Thời gian vẫn vào học kỳ hai năm nhất của Hứa Dệt.
Thương Ôn Hứa biết cô gái nhỏ nhà mình gần đây đang viết tiểu thuyết, hơn nữa nội dung liên quan có một phần nhỏ là về “ăn gà”, cho nên thỉnh thoảng cô đến tìm anh chơi trò chơi để hiểu rõ các thao tác, Thương Ôn Hứa cũng không kinh ngạc với việc này.
Có một lần Thương Ôn Hứa dẫn theo Hứa Dệt và Hàn Thành, kết quả Hàn Thành hết lần này tới lần khác nhắm mắt bay theo tâm trí của mình để xem bọn họ hạ cánh chỗ nào trong “Vòng tròn định mệnh*“.
*Vòng tròn định mệnh: mình đoán là vòng bo trong Pubg ấy mọi người.
Kết quả là khi mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là sân bay khổng lồ.
“……”
Khi đó Thương Ôn Hứa rót nước xong về thấy, thiếu chút nữa vặn đầu Hàn Thành xuống dưới chân.
Lý thuyết có rất nhiều người ở khu quân sự từ lúc Hứa Dệt chơi game đã nghe rất nhiều người nói qua, khu quân sự ở Erangel, Pecado ở Miramar, Paradise Resort ở Sanhok và Dino Park ở Livik, những nơi này có thể gọi là một nơi tuyệt vời cho người mới chơi vừa xuống đất đã thành hộp*.
*Khu quân sự Sosnovka Military Base map Erangel
*Pecado map Miramar
*Paradise Resort map Sanhok
*Dino Park map Livik
*Hộp: trong PUBG sau khi người chơi bị bắn hết máu sẽ biến thành một hộp đựng đồ
Hứa Dệt nhìn nhân vật sắp chạm đất trên màn hình, nuốt nước miếng, cảm thấy mình không thể sống lâu.
“Chi Chi, nếu em sợ thì đi theo anh.” Nhân vật vừa hạ cánh, trong tai nghe liền truyền đến âm thanh khiến Hứa Dệt an tâm.
Hứa Dệt với niềm tin “dựa vào người khác là không thể trưởng thành”, dứt khoát từ chối sự bảo vệ của bạn trai mình, cô muốn tự lực cánh sinh.
Sợ Thương Ôn Hứa sẽ đi theo phía sau mình, Hứa Dệt còn thề son sắt nói: “Anh không cần phải đi theo em đâu.”
Tuy nhiên, kết quả của việc tự lực cánh sinh chính là, bên ngoài nhà thần tiên đánh nhau, các loại tiếng súng vang lên, phía dưới màn hình không ngừng hiển thị tên những người bị đồng đội bắn chết, mà bạn nhỏ Hứa Dệt thì trốn trong phòng yên tĩnh như gà.
Rốt cuộc… Bây giờ cô ấy chỉ có một khẩu súng ngắn trong tay.
Ở cái sân bay chiến tranh hỗn loạn này, Hứa Dệt điều khiển nhân vật cúi người xuống đi qua các phòng, nhưng tìm tới tìm lui, mấy phòng này đều bị người khác lấy hết rồi, cô từ một khẩu súng ngắn, đạn và một quả lựu đạn, biến thành hai khẩu súng, bom khói, lựu đạn và mười cái băng gạc.
Rất rất nghèo.
“Hứa Dệt, em đi trốn trước đi, đợi bọn tôi xử lý hết đám người này rồi em ra lấy đồ.” Đám người Hàn Thành đại sát tứ phương, trong quá trình chém giết còn không quên dặn dò em gái Hứa một câu.
Hứa Dệt vừa định đáp lại, sau khi nhìn thấy quân địch xuất hiện trên màn hình, trong nháy mắt chữ “Được” kẹt ở cổ họng, sau đó xoay chuyển biến thành “Cứu mạng”.
Hứa Dệt run rẩy xách hai khẩu súng ngắm hướng về phía địch bắn phá điên cuồng. Băng đạn vốn cũng không có nhiều lắm, Hứa Dệt vừa nhìn thấy quân địch liền sợ hãi vô cùng, bàn tay cầm súng lại càng run hơn, sau một hồi bắn phá, tất cả viên đạn đều tránh được quân địch một cách hoàn mỹ, mà máu của cô cũng bị đối phương bắn gần hết.
Hai tay Hứa Dệt điều khiển nhân vật không ngừng di chuyển, Thương Ôn Hứa và bọn Hàn Thành đều đang trên đường tới.
Hàn Thành: “Đàn em Dệt đừng hoảng nha! ”
Hứa Dệt: “Cứu mạng cứu mạng…”
Thương Ôn Hứa bình tĩnh nói: “Bên cạnh em có cửa sổ không? Mau nhảy xuống đi.”
Hứa Dệt gấp đến độ như một con ruồi không đầu chạy tán loạn trong phòng, người đối diện chắc là người mới hoặc là bot, bắn cô vài phát cũng không trúng.
Lúc này, trên bản đồ của Hứa Dệt lại xuất hiện thêm một dấu chân nữa.
Cô sợ tới mức lập tức điều khiển nhân vật tìm cửa sổ nhảy xuống, kết quả sau khi nhảy xuống, cô lại đứng trên người một quân địch khác, kinh hãi cô lại hét lên liên tục: “A a a a, mẹ ơi! Em nhảy xuống rồi nhưng vẫn có người, cứu mạng!!! ”
Trong súng không có đạn, Hứa Dệt vung nắm đấm về phía đối phương, người nọ trông như khúc gỗ, cầm súng ngắm cô rất lâu, thế nhưng Hứa Dệt di chuyển như điên, đối phương ngắm nửa ngày cũng không bắn được.
Hứa Dệt lúc này cũng mặc kệ tất cả mọi thứ, không ngừng di chuyển lui về sau, cầm lựu đạn của mình hướng về phía đối phương.
5。
4。
3。
2。
Ném lựu đạn!
Khoảnh khắc thú vị đang đến gần!
Xì…
Khác với dự đoán của cô thì cảnh tượng quân địch biến thành bánh mì thịt đã không xuất hiện, lúc mấy người Thương Ôn Hứa chạy tới, chỉ thấy làn khói mịt mù xung quanh, cũng đúng lúc này, một tiếng “Phanh” vang lên, nhân vật của Hứa Dệt cuối cùng cũng bị đối phương kết thúc sinh mệnh.
Màn hình chuyển qua phần sau khi bị bắn chết, Hứa Dệt nhìn làn sương mù: “…”
Cô vừa rồi dưới tình thế cấp bách, lại ném nhầm lựu đạn thành bom khói!
Trời ơi! Cô đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy?!
Hứa Dệt mở to hai mắt nhìn màn hình, lúc này góc nhìn trên màn hình của cô đã chuyển qua Hàn Thành.
Nhân vật của Hàn Thành đứng yên.
Trong tai nghe, mọi người đều im lặng.
Hứa Dệt đoán rằng chắc chắn lúc này bọn họ đều nghĩ, “Rốt cuộc cô ném quả lựu đạn thành bom khói kiểu gì? ”
Mất mặt quá, thật sự rất mất mặt.
Mà một giây sau, trên màn hình nhảy ra dòng chữ Thương Ôn Hứa hạ gục đối phương.
Giờ phút này Hứa Dệt vẫn còn đang đắm chìm trong chuyện ngu xuẩn mình làm vừa rồi, cô kiểm điểm trong đầu không hiểu sao mình có thể ném sai được? Rõ ràng hai cái kia cũng không giống nhau!
Mặc dù như vậy, Hứa Dệt vẫn không muốn thừa nhận việc mình ném nhầm, cô nhìn màn hình, nuốt nước miếng, vô cùng chột dạ nói: “Cái này… lựu đạn 82 năm thực sự rất tốt.”
Sau đó, giọng nói trong bầu không khí yên tĩnh này càng ngày càng yếu đi, “Nó cũng làm nổ cả em luôn…”
Mọi người trầm mặc trong chốc lát, trong tai nghe bỗng nhiên bật ra tiếng cười vô tâm vô phế của Hàn Thành, “Ha ha ha ha lựu đạn 82 năm, em gái Hứa Dệt, em thật đúng là nhân tài ha ha ha ha ha! Dễ thương chết mất! ”
Hứa Dệt không những không bị nói ngu xuẩn mà còn được khen dễ thương: > 人 <
Âm thầm hít hít mũi.
Dù sao, cô cũng sẽ không thừa nhận mình ném nhầm…
Cái mà cô vừa ném, chính là! Lựu! Đạn!
Chỉ là nó có niên đại hơi xa, 82 năm.
Tiếng cười của Hàn Thành rất có sức hấp dẫn, Trần Viễn đi theo hắn cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Thương Ôn Hứa đỡ trán cười khẽ, nói với cô ở đầu bên kia của tai nghe: “Lần sau còn dám đi một mình không? ”
Giọng nói hơi ủy khuất, mềm mại của cô truyền ra từ trong tai nghe: “Không dám…”
Mềm mại còn chưa tính, còn mang theo ngọt ngào, giống như trà hoa quả mùa hè ngọt ngào khiến người ta nhớ mãi không quên, “Lần sau em nhất định sẽ đi theo anh ~”
Ai ngờ cô vừa nói xong, Thương Ôn Hứa lập tức căng mặt đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Hàn Thành và Trần Viễn còn đang ngạc nhiên, thì thấy bên trong trò chơi Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt đã hiển thị dòng chữ “offline”.
Thương lão đại làm gì vậy?
Hàn Thành và Trần Viễn ngoái đầu nhìn ra ngoài ban công, chẳng qua cửa ban công đã bị đóng lại, lão đại nói cái gì bọn họ cũng nghe không rõ.
Lúc này, Hứa Dệt ở trong phòng ngủ cũng mơ hồ, nhìn tên Thương Ôn Hứa không ngừng nhảy lên trên màn hình, nhận điện thoại mà không rõ nguyên nhân, “Sao vậy? Không phải chúng ta vẫn đang nối mic sao? ”
Sao lại đặc biệt gọi riêng cho cô thế?
Đối với nghi vấn của cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia, Thương Ôn Hứa ho nhẹ một tiếng, anh cũng không thể nói, vừa rồi anh không muốn người khác nghe thấy cô làm nũng với anh nhỉ?
Cho nên khi anh mở miệng thêm lần nữa, liền trở nên công thức hóa, “À, vừa rồi anh không nghe thấy em nói gì, còn tưởng em rớt mạng, nên gọi xem sao.”
Đầu kia” Hả?” một tiếng, “Vừa nãy em nói gì anh không nghe thấy à? Chắc là lúc nãy em bị lag rồi.”
Hứa Dệt không biết nguyên nhân thật sự trong đó, nghi hoặc gãi đầu nhỏ tự hỏi không biết mình có bị rớt mạng thật không.
“Ừm.” Người đàn ông thấp giọng đáp, nghĩ đến vừa rồi cô mềm giọng nói chuyện với anh, ánh mắt anh trở nên ôn nhu bất thường.
Đột nhiên, anh xấu xa dụ dỗ nói: “Chi Chi vừa nãy em nói cái gì anh không nghe thấy, em nói lại một lần nữa được không? ”
“Được.” Hứa Dệt cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh muốn nghe thì cô nói lại lần nữa là được rồi.
Thanh âm của cô đơn thuần mà vô hại, lộ ra sức sống thanh xuân của thiếu nữ, “Em nói là sau này em sẽ ngoan ngoãn đi theo phía sau anh~”
Nghe vậy, trong lòng Thương Ôn Hứa ngay lập tức bị một đống kẹo lớn lấp đầy, bên trong rất ngọt ngào, hơn nữa nó không ngừng bành trướng, niềm vui ngọt ngào tràn ra từ đáy lòng.
Cô gái nhỏ mỗi lần nói chuyện với anh đều mềm nhũn, âm cuối nhẹ nhàng vểnh lên, giống như là đang làm nũng với anh vậy, ngay cả khi cô chỉ nói chuyện thôi, anh cũng không nỡ cho người khác nghe thấy.
Khoé miệng Thương Ôn Hứa đã sớm không tự giác nở nụ cười, trong mắt gợn sóng ý cười không tan được, anh nói: “Bây giờ anh đến chỗ em.”
“Hả? Bây giờ?” Cô lẩm bẩm nghi hoặc nói.
Thương Ôn Hứa: “Ừ, bây giờ.”
“Nhưng lát nữa em phải tham gia hoạt động của câu lạc bộ.” Ý của Hứa Dệt là, Thương Ôn Hứa đến gặp cô, cô cũng không có nhiều thời gian đi chơi với anh.
Nghe cô nói vậy, Thương Ôn Hứa lập tức hiểu được ý của bạn gái mình, mềm giọng nói: “Không sao, anh tham gia cùng em.”
“Nhưng mà…” Hứa Dệt chần chờ mở miệng.
Chỉ là không đợi cô nói tiếp, Thương Ôn Hứa đã mở cửa ban công đi vào trong phòng, “Không có nhưng mà, anh với em đến clb xong, buổi tối chúng ta đi ăn cơm cùng nhau.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Dệt nhìn màn hình điện thoại, gãi gãi đầu.
Thế nhưng, cô đi clb thêu chữ thập cơ mà, bên trong toàn là nữ sinh, Thương Ôn Hứa đến đó sẽ không bị ngại ngùng chứ?
Nhưng nghĩ lại, Hứa Dệt cười “hắc hắc”, trên mặt lộ ra nụ cười như tiểu hồ ly, ai bảo anh không cho cô nói hết, coi như là cho anh một bài học.
Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát từ bên ngoài trở về liền thấy Hứa Dệt ngồi ở chỗ mình, che miệng cong mắt cười trộm.
Hứa Dệt giấu bản thêu của mình vào trong túi, sau khi xuống lầu gặp Thương Ôn Hứa, cả gương mặt cô đều chất đầy nụ cười “không có ý tốt”, “Anh thật sự muốn đi với em sao? ”
“Đương nhiên, đã nói là đi cùng em rồi mà.” Lúc này người đàn ông rơi vào tình yêu cũng không phát hiện bạn gái mình có gì đó không đúng, gật gật đầu khẳng định.
“Vậy thì đi.” Cô gái nhỏ nghe được câu trả lời kia của anh cao hứng muốn chết, nhảy dựng lên vỗ vỗ bả vai Thương Ôn Hứa, sau đó nhảy nhót lôi kéo Thương Ôn Hứa đi tới clb.
Lúc đầu Thương Ôn Hứa chỉ nghĩ do có anh đi cùng nên Hứa Dệt mới cao hứng vui mừng nhảy nhót như vậy.
Cho đến khi… Anh được Hứa Dệt dẫn vào một căn phòng đầy nữ, rốt cuộc anh cũng hiểu được nụ cười trên đường đi của Hứa Dệt có ý gì.
Cô gái này ngày thường nhìn đơn thuần vô hại, cho dù là hiện tại, nhìn qua vẫn vô cùng đơn thuần vô hại, “Anh không được đổi ý nha, là anh nói muốn đi với em.”
Hứa Dệt kéo tay áo của Thương Ôn Hứa, giống như người chăn gia súc dắt con cừu nhỏ, bước vào phòng học của câu lạc bộ thêu chữ thập.
Bị mấy chục đôi mắt trong phòng học nhìn chằm chằm như động vật trong sở thú, Thương Ôn Hứa bất đắc dĩ đỡ trán, anh thật là… tin vào sự xấu xa của cô gái nhỏ.
Sau khi chủ tịch câu lạc bộ nhìn thấy Thương Ôn Hứa như loài hạc đứng giữa bầy gà, liền cất giọng “Yo” một tiếng, “Đây không phải là… Thương Ôn Hứa sao? ”
Như thể nhìn thấy một lục địa mới, nhanh chóng bay đến bên cạnh bàn của Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt.
Thương Ôn Hứa: “Không phải…”
“Đã sớm thấy trên Tieba và diễn đàn trường đồn Thương lão đại yêu bạn gái của anh ta như nào rồi, không nghĩ tới đúng thật là như vậy?” Tầm mắt mập mờ của chủ tịch câu lạc bộ không ngừng dạo quanh đôi tình nhân nhỏ.
Chủ tịch câu lạc bộ: “À, theo quy định của câu lạc bộ thêu chữ thập chúng tôi, nam sinh không thể đi vào, nhưng là bạn thì ~ hôm nay chúng tôi sẽ phá lệ một lần.”
Thương Ôn Hứa bị nói đến mức thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu, cắn răng: “Chị có muốn bản báo cáo được thông qua không? ”
Thượng Tiến vừa giẫm lên đầu Thương Ôn Hứa chưa đắc ý đủ hai giây, ngay lập tức nói, “Ngài là lão đại, câu lạc bộ thêu chữ thập này ngài muốn đến lúc nào thì đến, tiểu nhân cáo lui trước.”
Nói xong, cô ấy cười khổ nhìn Hứa Dệt, rồi thản nhiên bay đi.
Hiện tại Thương Ôn Hứa ngồi trong đám nữ sinh quả thực như ngồi châm cứu, dùng phép so sánh trong giang hồ mà nói, chính là một vị hòa thượng bỗng một ngày bị ép gia nhập phái Nga Mi có rất nhiều nữ đệ tử.
Làm cho mọi người sợ hãi.
Khoảng mười phút sau khi Thương đại lão ngồi vào vị trí Centre của “Phái Nga Mi”, hầu như tất cả mọi người đều biết anh đến câu lạc bộ thêu chữ thập để bồi bạn gái.
Càng có tin đồn quá đáng hơn nói Thương lão đại vì bạn gái mà xả thân mà gia nhập câu lạc bộ.
Mọi người nhận được tin tức thì hưng trí bừng bừng làm bộ đi ngang qua bên ngoài câu lạc bộ thêu chữ thập, trong hai giờ hoạt động câu lạc bộ, từng đợt từng đợt học sinh ngưỡng mộ lướt qua ngoài cửa sổ.
Trong đó có một đợt, thậm chí còn nhìn thấy Thương Ôn Hứa giúp bạn gái luồn chỉ qua kim!
Tuy rằng lúc Thương đại lão luồn chỉ thì nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng, bộ dáng rất không tình nguyện, nhưng cuối cùng dưới sự vừa chỉ huy vừa cười trộm của cô gái nhỏ, giúp cô luồn xong.
Nếu dựa theo trước kia có người yêu cầu lão đại làm chuyện khác thường như vậy, lão đại khẳng định không chỉ không muốn, nói không chừng tâm tình không tốt trực tiếp đem người ma sát với sàn nhà cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng hôm nay, lão đại trong truyền thuyết đã hoàn lương!
Mọi người không khỏi chậc chậc lắc đầu.
Đây có lẽ là sức mạnh của tình yêu!