điều đầu tiên nhảy ra khỏi đầu, là chuyện cô ấn tượng nhất, Tiểu Bát và Tĩnh Tĩnh bị nữ sinh trường khác tống tiền.
Hứa zZZ: Có phải vì vụ tống tiền đó không?
Cho nên mới nóng lòng cần tiền như vậy.
Tiểu Bát: Ừ.
Tiểu Bát: Sau khi bàn tay của đàn anh Thương bị bỏng, tớ đã rất áy náy, nhưng tớ lại nhút nhát, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để xin lỗi.
Tiểu Bát: Tớ nhớ khi đó anh ấy cũng tới tìm tớ nói rằng tớ không thể vì [email protected] muốn cá nhân mà làm tổn thương người khác, nhưng khi đó tớ không chỉ nhát gan mà còn coi trọng mặt mũi, cho nên thái độ đối với anh ấy cũng hơi tệ…
Tiểu Bát: Hôm nay nói ra rồi, trong lòng thoải mái hơn không ít.
Tiểu Bát: Thật sự rất xin lỗi, Chi Chi.
Nhất thời nội tâm Hứa Dệt ngũ vị tạp trần, cô là bạn gái của Thương Ôn Hứa không sai, nhưng mà cô cũng không có quyền quyết định thay bạn trai.
Dù sao, người lúc ấy bị bỏng tay chính là Thương Ôn Hứa, mà không phải cô.
Hiện tại nhớ tới chuyện đó, trong lòng cô hơi khó chịu.
Hứa zZZ: Tớ có thể nói với cậu rằng chuyện đó không quan trọng.
Hứa zZZ: Nhưng mà, người cậu cần xin lỗi không phải tớ.
Hứa Dệt nhìn trên màn hình nhảy ra dòng chữ “Đang nhập”, dòng chữ kia nhảy qua nhảy lại, cuối cùng, Hứa Dệt vẫn cho đối phương một bậc thang.
Hứa ZZZ: Chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, chắc là anh ấy cũng không nhớ rõ.
Hứa zZZ: Tớ hy vọng tất cả chúng ta đều có thể sống tử tế.
–
Từ trước đến nay Thương Ôn Hứa vô cùng sủng ái Hứa Dệt, cũng vô cùng thích cô.
Đôi vợ chồng son tình chàng ý thiếp như vậy sẽ không cãi nhau sao?
Câu trả lời chắc chắn là không thể.
Đôi tình nhân nhỏ ở cùng một chỗ, không tránh khỏi phải cãi nhau vài ba lần.
Tâm lý phản nghịch của bạn nhỏ Hứa Dệt, Thương Ôn hứa vẫn luôn hiểu rõ, từ trong tuần ôn tập đầu tiên sau khi bọn họ ở bên nhau, anh đã hiểu rõ cô gái nhỏ này phản nghịch như thế nào.
Nếu như khi cô ấy không muốn làm một chuyện, bạn cứ bức bách cô ấy làm chuyện đó, như vậy hết lần này tới lần khác cô ấy sẽ không làm theo mong muốn của bạn, thậm chí còn đối nghịch với bạn.
Ngược lại, cô ấy muốn làm điều gì đó, mà bạn không cho phép, tâm lý phản nghịch của cô ấy thậm chí còn tệ hơn.
“Ăn lẩu mà không cay là không có linh hồn nha!” Đôi chân nhỏ bé của Hứa Dệt không đi tất, cáu kỉnh trừng mắt với tấm thảm nhung, cô giận dữ nhìn Thương Ôn Hứa đối diện.
Thương Ôn Hứa lần này dù có như thế nào cũng sẽ không nhượng bộ, “Ngày đầu tiên em đến kỳ, anh đáp ứng em ăn lẩu cay đã là sự nhân từ lớn nhất rồi. ”
“Nhưng em muốn ăn lẩu cay!” Hứa dệt nhìn bát canh trong vắt trước mắt, không vui bĩu môi, “Nồi lẩu không có linh hồn có gì ngon chứ! ”
Thương Ôn Hứa dầu muối không ăn, “Còn muốn ăn cay sao? Em quên mất cơn đau tháng trước của em trông như thế nào rồi à? ”
“Em quên rồi! Em muốn ăn cay! ”
“Không.”
“Em muốn ăn cay mà!”
“Em nằm mơ.”
“……”
“……”
Lúc đầu lửa giận trong mắt Hứa Dệt hùng dũng hiên ngang, nhưng chậm rãi vẫn bị thái độ bình tĩnh của Thương Ôn Hứa bào mòn.
Cô không có biện pháp, cuối cùng lại sử dụng bộ dạng đáng thương, “Ô ô ô, ăn thêm một chút cũng không được sao? Chỉ một chút thôi, một tí tẹo như này này? ”
Nói xong, cô duỗi tay ra so sánh trước mắt Thương Ôn Hứa, khoảng cách giữa ngón trỏ và ngón cái rất nhỏ.
Khuôn mặt của người đàn ông đối diện vô cùng nghiêm túc, không hề động đậy.
Hứa Dệt thất bại.
Cuối cùng, cô chỉ có thể ăn một bữa lẩu mà không có linh hồn.
Bất quá trong lúc ăn Thương Ôn Hứa vào phòng bếp thêm nguyên liệu, cô vẫn lén lút dùng đũa lấy chút tương ớt trên bát của Thương Ôn Hứa.
Sau đó nhanh chóng vươn đầu lưỡi nhỏ ra li3m li3m, ăn một miếng no nê, rồi vội vàng tiêu hủy chứng cứ gây án.
Lúc Thương Ôn Hứa trở về, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bát nước chấm của mình dịch về phía trước vài cm, trong mắt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thoáng chốc các đường nét trên khuôn mặt anh tuấn càng nhíu chặt hơn.
Một trận này qua đi, hai người đều rất ăn ý nghẹn một hơi trong ngực, không ai nói chuyện với ai.
Vốn dĩ trước khi ăn lẩu, hai người định ăn cơm xong sẽ đi dạo bảo tàng bầu trời đầy sao của Van Gogh, nhưng mà dựa theo tình huống trước mắt ai cũng không muốn để ý tới người kia…
Nội tâm Hứa Dệt mơ hồ có chút lo lắng, cô vất vả lắm mới cướp được vé, như này thì không phải là không đi được sao?
Cũng may hai người im lặng rửa bát xong, Hứa Dệt chú ý thấy Thương Ôn Hứa im lặng đi tới cửa huyền quan, ủy khuất từ đáy lòng tăng lên từng chút một, cô bĩu môi, yên lặng đuổi theo đến trước tủ thay giày.
Thương Ôn Hứa thay giày sớm hơn cô, đứng ở một bên kiên nhẫn chờ cô chui cả hai chân vào trong giày, mới xoay người mở cửa, dẫn đầu đi ra ngoài.
Hứa Dệt mang giày xong đứng thẳng dậy, Thương Ôn Hứa đã đứng ngoài cửa, cô đang muốn cất bước, chỉ thấy người đàn ông ngoài cửa đột nhiên tiến lên phía mình hai bước.
Anh đi ngược hướng ánh sáng, Hứa Dệt nhìn đến ngây người.
Khi cô nghĩ rằng anh muốn chủ động mở miệng và nói điều gì đó với cô, thì chỉ thấy người đàn ông đó mỉm cười, đặt tay lên tay nắm cửa.
Và rồi… Anh đứng dưới ánh mắt trông mong của Hứa Dệt, thản nhiên, “Phanh” một tiếng, đóng cửa lại!
Trước khi đóng cửa, anh còn thuận tiện nghiêm túc nói một câu: “Cửa này là do anh mở, em muốn ra ngoài, tự mình mở cửa.”
Lúc này, Hứa Dệt đứng ở cửa chính, nhìn cửa lớn nhà mình đóng lại, há mồm trợn mắt.
“……”
Thương Ôn Hứa.
Cái người này.
Quỷ ngây thơ.