Y Trạm vừa ấn nút trả lời, người bên kia chần chờ hai giây, hiển nhiên có chút bất ngờ khi đầu bên nhấc máy, sau đó gầm thét.
"Người đàn ông trong hình là ai? Em có quan hệ với người đó như thế nào?"
Sao phóng viên lại có số để gọi tới đây, Y Trạm suy nghĩ, thanh âm này nghe rất quen, cô thử hỏi:" An Bác Dung?"
Người đầu dây bên kia đắc ý cười: "Không sai, là tôi!"
Y Trạm cười, đối phương chưa kịp phản ứng thì cô đã cúp điện thoại, và cho số điện thoại này vào danh sách đen.
Người này không phải cấp trên, quan hệ không thân thiết, tự nhiên cô không cần giải thích.
Cô không thích nói lý với người khác, như thế rất ồn ào, giờ thì thế giới thanh tịnh rồi.
Y Trạm chơi với Nanh Vuốt một lúc, lại phơi nắng một hồi, rồi mới trở về phòng ngủ, quyết định tự cho mình ngủ bù những hôm trước thiếu ngủ.
----
An Bác Dung nhìn cuộc gọi đã bị cắt đứt, nửa ngày không phản ứng kịp.
Cô gái kia dám cúp điện thoại anh gọi! Anh mới nói hai câu! Chưa đến ba mươi chữ!
Anh gọi lại lần nữa, nhưng bên kia là giọng nói máy móc vang lên, lần thứ nhất là người sử dụng đang ngoài vùng phủ sóng, lần thứ hai liền thành tắt máy, lần thứ ba là chuyển sang tin nhắn thoại...
An Bác Dung phản ứng kịp, đây là anh bị cho vào danh sách đen a!
Anh lại gọi tiếp, nhưng vẫn là giọng nữ máy móc vang lên.
Mặt An Bác Dung hoàn toàn đen.
-----
Y Trạm ngủ thẳng đến sáu giờ hôm sau mới tỉnh, cô dậy kéo rèm che để ánh sáng chiếu vào, buổi chiều cô đi thi bằng lái xe.
Vừa vặn có hai tuần rảnh có thể thuận lợi lấy được bằng lái xe.
Đời trước Thẩm Từ Chiêu biết lái xe, nhưng Y Trạm thì không có bằng lái xe, chung quy là rất không thuận tiện.
Cuộc thi hoàn toàn thuận lợi, hôm nay không phải cuối tuần nên rất ít người, cô đeo kính râm tuy có chút kỳ quái, nhưng không có ai nhận ra.
Y Trạm liếc nhìn màn hình điện thoại, Y gia... Những người kia đã lâu không nghĩ tới.
Sau chuyện ngày đó, cô cũng không muốn trở về.
Tuy Y Chính Hoằng thương yêu con gái, nhưng sẽ vẫn dùng hôn nhân của con gái để đổi lấy lợi ích, nhưng vẫn là cha ruột, Y Trạm tin tưởng trong cốc nước ngày đó, mười phần Y Chính Hoằng không biết bị bỏ thuốc.
Nhưng cô dám chắc, dù Y Chính Hoằng biết chân tướng, sẽ không do dự vẫn đứng về phía bà nội cùng mẹ con nhà kia.
Dù sao cô cũng không cần, không quan tâm đến bọn họ...
Y Trạm không định trở về.
Sắp đến ngày dự tính sinh, Bạch Bình đang ở trong bệnh viện dưỡng thai, Y Chính Hoằng nói Bạch Bình nhớ cô, mong cô trở lại.
Tất nhiên cô không muốn góp vui, cũng hiểu đối phương đang bụng to, bảo nhớ mình chắc chắn không phải chuyện tốt gì.
Y Trạm về đến nhà, liền phát hiện có người chờ cô ở dưới lầu.
Mộ Vũ Trạch.
Cô suy nghĩ một chút, trước đây Y Trạm rời nhà trốn đi, Mộ Vũ Trạch tới khuyên, cô trở lại, sau sự kiện kia, họ vẫn nghĩ rằng vẫn dễ nói chuyện như vậy sao.
"Anh có chuyện gì không? Mộ tiên sinh."
Mộ Vũ Trạch giật mình, một năm gần đây Y Trạm gần như biến thành một người khác, anh từ "Mộ ca ca" đã biến thành "Mộ tiên sinh".
Có gì đó đã đi sẽ không trở lại.
Hôm nay giọng nói của Y Trạm lạnh nhạt mà xa cách, như giữa họ chỉ là người xa lạ, hoặc nói, không bằng người xa lạ, nghĩ tới đây, trong lòng anh có chút cô đơn.
"Tiểu Trạm, lâu như vậy rồi, chắc em cũng hết giận rồi chứ. Bác trai rất nhớ em, Lan Khê cũng sẽ không tính toán với em. Mọi người thấy tin tức của em trên báo.... Sợ em tuổi còn trẻ... Sẽ bị lừa."
Tính toán? Y Trạm nhớ lại, tối hôm đó, cô hất hai ly rượu lên người Y Lan Khê, trước mặt rất nhiều người.
Y Lan Khê là một người sĩ diện, thật sự là ủy khuất đối phương.
"Tôi sẽ không trở về, tuy Y Lan Khê hết giận, nhưng tôi vẫn còn, tôi không rộng lượng được như thế, mặc dù bị lừa cũng là tôi cam tâm tình nguyện, không có liên quan gì đến Mộ tiên sinh."
Thanh âm Y Trạm nhàn nhạt, nhưng giọng điệu thì rất cứng rắn. Mộ Vũ Trạch cũng nghe thấy trong đó sự châm chọc.
Một lúc đó mà Mộ Vũ Trạch không biết nói tiếp thế nào.
Là anh xung phong nhận việc để khuyên Y Trạm trở lại. Vì từ trước tới giờ đối phương vẫn luôn nghe lời anh.
"Tiểu Trạm, dù sao cũng là người một nhà, bác trai đã lớn tuổi, em lại cứ để bác phải lo lắng, bác trai không quản chuyện lần trước cũng vì muốn tốt cho em."
Trong lòng Y Trạm cười châm chọc, cô nghe không cũng thấy nhàm.
Thái độ Y Trạm có lệ, Mộ Vũ Trạch khuyên vài câu cũng đành thôi.
Lúc Mộ Vũ Trạch rời đi, Y Trạm dừng một chút, sau đó bước chậm rãi đi theo.
Mộ Vũ Trạch cảm thấy có người đi theo sau, biểu hiện trên mặt thì bất biến, trong lòng thì lại khó đè nén kích động, cuối cùng đối phương cũng nghĩ thông?
Y Trạm cũng không muốn mất công tìm hiểu suy nghĩ trong lòng Mộ Vũ Trạch.
Bảo vệ ở cổng thấy Y Trạm, vẻ mặt tươi cười chào hỏi: "Y tiểu thư."
Bảo vệ là fan của Y Trạm, theo dõi hai bộ phim cô đóng, cho nên thái độ vô cùng nhiệt tình.
Y Trạm gật đầu một cái: "Người mới vừa đi ra, là do anh cho vào sao?"
Bảo vệ giật mình: "Cậu ta nói là bạn của cô, sao vậy?"
"Lần sau các anh chưa xác nhận, thì không nên cho người lạ tiến vào, dù sao cũng không an toàn, anh ta tới chào hàng bảo hiểm, rất phiền."
"Được, Y tiểu thư, thực sự chúng tôi quá sơ suất, chúng tôi sẽ chú ý."
Ở tiểu khu này, phí quản lý hàng năm rất cao, cô suy nghĩ, quả thật nhìn Mộ Vũ Trạch cũng không phải người bình thường nhìn là biết có bối cảnh, thảo nào bảo vệ lại cho vào.
Lần sau Y Trạm không muốn gặp lại đối phương ở dưới lầu nhà mình.
Y Trạm chào hỏi bảo vệ, liền xoay người lại, Mộ Vũ Trạch thấy đối phương còn chưa ra tới liền đi lòng vòng, chờ bóng lưng Y Trạm biến mất, đứng tại chỗ tầm một phút, liền đi vào phòng trực ban hỏi.
"Vừa nãy cô ấy nói gì với anh vậy?"
Bảo vệ nghĩ tới sai lầm vừa rồi, bụng tích đầy tức giận, may là Y tiểu thư tốt tính, chỉ nhắc nhở chứ không trách cứ.
"Tôi chưa từng thấy ai mặc một thân hàng hiệu, tới cửa chào hàng bảo hiểm, đồ hàng hiệu trên người cậu đều là giả đi."
Mộ Vũ Trạch: "....."
Hết chương 33.