Buổi sáng, Âu Dương Thụy nhìn dáng vẻ ngủ say của Hạ Tịch Nguyệt không khỏi cười cười, xem ra tối hôm qua anh làm cô mệt chết rồi, ai bảo tư vị của cô tốt đẹp như vậy, làm cho anh không muốn ngừng lại, mới không để ý lần đầu tiên của cô mà muốn cô bao nhiêu lần.
Trong đầu lại nghĩ đến tối hôm qua ôm cô đi tắm, liền đem thứ chứng minh lần đầu của cô thu dọn, anh biết là lần đầu tiên của bảo bối nhà anh nên hỏa hảo trân trọng, khóe miệng nâng lên nụ cười, bảo bối nhà anh rốt cuộc cũng đã hoàn toàn thuộc về anh rồi. Đứng dậy nhẹ nhàng xuống giường, đắp mền kín cho cô, anh nghĩ còn một số việc cần đi xử lí, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, tới một căn phòng khác rửa mặt.
Mặc quần áo tử tế, Âu Dương Thụy đi xuống lầu. Đi tới đại sảnh nhìn thấy thím Trương, có chút vui mừng phân phó:
"Thím nấu cho thiếu phu nhân chút cháo, thêm canh bổ khí huyết nữa, chờ cô ấy tỉnh lại bưng cho cô ấy ăn, tôi có việc đi ra ngoài một chút, buổi chiều sẽ trở lại."
Thím Trương dù sao cũng là người từng trải, nghe được lời của Âu Dương Thụy, nhìn bộ dạng vui vẻ của anh, trong nháy mắt hiểu được chuyện là thế nào. Vui mừng trả lời:
"Vâng, thiếu gia."
Nói xong bà liền đi tới nhà bếp, Âu Dương Thụy ra khỏi biệt thự, mở cửa chiếc Maybach đi tới tổng bộ của Ám Dạ.
Vừa vào cưa, thủ hạ nhìn thấy lão đại của mình vội khom lưng chào hỏi:
"Môn chủ, người đã trở lại."
"Ừ."
Nói xong ném cái chìa khóa xe của mình cho tên thủ hạ, còn anh thì quay người đi không nhìn lại. Đi tới nhà giam phản đồ dưới đất của Ám Dạ, quay đầu phân phó với Đông Phong:
"Đông Phong, đem ba đứa nó tới đây cho ta."
"Dạ, Môn chủ."
Đông Phong liền đưa ba tên kia tới đây, ba người kia thấy Âu Dương Thụy liền nhào tới quỳ xuống bên cạnh anh xin tha thứ:
"Môn chủ, tiểu nhân có mắt như mù, không biết người là Môn chủ của Ám Dạ- Minh Hoàng, mạo phạm đến phu nhân, tiểu nhân đáng chết, tội muôn vàn lần đáng chết, cầu xin người, nể tình chúng tôi phạm lỗi lần đầu tha cho cái mạng nhỏ này của chúng tôi, cầu xin người...."
Âu Dương Thụy không để ý đến bọn họ đang cầu xin tha thứ, đá một cước lên người bọn chúng, bởi vì khi nhìn thấy chúng, anh lại nhớ tới bảo bối của anh chịu tổn thương, choe nên đối với 3 tên này anh sẽ không nương tay. Nhìn ba tên đó, một đạo âm thanh lạnh lùng vang lên:
"Nói, là ai kêu các ngươi làm như vậy?"
Hoàng Mao lập tức trả lời.
"Là một người của Tôn Hoàng có tên là Kim gia, nói người phụ nữ của người, à không đúng là phu nhân của người khi dễ người phụ nữ của hắn ta, bảo mấy anh em chúng ta phải giáo huấn cô ấy một chút, còn kêu chúng tôi phải quay hình lại, nói xong liền đem máy quay hình đưa ra. Người phụ nữ của Kim gia chúng tôi có gặp mặt ngày hôm qua, dáng dấp trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng không biết cô ta tên gọi là gì."
Hoàng Mao run rẩy nói xong, bởi vì hắn thật sự không có cách nào chống cự khí thế cường đại của Âu Dương Thụy. Nghe xong lời nói của hắn, Âu Dương Thụy trầm tư một hồi, liền nói với thủ hạ:
"Đi Tôn Hoàng xem Kim gia là tên nào, mang hắn đến đây cho ta, hỏi tên tuổi của người phụ nữ kia nữa. Còn ba đứa này, trước tiên phế bọn chúng sau đó sử dụng tất cả các loại ở hình phòng qua một lần, sau đó ném vào hang sói." (èo mình không thích kiểu ảo của bà tác giả, xử giống hắc đạo tí đi, đang mần hiện đại mà cứ như cổ đại thế này, ôi không thích tí nào, lúc này lại nhớ anh Lâm. Hic)
Hang sói nghe danh như chính cái tên của nó, đem nhốt vào một gian phòng sau đó bỏ đói mấy ngày, rồi ném vào hang sói, người có thể lực tốt đến dâu cũng không thể chống chọi với một đám lang sói, không phải là đối thủ của đám sói đói khát.
Ba tên kia vừa nghe Âu Dương Thụy muốn đem họ ném vào hang sói, lập tức sợ đến tè ra quần, vội vàng cầu xin tha thứ:
"Môn chủ, xin người tha cho chúng tôi một lần, về sau chúng tôi không dám nữa, van cầu người tha cho chúng tôi lần này, van cầu người..."
Âu Dương Thụy không để ý tới bọn chúng nữa, xoay người đi ra ngoài, Đông Phong cũng theo đi ra. Làm hại bảo bối của anh sao anh có thể bỏ qua, bất cứ ai thương tổn đến bảo bối đều phải chết. Ra bên ngoài Âu Dương Thụy lại tiếp tục nói với Đông Phong:
"Từ hôm nay trở đi phái thêm mấy người nữa tới bảo vệ phu nhân, cẩn thận một chút đừng để cô ấy phát hiện, chuyện ngày hôm qua ta không muốn xảy ra lần nữa."
"Dạ, Môn chủ, tôi nhất định sẽ tìm mấy tên thủ hạ bản lĩnh tốt đến bảo vệ phu nhân."
Sau đó Âu Dương Thụy lái xe về biệt thự, anh nghĩ chắc bảo bối đã tỉnh rồi. Ngồi trong xe Âu Dương Thụy lại suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra với cô lần nữa.
'Người biết chuyện Nguyệt Nguyệt trở về thành phố B không có nhiều, Nguyệt Nguyệt tạm thời quyết định đi vậy ai nói cho Kim gia biết, không biết tuyến đường thì căn bản không thể ra tay ở trạm xe, nơi mà nhất định phải đi qua, người này chắc chắn phải biết lộ trình đi, còn biết cô ấy đi một mình.'
Đột nhiên một cái tên xuất hiện trong đầu Âu Dương Thụy-Mạc Kỳ Thiên. Anh nhớ Lãnh Hiên từng nói ngày đó thấy Mạc Kỳ Thiên lén lút ở phòng làm việc của tổng giám đốc, không biết làm gì.
Nghĩ thông suốt, để phòng Mạc Kỳ Thiên chạy trốn, Âu Dương Thụy gọi điện thoại ra lệnh:
"Theo dõi Mạc Kỳ Thiên, chính là thư kí của công ty ta, canh chừng cử động của cô ta, có chuyện gì lập tức báo cho ta biết."
Âu Dương Thụy thà rằng giết nhầm 1000 người cũng không thể bỏ qua cho bất kì ai có thể tổn thương bảo bối. Tất cả những người làm hại bảo bối nhà anh nhất định anh phải bóp chết từ trong trứng nước.
Lái xe về lại biệt thự, sau khi đã hỏi thím Trương biết Hạ Tịch Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, cơm trưa cũng không ăn. Liền lập tức kêu nhà bếp hâm canh lại, sau đó anh đi tắm rửa thay quần áo ngồi ở bên giường nhìn dung nhan khả ái đang ngủ, đợi cô tỉnh lại.
Hạ Tịch Nguyệt ngủ một giấc đến gần tối mới tỉnh lại, hơn nữa do đói mới tỉnh giấc. Nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể, đau đớn chua xót vô cùng, đau đớn làm cô nhớ tới chuyện ngày hôm qua, tức giận lẩm bẩm:
"Âu Dương Thụy, cái đồ lường gạt chết tiệt, cái đồ lừa giả Gay, lão nương không nên tin tưởng anh."
Lúc này Âu Dương Thụy bưng bát cháo đẩy cửa đi vào, anh nghĩ thời gian cô tỉnh lại sẽ không sai biệt lắm nên mới xuống dưới bưng cháo lên. Vừa vào cửa đã nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt chửi mình, không để ý cô đang chửi mắng, khuôn mặt lập tức tươi cười nói:
"Bà xã, húp cháo đi, ăn xong em mới có sức chửi mắng anh."
"Ai là bà xã của anh chứ?"
Hạ Tịch Nguyệt tức giận nói đến.
"Là em."
"Ai nói em là bà xã của anh, anh có chứng cứ gì không?"
"Bà xã, chúng ta là hợp pháp, có giấy hôn thú nhé. Được rồi vợ à, đừng làm rộn nữa, cả ngày hôm qua em đã không ăn gì rồi, không đói bụng sao, mau tới ăn cháo đi."
"Anh, em không ăn, chết cũng không ăn cháo của người lừa đảo."
Hạ Tịch Nguyệt không để ý tới bụng mình đang kháng nghị, quật cường nói. Âu Dương Thụy bất đắc dĩ đưa cháo đặt lên bàn, tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt nói:
"Anh lừa gạt em chỗ nào? Cho đến giờ anh chưa hề gạt em, là do em không hỏi rõ ràng."
"Vậy anh nói xem cái khế ước chó má kia là sao hả?"
"Không có cái khế ước đó, em sẽ ngoan ngoãn đi đăng kí với anh sao, em sẽ nghe lời anh đi chụp hình cưới, em sẽ ngoan ngoãn cử hành hôn lễ với anh sao?"
"Chắc chắn là không, nhưng chủ yếu nhất cũng là quan trọng nhất, anh lừa gạt tôi anh là Gay!"
Hạ Tịch Nguyệt cũng không tin mình không tìm được một chút chuyện mà Âu Dương Thụy gạt mình.
"Bà xã, điểm này thì em xử oan anh rồi, anh đâu có thừa nhận anh là Gay, đều là do họ viết linh tinh, anh bị oan không thể nói rõ. Hơn nữa bà xã à, anh mà là Gay về sau tính phúc của em thì phải làm sao?"
Giống như đã sớm biết Hạ Tịch Nguyệt sẽ hỏi như thế, nên đã nghĩ ra cách giải thích. Không ai nhìn thấy Âu Dương Thụy lại nở nụ cười phúc hắc quen thuộc, sự thật chứng minh Hạ Tịch Nguyệt không thể thắng được, cà lăm nói:
"Anh...anh... anh, tôi giao mình cho anh, anh cũng không chịu buông tha, anh khi dễ tôi, anh là tên khốn kiếp, tên lừa gạt, anh thật làm tôi tức chết."
Hạ Tịch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là đổi thành cố tình gây sự.
"Được rồi, bà xã, anh không có khi dễ em, nhanh qua đây ăn cháo lúc còn nóng đi."
"Không ăn, không muốn ăn."
"Rốt cuộc em muốn anh như thế nào mới bằng lòng ăn hả?" Nghe anh nói thế Hạ Tịch Nguyệt liền cười híp mắt, vui mừng nói:
"Trừ phi, trừ phi anh đáp ứng cho em một chuyện em mới bằng lòng ăn cháo."
Âu Dương Thụy cảm giác được có mùi âm mưu, không biết cô định làm cái gì đối phó anh, nhưng nhìn cô đói bụng anh đau lòng, nhắm mắt trả lời:
"Được, em nói đi."
"Em muốn nghe anh hát bài Ba con gấu."
Cái gì?
Nghe được hình phạt của Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.
"Em muốn anh hát bài Ba con gấu, chính là bài hát mà Song Hye Kyo trong phim 'Ngôi nhà hạnh phúc' đã hát."
Hạ Tịch Nguyệt hân hoan lặp lại lần nữa.
"Anh không biết."
"Cái gì, em xem anh không có thành ý để cho em húp cháo, em đói chết rồi."
Hạ Tịch Nguyệt nằm trên giường nhắm mắt tức giận nói.
Được, chỉ cần em chịu húp cháo, anh hát được chưa?
Âu Dương Thụy bất đắc dĩ nói, hôm nay nếu là không thuận lòng của Hạ Tịch Nguyệt, sau này không biết mình bị chỉnh thành loại gì nữa.
Ba con gấu ở cùng một chỗ. . . . . . .
Không đúng, không đúng, anh phải múa."
Hạ Tịch Nguyệt bất mãn kêu la.
"Bà xã, anh sai rồi, anh sai rồi không được sao?"
Âu Dương Thụy chỉ có thể cầu xin tha thứ, kêu anh hát thì còn tạm được nhưng bắt anh nhảy mấy cái động tác con nít thế anh không thể tiếp thu nổi.
"Được, trước hết tạm tha cho anh, vậy anh hát đi, không cần múa, lần sau chọc giận em thì anh phải múa đó."
Hạ Tịch Nguyệt tà ác nói đến. Bất đắc dĩ Âu Dương Thụy lại cất giọng trầm thấp của mình lên:
Có ba con gấu ở cùng một chỗ, gấu ba, gấu mẹ, gấu bảo bối, gấu ba mập mạp , gấu mẹ rất thon thả, gấu bảo bối thật đáng yêu, từng ngày từng ngày lớn lên bên nhau.
A, thật dễ nghe, ha ha ha ha ha ha, Âu Dương Thụy anh hát thật đáng yêu nha.
Hạ Tịch Nguyệt ở trên giường cười xinh đẹp. Nhìn thấy tâm tình bà xã thật tốt, Âu Dương Thụy cười nói đến:
Cái đó, bà xã, đã hát xong rồi, em bây giờ hả giận rồi, có thể ăn cháo được rồi!"
"Ừm, tiểu Thụy tử tới đây, ai gia chấp nhận sự phục vụ của ngươi cho ai gia dùng bữa."
"Không phải Hạ Tịch Nguyệt kiểu cách, cô thật sự mệt đến giờ cánh tay lên cũng không có sức nữa.
"Vâng, nô tài tuân chỉ phục vụ lão phật gia dùng bữa."
Ha ha ha ~.
Hạ Tịch Nguyệt nhìn bộ dáng đáng yêu của Âu Dương Thụy, không khỏi vui vẻ cười ra âm thanh.