• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com

Trời gần tối vừa tan tầm, Mạc Kỳ Thiên không kịp chờ tới lúc đến Tôn Hoàng tìm Kim gia lấy băng ghi hình. Cô vội muốn nhìn thấy dáng vẻ thân bại danh liệt của Hạ Tịch Nguyệt. Tại sao cô ta sinh ra đã là một công chúa sống trong nhung lụa mà cô lại không như vậy? Cô muốn xé bỏ vẻ bề ngoài hoa lệ của Hạ Tịch Nguyệt.

Ha ha ha

Nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ, Mạc Kỳ Thiên ở trong xe cười to, tăng tốc đi nhanh hơn. Đi tới Tôn Hoàng, cô chạy nhanh đến quầy rượu hỏi thăm thử Kim gia ở phòng nào sau đó nhanh chóng đi vào thang máy.

Khi thang máy lên lầu 4 thì Mạc Kỳ Thiên bước nhanh chân ra, đã nhìn thấy mấy người đàn ông mặc áo đen trói Kim gia lại mang đi.

Mạc Kỳ Thiên vừa nhìn thấy tình huống biết đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy vào thang máy nhấn nút đi xuống. Ra ngoài cô chạy nhanh ra cửa Tôn HOàng, mở cửa xe lái đi, bởi vì sợ đến run rẩy nên làm rơi chìa khóa vài lần xuống đất. Ngồi vào xe thân thể không ngừng run rẩy, sợ hãi tột độ:

Nhất định là Âu Dương Thụy phái người bắt Kim gia, nếu không tại sao Hạ Tịch Nguyệt mới xảy ra chuyện đã có người tới bắt Kim gia, Kim gia bị bắt nhất định sẽ khai mình ra , lấy tính cách của Âu Dương Thụy làm việc rất tàn nhẫn, không nể mặt nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, làm thế nào, mình nên như thế nào làm, đúng, chỉ có chạy, chạy trốn ra nước ngoài, sẽ không sao.

Nghĩ thông suốt xong Mạc Kỳ Thiên lập tức lái xe về nhà trọ của mình, không biết rằng mọi hành động của cô đều bị thuộc hạ của Âu Dương Thụy nắm được, làm sao có thể chạy trốn.

Trở lại nhà trọ trời đã gần sáng, Vạn Tử Hồng đã ngủ rồi. Mạc Kỳ Thiên đánh thức Vạn Tử Hồng dậy.

Làm gì vậy?

Vạn Tử hồng bất mãn kêu.

"Mẹ, mẹ mau thu dọn đi chúng ta lập tức đi Anh."

Mạc Kỳ Thiên lo lắng nói.

"Đang yên đang lành sao phải đi Anh?"

Vạn Tử hồng không rõ đầu đuôi hỏi.

"Ai da, mẹ đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh lên một chút thì tốt hơn."

"Con không nói rõ ràng mẹ không đi, mẹ còn muốn ngủ!"

Vạn Tử Hồng nói đầy bất mãn, làm bộ muốn tiếp tục ngủ nữa.

"Con tìm người bắt cóc Hạ Tịch Nguyệt, muốn cho người khác cưỡng hiếp cô ta, ai biết đâu bị Âu Dương Thụy biết được, Âu Dương Thụy nhất định không bỏ qua cho chúng ta, chúng ta mau chạy đi."

Hết cách rồi, Mạc Kỳ Thiên đem chuyện nói cho Vạn Tử Hồng biết.

"Cái gì? Mẹ thấy con thật ngu, sao lại không làm sạch sẽ một chút?"

Vạn Tử Hồng tức giận nói, nói xong xuống giường thu dọn đồ đạc, bây giờ chạy trốn là quan trọng hơn. Hai người thu dọn xong, vừa định đi ra mở cửa thì cửa bị người ta đạp bung ra, chỉ thấy Âu Dương Thụy như tu la đến từ địa ngục, thân đầy sát khí đi vào, nhìn Mạc Kỳ Thiên và Vạn Tử Hồng cười nói:

"Thư kí Mạc đi đâu à? Tôi nhớ công ty không có điều cô đi công tác nước ngoài mà!"

Mạc Kỳ Thiên nhìn Âu Dương Thụy cười, trong lòng cảm giác như đi tới địa ngục, giọng nói run run:

"Tâm tình mẹ tôi dạo này không tốt lắm, tôi chỉ muốn đưa mẹ đi giải sầu, tôi đã xin nghỉ phép rồi."

"A, vậy sao? Thư kí trưởng muốn nghỉ không phải nên xin phép tổng giám đốc tôi sao?"

Âu Dương Thụy nở nụ cười đầy tàn nhẫn nói.

Tôi. . . . . . .

Bởi vì sợ, âm thanh phát run, cà lăm không biết nói cái gì cho phải.

"Tôi xem thư kí Mạc đã làm chuyện gì sai trái nên vội chạy trốn có phải không?"

"Tôi không hiểu anh nói gì!"

Mạc Kỳ Thiên vội phủ nhận lời của Âu Dương Thụy, cô nghĩ chỉ cần có chết cũng không nhận thì Âu Dương Thụy không có chút chứng cứ sẽ hết cách đối phó với cô.

"A, thật là không biết hay giả vờ không biết?"

Thanh âm lười biếng của Âu Dương Thụy vang lên, tuy vậy nhưng trong giọng nói lại để lộ ra lệnh không thể cãi lại.

"Cô có quen Kim gia không?"

"Tôi làm sao lại quen biết lão đàn ông vừa mập vừa xấu xí đó được."

"Tôi không nói qua Kim gia vừa già vừa xấu, dám đụng đến người phụ nữ của tôi là tự tìm cái chết."

Chỉ thấy một khắc trước Âu Dương Thụy còn nho nhã lễ độ sau đó thay đổi thành Minh Hoàng, bóp cổ Mạc Kỳ Thiên nói từng câu từng chữ:

"Cô muốn tôi trừng phạt cô như thế nào mới đổi được tổn thương mà cô đã gây ra với bảo bối nhà tôi đây?"

Khụ khụ khụ khụ, nghe- tôi -nói- đã.

Mạc Kỳ Thiên vỗ vào tay Âu Dương Thụy, Âu Dương Thụy lập tức thả tay ra, đánh ngã cô ta trên mặt đất. Mạc Kỳ Thiên lập tức ngồi dậy, ho sặc sụa.

Khụ khụ khụ khụ.

Vì ho nên nước mắt không nhịn được chảy xuống, không biết có phải là nước mắt do đau lòng không, Mạc Kỳ Thiên khóc lớn:

"Anh vì con tiện nhân đó mà trừng phạt tôi sao, tôi ở bên cạnh anh 5 năm, tôi vì anh làm nhiều thứ để mong được xứng đôi với anh, cô ta đã làm gì cho anh, cô ta chỉ là một cô công chúa ngu ngốc, tôi đã bỏ ra nhiều thứ như vậy, tôi muốn phá hủy cô ta. Nhìn cô ta nằm dưới người đàn ông khác cảm giác như thế nào? Dù anh có quyền thế như thế nào thì cũng như một con rùa thôi, hahaha."

Nhìn Âu Dương Thụy tức giận như vậy, Mạc Kỳ Thiên cho là anh em của Kim gia đã làm được việc, không khỏi vui mừng, cô không dễ chịu thì Hạ Tịch Nguyệt đừng mơ được tốt hơn.

"A, quên nói cho cô biết, vợ tôi không bị gì cả đang ở nhà nghỉ ngơi, ý muốn của cô không được như ý rồi."

Âu Dương Thụy đả kích Mạc Kỳ Thiên.

"Cô muốn biết tại sao ư, vậy tôi sẽ nói cho cô biết, chỉ bằng Âu Dương Thụy tôi yêu cô ấy, cô cảm thấy Âu Dương Thụy tôi sẽ lấy một kĩ nữ làm vợ sao? Nhìn băng ghi hình những chuyện cô đi làm ngoại giao đi."

Nói xong Âu Dương Thụy liền ném băng ghi hình tới trước mặt của cô ta.

"Không không thể nào, bọn họ nói với tôi sẽ xóa sạch."

Nhìn mình trong băng ghi hình Mạc Kỳ Thiên không thể tin được, trợn to mắt nhưng lão đàn ông kia nói rõ ràng sẽ xóa. Không sai trước kia đi đi làm viện trợ giao tế gặp phải hai lão đàn ông biến thái thích cô, giá tiền cũng cao, sau đó cô đã cầu xin họ xóa cái này đi nhưng tại sao lại nằm trong tay Âu Dương Thụy.

"Anh muốn gì?"

"Tôi muốn cho cô thử cảm giác bị hủy diệt, tung cái này lên internet, khi cô ra ngoài thì được nhiều người chú ý nhất định sẽ rất vinh dự. Tôi sẽ khiến cô trở thành nữ minh tinh AV nổi tiếng nhất.'

Âu Dương Thụy nói một cách không nhanh cũng không chậm, giống như đang đàm luận chuyện cỏn con.

"Không, không, anh không thể đối xử với tôi như thế."

"A... Không thể! Tại sao lại không thể, trong từ điển của Âu Dương Thụy tôi chưa hề có hai chữ này."

Âu Dương Thụy tàn nhẫn đáp.

"Bởi vì em yêu anh!"

"Ha ha ha, lời cô vừa nói nghe thật giống chuyện cười, tình yêu của cô thật là rẻ mạt, đáng thương."

Vạn Tử Hồng vừa vào cửa đã bị khí thế của Âu Dương Thụy hù dọa khiếp sợ, nhìn Âu Dương Thụy muốn bắt con gái của mình, bà ta chạy tới trước mặt của Âu Dương Thụy cầu xin:

"Tổng giám đốc Âu Dương, xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi lần này, chỉ cần anh tha cho chúng tôi lần này, tôi và Thiên Thiên lập tức đi Anh không trở về thành phố A nửa bước."

"Bà cảm thấy tôi sẽ tin tưởng lời nói của một cặp mẹ con lừa gạt sao? Người làm hại đến người phụ nữ của tôi sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy!"

"Chờ ngày mai cô sẽ thấy chuyện đặc sắc thôi." Sau đó anh quay đầu đi ra phân phó với Đông Phong:

"Ta nhớ cô ta đánh bảo bối 4 tát, cậu tìm người đánh cô ta 400 phát, đánh xong có thể cho đi."

Nói xong đi ra ngoài, Đông Phong để một tên thuộc hạ lại rồi đi ra ngoài cùng Âu Dương Thụy. Tên thuộc hạ đó đi tới trước mặt Mạc Kỳ Thiên, giơ tay lên đánh vào mặt cô ta:

"Ba..."

"Ba..."

Không --.

Mạc Kỳ Thiên tuyệt vọng kêu đau, thủ hạ của Âu Dương Thụy vô cùng tàn nhẫn tát đến phát cuối cùng, mặt của cô đã sớm sưng như đầu heo, không còn nhìn ra hình dạng gì nữa. Mà Mạc Kỳ Thiên đau đến sớm ngất đi rồi.

Vạn Tử Hồng không để ý tới con gái bị đánh, đang nghĩ làm thế nào lấy về băng ghi hình kia, bà nghĩ tương lai còn phải trông cậy vào cô con gái gả vào hào môn cho nên nhất quyết không thể để cái kia phát tán ra bên ngoài nếu không tương lai đến người tình còn chẳng được. Cầu Âu Dương Thụy không được thì chỉ còn cách tìm Hạ Tịch Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK