• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com

Hạ Tịch Nguyệt từ tiệm cà phê đi ra ngoài, liên tục nghĩ tới lời Lâm Hinh Nhân vừa mới nói với mình.

Mình sẽ không nói ra yêu cầu quá trớn đối với Âu Dương Thụy, mình sẽ không để cho anh ấy khó xử.

Hạ Tịch Nguyệt ảo não nghĩ, không trách được Âu Dương Thụy không tự nói chuyện của tập đoàn Âu Dương và Hạ thị với mình, tự mình nghĩ biện pháp gì mới có thể giải quyết đây.

Suy nghĩ hồi lâu, Hạ Tịch Nguyệt cũng không có nghĩ ra phương pháp giải quyết.

Ai nha, phiền quá à.

Đúng lúc ấy thì Hạ Tịch Nguyệt cảm giác giống như có ai đó đi theo sau lưng mình, nhưng Hạ Tịch Nguyệt vừa quay đầu lại xem, nhưng cũng không thấy cái gì.

Chẳng lẽ mấy ngày nay mình quá mệt mỏi, cho nên mới xuất hiện ảo giác sao?

Hạ Tịch Nguyệt dùng sức lắc đầu một cái. Đúng lúc cô đang đứng ở bên dưới cột đèn tín hiệu chuẩn bị băng qua đường thì một đám mèo hoang lao ra từ trong bụi cỏ.

Meo meo ~. Meo meo ~. Meo meo ~. . . . . . .

Một con lại một con nhào tới trên người của Hạ Tịch Nguyệt.

A --.

Hạ Tịch Nguyệt nhìn từng con mèo hoang màu đen thật to nhào tới, không khỏi bị sợ tới mức kêu to. Chân bị vấp một cái liền ngã hôn mê bất tỉnh trên đường. Chỉ thấy giữa hai chân của Hạ Tịch Nguyệt chảy ra một ít máu đỏ. Nhưng mèo hoang xung quanh vẫn chưa chịu đi mà vây quanh Hạ Tịch Nguyệt.

Không sai, người phục vụ kia đã bỏ bạc hà mèo vào trong túi của Hạ Tịch Nguyệt. Hơn nữa sợ bạc hà mèo trong túi không thể hấp dẫn mèo hoang được cho nên cà phê đổ ở trên người Hạ Tịch Nguyệt trong tiệm cà phê cũng có thêm bột bạc hà mèo.

Lâm Hinh Nhân biết Hạ Tịch Nguyệt rất sợ mèo. Hơn nữa không phải sợ bình thường, là e ngại. Nhất là loại toàn thân màu đen đó, càng thêm sợ hãi cực độ. Còn có đôi mắt mèo này, Hạ Tịch Nguyệt luôn cho rằng đó là mắt yêu quái.

Chỉ cần vừa thấy được mèo hoang, Hạ Tịch Nguyệt sẽ không nhịn được cả người run rẩy, không nhúc nhích được. Cho nên dùng bạc hà mèo hấp dẫn mèo hoang tới công kích Hạ Tịch Nguyệt là biện pháp tốt nhất, vừa trí mạng lại không bị người khác hoài nghi. Vì vậy Lâm Hinh Nhân và Chu Vinh Vinh nhất trí lựa chọn phương pháp này.

Hôm nay Âu Dương Thụy đến công ty từ sớm, nhưng luôn có cảm giác tim mình nhảy thình thịch giống như có chuyện gì xấu sắp xảy ra. Loại cảm giác ấy không rõ là sao, rất mãnh liệt. Thời điểm Âu Dương Thụy đang cùng Lãnh Hiên nghe báo cáo về hướng đi của Chu thị và Hạ thị. Lúc này, điện thoại của Âu Dương Thụy vang lên, Âu Dương Thụy nhìn Lãnh Hiên ý bảo anh ta dừng lại, sau đó nhận điện thoại, lạnh lùng nói:

Chuyện gì?

Môn chủ, phu nhân đã xảy ra chuyện, bây giờ đang ở trong bệnh viện của Tư Đồ tiên sinh.

Cái gì, tôi lập tức đến ngay.

Âu Dương Thụy nghe được Hạ Tịch Nguyệt gặp chuyện không may, cũng không chú ý mọi thứ chạy như bay ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc. Nhanh chóng đem xe tăng đến tốc độ tối đa, lộ trình trong vòng nửa giờ nay chỉ có mười phút đã đến.

Âu Dương Thụy vừa đến bệnh viện lập tức xuống xe chạy vào bên trong. Thấy thủ hạ liền lạnh giọng hỏi, lắng nghe một chút có thể nghe ra giọng của Âu Dương Thụy vừa lạnh lùng vừa có chút run rẩy.

Thiếu phu nhân ở đâu?

Đang cấp cứu ở bên trong.

Chính là thủ hạ của Âu Dương Thụy dùng thanh âm run rẩy nói. Nghe được Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn cấp cứu ở bên trong, Âu Dương Thụy suýt nữa té xỉu, một quyền đánh vào trên cửa, lập tức chảy đầy máu trên tay, cả người tản ra sát khí, tức giận quát:

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Vì vậy thủ hạ của Âu Dương Thụy liền đem đầu đuôi câu chuyện vừa trải qua nói cho Âu Dương Thụy nghe. Âu Dương Thụy nghe xong đã nói đến:

Tại sao lại xuất hiện nhiều mèo hoang như vậy?Dĩ nhiên Âu Dương Thụy cũng biết Hạ Tịch Nguyệt rất sợ mèo.

Thuộc hạ cũng không biết. Bọn thuộc hạ bảo vệ phu nhân không cẩn thận, xin Môn chủ trách phạt.Thủ hạ của Âu Dương Thụy quỳ trên mặt đất cầu xin Âu Dương Thụy.

Về sau mỗi người tự chặt hai ngón tay.Âu Dương Thụy lạnh lùng nói.

Dạ, cám ơn môn chủ đã không giết.

Nói xong thủ hạ của Âu Dương Thụy liền nhận lệnh đi ra ngoài. Âu Dương Thụy ở bên ngoài lo lắng chờ đợi. Ước chừng sau một giờ, cuối cùng Tư Đồ Triệt cũng từ trong phòng phẫu thuật đi ra. Khẩu trang ngăn ngoài miệng, nhìn Âu Dương Thụy vô cùng lo lắng, nói:

Đã không còn việc gì lớn nữa, trên đầu bị thương, mình đã băng bó rất kỹ. Chỉ là mình không thể giữ lại đứa bé được.

Nghe đến đứa bé, Âu Dương Thụy giống như phát điên, túm chặt bả vai của Tư Đồ Triệt, thanh âm run rẩy nói:

Cậu nói đứa bé gì, cậu lặp lại lần nữa đứa bé gì hả?. Mình làm sao có thể không biết.

Tư Đồ Triệt đau lòng nói:

Thụy, cậu đừng như vậy, mình hiểu rõ cậu vừa mới mất đi đứa bé nên rất đau lòng. Nhưng cậu cũng nên bình tĩnh một chút. Đứa bé mới được 20 ngày, các cậu không phát hiện ra cũng là điều bình thường. Các cậu còn trẻ, đứa bé này không giữ được, dù sao về sau vẫn sẽ có cơ hội khác.

Hiện tại vợ mình như thế nào rồi?Âu Dương Thụy nghe được lời nói của Tư Đồ Triệt, ép buộc mình phải tỉnh táo.

Cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, lát nữa cô ấy sẽ được đưa vào phòng bệnh nghỉ ngơi. Đến lúc đó tay của cậu, có cần mình tìm người băng bó cho cậu hay không?

Tư Đồ Triệt nhìn tay của Âu Dương Thụy đang rỉ máu, cho nên mới quan tâm hỏi.

Không cần, mình muốn đau cùng với vợ của mình.Âu Dương Thụy không thèm để ý chút nào. Giống như đây không phải là tay của anh vậy.

Đúng lúc ấy thì, Hạ Tịch Nguyệt được y tá đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật. Âu Dương Thụy nhìn mặt của Hạ Tịch Nguyệt tái nhợt, thiếu chút nữa không nhịn được rơi nước mắt rồi. Cầm tay Hạ Tịch Nguyệt, bi thương nói:

Vợ à, em tỉnh đi, em tỉnh lại nhanh lên một chút để nhìn chồng của em này.

Vừa nói vừa đẩy Hạ Tịch Nguyệt trở về phòng. Sau đó giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nói với Tư Đồ Triệt:

Cậu đem Nguyệt Nguyệt kiểm tra tổng quát một lần đi.

Được, mình biết rồi, mình sẽ làm ngay.

Tư Đồ Triệt biết Âu Dương Thụy nhất định đã phát hiện ra cái gì đó, cho nên mới muốn chính mình tự đi kiểm tra. Vì vậy Tư Đồ Triệt mới không hỏi nhiều.

Trở về phòng, Âu Dương Thụy nhẹ nhàng nâng tay Hạ Tịch Nguyệt ốp vào khuôn mặt của mình, nhìn mặt Hạ Tịch Nguyệt tái nhợt, đau lòng nói:

Vợ à, thật xin lỗi, anh đã nói muốn bảo vệ em thật tốt, kết quả mỗi lần đều làm cho em bị tổn thương. Vợ à, em tỉnh lại nhanh lên một chút để nhìn anh có được hay không? Chỉ cần em tỉnh lại, em trừng phạt anh như thế nào cũng được. Không cần giống như bây giờ không để ý tới anh có được hay không?

Âu Dương Thụy không ngừng nói chuyện với Hạ Tịch Nguyệt. Chính là muốn cho cô nhanh tỉnh lại một chút. Chỉ thấy ngón tay của Hạ Tịch Nguyệt khẽ nhúc nhích một chút, sau đó cặp mắt từ từ mở ra, vẫn có chút không thích ứng với ánh mặt trời. Cô chớp mắt qua lại mấy cái, mới có thể từ từ thích ứng với ánh sáng. Thấy Âu Dương Thụy ngồi trên ghế ở bên cạnh giường của mình, Hạ Tịch Nguyệt mới chậm rãi nhớ tới chuyện xảy ra lúc buổi trưa, không khỏi kinh ngạc hỏi:

Em nhớ được là mình gặp phải một đám mèo đen, sau đó em liền té xỉu, tại sao em lại ở chỗ này?

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nói rất dịu dàng:

Vợ à, em bị té xỉu ở bên cạnh đường cái, có người đi đường tốt bụng đưa em đến bệnh viện.

Âu Dương Thụy cũng không muốn Hạ Tịch Nguyệt biết mình phái hộ vệ bảo vệ cô.

Oh.

Hạ Tịch Nguyệt không có hỏi nhiều. Đột nhiên bụng quặn đau một hồi, Hạ Tịch Nguyệt không khỏi hỏi:

Em nhớ được em bị đụng vào đầu, tại sao bụng lại đau như vậy? Hạ Tịch Nguyệt nhịn đau hỏi.

Vợ à, em quên kỳ kinh nguyệt của mình rồi sao? Kỳ kinh nguyệt tới đương nhiên có thể bị đau bụng.

Âu Dương Thụy không muốn cho Hạ Tịch Nguyệt biết cô mới vừa vặn sinh non, sợ cô không chịu được đả kích. Cho nên mới nói dối với Hạ Tịch Nguyệt.

Nhưng kỳ kinh nguyệt của em tới chưa từng bị đau bụng á? Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Có thể là vì ngày hôm qua em không cẩn thận té xuống đất đụng vào bụng cộng thêm kỳ kinh nguyệt, cho nên mới đau bụng thôi.

Âu Dương Thụy nói rất bình tĩnh làm cho người ta sẽ không chút nào hoài nghi là anh đang nói dối.

A, là thế này phải không? Tại sao em có cảm giác giống như vừa mất đi cái gì đó rất quan trọng vậy?

Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy nói rất nghiêm túc. Âu Dương Thụy nhìn bộ dáng này của Hạ Tịch Nguyệt càng thêm khổ sở, đau lòng nói:

Nói mò gì rồi, cái gì quan trọng nhất chứ, vật quan trọng nhất của em không phải đang ở trước mắt rồi sao?

Nghe được lời nói của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt không khỏi cười ra tiếng,

Ha ha ~, Âu Dương Thụy anh thật là tự mình đa tình .

Âu Dương Thụy làm bộ tức giận nói:

Chẳng lẽ anh không phải vật quan trọng nhất của em sao? Còn có đồ vật gì so với anh quan trọng hơn sao? Tốt lắm, đừng có đoán mò những thứ này có được hay không? Em nhanh nằm xuống đi, anh xoa bóp cho em.

Âu Dương Thụy nói rất dịu dàng. Sau đó ý bảo Hạ Tịch Nguyệt nằm xuống. Hạ Tịch Nguyệt nghe lời ngoan ngoãn nằm xuống. Bàn tay Âu Dương Thụy vừa dày vừa ấm áp đặt trên bụng của Hạ Tịch Nguyệt.

Âu Dương Thụy nhẹ nhàng xoa bụng cho Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt nhìn bộ dáng nghiêm túc của Âu Dương Thụy không khỏi mắc cỡ, mặt đỏ bừng lên. Nhưng Âu Dương Thụy xoa bóp dịu dàng ở trên bụng của Hạ Tịch Nguyệt, chỉ lúc sau liền khiến cho cơ thể Hạ Tịch Nguyệt được thư giãn rồi ngủ thiếp đi.

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng đứng dậy lấy bàn tay của mình ra, sau đó dịu dàng đắp kín chăn cho Hạ Tịch Nguyệt rồi đi ra khỏi phòng. Đi tới phòng làm việc của Tư Đồ Triệt, thấy Tư Đồ Triệt liền lạnh giọng hỏi:

Kết quả kiểm tra như thế nào rồi?

Còn chưa có, có thể còn phải đợi thêm một lúc nữa. Nhưng tại sao cậu lại xác định bọn họ nhất định sẽ ra tay ở trên người của chị dâu như vậy?

Tư Đồ Triệt tò mò hỏi.

Không có mấy người biết Nguyệt Nguyệt sợ mèo cả, mình cũng biết được rất tình cờ. Tại sao đúng lúc này Nguyệt Nguyệt lại gặp phải công kích của mèo hoang hơn nữa còn là ngay sau khi gặp mặt với Lâm Hinh Nhân về, chuyện này thấy thế nào cũng rất đáng ngờ.

Âu Dương Thụy bình tĩnh phân tích. Hai người trầm mặc một hồi, lúc này điện thoại trên bàn của Tư Đồ Triệt vang lên, Tư Đồ Triệt nhận điện thoại rồi nói:

Ừ, tôi biết rồi, tôi lập tức đi qua.

Tư Đồ Triệt cúp điện thoại, nghiêm túc nhìn Âu Dương Thụy nói:

Khoa xét nghiệm bên kia nói đã có kết quả kiểm tra rồi, mình sẽ đi xuống lấy kết quả, cậu ở nơi này chờ mình.

Ừ.

Tư Đồ Triệt triệt nói xong, vội vàng từ phòng làm việc đi ra ngoài. Hạ Tịch Nguyệt ngủ không bao lâu liền tỉnh lại, thấy phòng rất vắng vẻ, không khỏi kinh ngạc kêu lên:

Âu Dương Thụy , Thụy, anh ở đâu?

' Âu Dương Thụy , anh đi đâu rồi? '

Hạ Tịch Nguyệt nói thầm ở trong lòng. Lúc Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại, Âu Dương Thụy sẽ luôn ở bên cạnh cô. Hạ Tịch Nguyệt vén chăn lên đi xuống giường, mang giày xong liền đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Đúng lúc nhìn thấy Tư Đồ Triệt vừa vội vàng đi vừa cúi đầu nhìn cái gì đó. Hạ Tịch Nguyệt vừa định gọi anh ta, hỏi thăm xem Âu Dương Thụy ở đâu. Nhưng ở khúc quanh đã không thấy bóng dáng của Tư Đồ Triệt.

Hạ Tịch Nguyệt đi theo sau lưng Tư Đồ Triệt, nhìn Tư Đồ Triệt vào phòng làm việc của viện trưởng, liền vội vàng đi theo. Vừa định gõ cửa đi vào lại nghe được Tư Đồ Triệt tức giận nói:

Thụy, cậu hoài nghi không sai, quả nhiên vết cà phê bẩn ở trên trang phục của chị dâu kiểm tra được có bột bạc hà mèo, cũng không biết chị dâu bị người ta bỏ bạc hà mèo vào trong túi lúc nào.

Tư Đồ Triệt vừa nói vừa cầm tài liệu trong tay đưa cho Âu Dương Thụy xem. Mà thời điểm Hạ Tịch Nguyệt ở cạnh cửa nghe được những lời này, buông tay đang chuẩn bị gõ cửa xuống, kinh ngạc và khẩn trương nghe tiếp. Tư Đồ Triệt nói tiếp:

Bạc hà mèo là một loại thực vật thân thảo, nghe thấy có mùi mát lạnh. Về y học, loại thực vật này có tác dụng kích thích. Ước chừng có khoảng 50% mèo cảm thấy rất hứng thú với mùi cỏ bạc hà mèo, thích bắt cắn. Cho nên mọi người còn đặt cho bạc hà mèo một cái tên --'thuốc quấy nhiễu mèo'. Nếu như muốn đối phó với một người sợ mèo hoang từ nhỏ, thì bạc hà mèo tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì bạc hà mèo sẽ làm phần lớn mèo điên cuồng, từ đó hấp dẫn nó đến. Lúc ở tiệm cà phê, chị dâu nhất định bị người ta cố ý đổ cà phê lên người, mà lúc người kia làm đổ cà phê lại đem bạc hà mèo bỏ vào trong túi của chị dâu. Cho nên chị dâu mới có thể hoàn toàn không phát hiện ra. Bọn họ đúng là muốn mượn dao giết người.

Tư Đồ Triệt tức giận nói. Mà Hạ Tịch Nguyệt đang nghe lén ở ngoài cửa, nghe đến bạc hà mèo càng thêm kinh ngạc, mắt trừng lớn lên. Nhất định là Lâm Hinh Nhân và tên nhân viên phục vụ kia cùng nhau thiết kế hãm hại cô. Bởi vì người biết cô sợ mèo trừ cha mẹ ra cũng chỉ có Quan Hi Triết và Lâm Hinh Nhân. Ngay cả Vân Nặc cũng không biết.

'Tại sao, rốt cuộc tại sao cô ta muốn làm như vậy? Cô ta hận mình như vậy sao? Không tiếc dùng thủ đoạn hèn hạ này đi đối phó với mình sao?'

Ở trong lòng của Hạ Tịch Nguyệt đau khổ kêu thảm. Âu Dương Thụy xem xong tài liệu ở trong tay, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nói với Tư Đồ Triệt:

Chuyện này không nên để cho Nguyệt Nguyệt biết, bao gồm cả chuyện cô ấy sinh non.

Âu Dương Thụy đau lòng nói. Anh cũng rất đau lòng khi mất đi đứa bé kia.

Thế nhưng chuyện này cũng không thể giấu cả đời được?

Tư Đồ Triệt khuyên.

Mình cũng biết rõ không thể giấu cô ấy cả đời được, nhưng giấu được nhất thời là tốt rồi, nếu như có thể giấu cả đời liền giấu cả đời. Trong lòng của cô ấy đã mang quá nhiều trách nhiệm rồi, mình không muốn cô ấy đau lòng vì chuyện khác nữa. Trong lòng của cô ấy chỉ cần có một mình mình, như vậy là đủ rồi.

Nghe được lời nói của Âu Dương Thụy, Tư Đồ Triệt nói:

Được, mình biết rồi, mình sẽ hết sức phối hợp với cậu để giấu giếm chuyện này.

Ừ, cám ơn nhiều.

Đây là lần đầu tiên Âu Dương Thụy nói cám ơn với Tư Đồ Triệt. Tư Đồ Triệt thật đúng là thụ sủng nhược kinh, nói:

Nói cái gì đó, anh em là để dùng làm cái gì chứ?

Tư Đồ Triệt cố ra vẻ tức giận cho Âu Dương Thụy một quyền. Sau đó dường như Âu Dương Thụy nghĩ tới điều gì đó, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một dãy sỗ, ra lệnh:

Lập tức cho người đem Lâm Hinh Nhân bắt về, chờ tôi trở về xử lý.

Vâng, Môn chủ, thuộc hạ lập tức tìm người đi làm.

Không, tôi muốn cậu tự mình đi. Không cho phép có bất kỳ sơ xuất gì.

Vâng, Môn chủ, thuộc hạ hiểu.

Đông Phong cúp điện thoại liền nhận lệnh đi ra ngoài.

Tốt lắm, mình đoán vợ mình có lẽ sắp tỉnh rồi, mình muốn trở về nhanh một chút để nhìn cô ấy.

Âu Dương Thụy cúp điện thoại, nhìn Tư Đồ Triệt rồi nói. Nói xong cũng đi ngoài.

Hạ Tịch Nguyệt ở ngoài cửa nghe được Âu Dương Thụy nói mình mang thai hơn nữa đã sinh non thì không khỏi kinh ngạc, hai mắt mở to, lấy tay cố gắng che miệng của mình, sợ thanh âm nức nở của mình bị người khác nghe được.

Thân thể đang dựa vào tường từ từ tuột xuống. Nếu như không có tường chống đỡ, Hạ Tịch Nguyệt đã chống đỡ không nổi mà té xuống nhiều lần.

Không trách được, thời điểm gặp chuyện không may, mình cứ có cảm giác có đồ vật gì đó rất quan trọng sắp sửa mất đi từ trên người của mình. Thì ra là bảo bảo rời mình đi. Bảo bảo, là mẹ không tốt, mẹ thực sự xin lỗi con.

Hạ Tịch Nguyệt không ngừng khóc. Sau đó giống như đã nghĩ tới điều gì đó, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, lấy tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, ánh mắt oán hận:

Từ nay về sau mình sẽ không chảy một giọt nước mắt nào nữa, bởi vì mình muốn cho những người đã hại mình, khiến mình rơi nước mắt, phải chảy máu. Bảo bảo, mẹ sẽ báo thù cho con. Lâm Hinh Nhân, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Từ nay về sau, Hạ Tịch Nguyệt sống vì người khác trước kia đã chết rồi. Từ nay về sau Hạ Tịch Nguyệt chỉ sống vì mình thôi. Người không phạm tôi, tôi không phạm người. Nếu người phạm tôi, tôi sẽ trả cho hắn ta gấp đôi.

Tay Hạ Tịch Nguyệt nắm thành quả đấm thật chặt, hung hăng thề ở trong lòng.

Nếu như bảo bảo rời đi là để mình thay đổi, từ nay về sau phải kiên cường, vì vậy Hạ Tịch Nguyệt nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Nếu như hỏi Hạ Tịch Nguyệt có hận Âu Dương Thụy vì đã không nói cho cô biết chuyện cô đã từng mang thai không? Dù sao hôm nay nếu như không phải là mình nghe lén, những chuyện này cả đời cô cũng sẽ không biết. Nhưng Hạ Tịch Nguyệt cũng không hận Âu Dương Thụy, ngược lại vào giờ khắc này càng thêm kiên định, cô yêu Âu Dương Thụy. Hạ Tịch Nguyệt nói ở trong lòng:

'Nếu như Thụy không muốn để cho mình biết, như vậy cô liền giả vờ như chưa hề biết gì. Thụy, không muốn để cho mình biết vì sợ mình sẽ đau lòng, khổ sở. Cô cũng sợ Thụy sẽ đau lòng khổ sở như vậy.' Bởi vì cách đây thật lâu, Hạ Tịch Nguyệt cũng biết hỉ nộ ái ố của mình chính là hỉ nộ ái ố của Âu Dương Thụy.

Hạ Tịch Nguyệt ở ngoài cửa nghe được tiếng bước chân của Âu Dương Thụy, lập tức lau khô nước mắt trên mặt của mình, chạy về phòng bệnh. Trở lại phòng bệnh, cô lập tức lên giường nằm xuống.

Âu Dương Thụy vừa đi đến ngoài cửa, không biết tại sao lại có cảm giác kỳ quái, cảm giác giống như bảo bối của mình vừa vặn ở chỗ này. Có lẽ là ảo giác của mình thôi.

Âu Dương Thụy trở lại phòng bệnh của Hạ Tịch Nguyệt, thấy Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngủ say ở trên giường bệnh, Âu Dương Thụy cũng biết vừa rồi nhất định là ảo giác của mình. Nhưng Âu Dương Thụy vừa đi đến bên giường, liền nhìn thấy giầy ném lung tung trên sàn. Âu Dương Thụy không khỏi suy nghĩ ở trong lòng:

'Anh nhớ lúc anh vừa mới đi ra ngoài, giầy được đặt ngay ngắn ở một chỗ .'

Đúng lúc ấy thì Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại, thấy Âu Dương Thụy liền giả bộ vui mừng hô:

Thụy

Âu Dương Thụy đi tới bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, thử dò xét:

Em vừa mới đi ra ngoài sao?

Không có nha. Hạ Tịch Nguyệt lập tức phủ nhận ngay.

Nhưng giầy của em sao lại lộn xộn như vậy.

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nói nghiêm túc.

A, có thể là vừa rồi em mới đi phòng vệ sinh, cho nên mới để giầy lộn xộn như vậy. Hạ Tịch Nguyệt lập tức trả lời thông minh.

A, như vậy hả.

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cũng không hỏi cái gì nhiều. Mà Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy rất tin tưởng lời nói của mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Phải biết có thể lừa gạt được Âu Dương Thụy là việc vô cùng khó khăn. Âu Dương Thụy ngồi vào trên giường nhìn hốc mắt của Hạ Tịch Nguyệt hồng hồng, vừa vuốt ve vừa đau lòng:

Sao mắt em đỏ như vậy hả?

Hạ Tịch Nguyệt lập tức phản ứng lại:

Có thể do em ngủ quá nhiều nên mắt mới đỏ thôi.

Lời nói dối này của Hạ Tịch Nguyệt rất cao minh. Nhưng Âu Dương Thụy cũng không nói cái gì, chỉ là chăm chú nhìn Hạ Tịch Nguyệt.

Bây giờ Âu Dương Thụy đã xác định là Hạ Tịch Nguyệt đang nói dối, hơn nữa vừa rồi nhất định cô đã nghe lén ở ngoài cửa. Nhưng Âu Dương Thụy không biết Hạ Tịch Nguyệt rốt cuộc nghe được bao nhiêu. Cho nên Âu Dương Thụy xác định Hạ Tịch Nguyệt nói dối như vậy, là bởi vì Âu Dương Thụy hiểu Hạ Tịch Nguyệt rất rõ.

Thậm chí mỗi biểu cảm khi nói của cô anh đều hiểu rất rõ. Mà cô mới vừa nói dối, nét mặt không tự nhiên cũng không tránh được ánh mắt của Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy không có vạch trần lời nói dối của Hạ Tịch Nguyệt là bởi vì: nếu bảo bối có lòng không muốn để cho mình biết, cô đã biết chuyện. Vậy anh có thể giả vờ như không biết cái gì cả. Chỉ cần bảo bối vui vẻ, cô đưa ra quyết định gì, Âu Dương Thụy đều ủng hộ.

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cũng không hỏi gì cả, quan tâm nói:

Có đói bụng không? Anh đã gọi dì Lý đem canh tới cho em.

Hạ Tịch Nguyệt lắc đầu một cái nói:

Không đói bụng.

Sau đó cô nhìn Âu Dương Thụy, đứng dậy ôm lấy hông của Âu Dương Thụy, đem mặt của mình dính vào vị trí tim của Âu Dương Thụy, yên lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Âu Dương Thụy. Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng hỏi:

Chồng à, anh sẽ rời khỏi em sao?

Âu Dương Thụy trở về ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng trả lời :

Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không. Âu Dương Thụy kiên định nói.

Cám ơn anh, chồng à. Từ nay về sau em chỉ tin tưởng một mình anh thôi.

'Em cũng chỉ có thể tin tưởng một mình anh thôi. ' Hạ Tịch Nguyệt bổ sung ở trong lòng.

Em cũng chỉ cần tin tưởng một mình anh là đủ rồi. Âu Dương Thụy bá đạo nói.

Ha ha ha ~, chồng à, em chưa từng nói với anh một câu này. Hạ Tịch Nguyệt từ trong ngực Âu Dương Thụy ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy, nghiêm túc hỏi.

Nói cái gì? Lông mày của Âu Dương Thụy khơi lên nhìn Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi.

Chồng à, em yêu anh. Em có nói qua sao?

Chưa nói qua, bất quá anh nghĩ là về sau mỗi ngày em đều nói một trăm lần như vậy thì anh nghe cũng không chán. Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt, kích động nói.

Ha ha ~, anh muốn nghe một trăm lần thì phải có người nói mới được chứ. Hạ Tịch Nguyệt vui mừng nói ở trong ngực Âu Dương Thụy.

Vợ à, anh còn muốn nghe, em có thể lặp lại lần nữa không?

Không muốn. Hạ Tịch Nguyệt nũng nịu nói ở trong ngực của Âu Dương Thụy.

Vợ à? Âu Dương Thụy giống như một đứa bé không được kẹo, cầu xin Hạ Tịch Nguyệt.

Anh thật sự muốn nghe như vậy? Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy, nói nghiêm túc.

Ừ, ừ, ừ, ừ. . . . . . . Âu Dương Thụy gật đầu liên tục.

Chồng à, em yêu anh. Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy vui mừng nói.

Vợ à, anh còn muốn nghe, em có thể nói thêm một lần nữa không? Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt vui mừng nói.

Chồng à, em yêu anh.

Vợ à, anh còn muốn một lần nghe nữa.

Chồng à, em yêu anh.

. . . . . .

Chỉ thấy hai người nói không ngừng một câu nói mà không biết mệt.

Mà Hạ Tịch Nguyệt trải qua lần mất mát này, càng hiểu rõ tình yêu của Âu Dương Thụy đối với mình. Vì trước kia mình khác người nên cảm thấy ảo não. Nếu yêu sao còn phải trốn tránh, nếu yêu vậy thì thừa nhận đi.

Nếu anh muốn nghe cô nói thì mỗi ngày cô đều nói cho anh nghe. Trước kia Âu Dương Thụy vui vẻ thì Hạ Tịch Nguyệt không nhất định phải vui vẻ, nhưng từ hôm nay trở đi Âu Dương Thụy vui vẻ, thì Hạ Tịch Nguyệt cũng cảm thấy vui vẻ. Hạ Tịch Nguyệt lớn tiếng nói ở trong lòng.

Hạ Tịch Nguyệt ở trong bệnh viện hai ngày, Âu Dương Thụy một tấc cũng không rời, chăm sóc cô hai ngày. Hôm nay Hạ Tịch Nguyệt mới vừa ăn cơm xong. Nhìn thấy Âu Dương Thụy, lập tức đi lên lắc lắc cánh tay của anh, nũng nịu nói:

Chồng à, chúng ta về nhà đi có được hay không? Em không thích mùi thuốc khử trùng ở nơi này.

Không được, Triệt nói thân thể em cần phải tĩnh dưỡng thêm Âu Dương Thụy nhẹ giọng cự tuyệt.

Nhưng em cảm giác mình đã tốt hơn nhiều, cần tĩnh dưỡng cũng không nhất định phải ở bệnh viện, về nhà cũng có thể mà.

Hạ Tịch Nguyệt bất mãn bĩu môi nói.

Em muốn về nhà như vậy sao?

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nói nghiêm túc.

Ừ, ừ, ừ. . . . . . .

Hạ Tịch Nguyệt gật đầu nói vô cùng nghiêm túc.

Vậy cũng tốt, để anh nói cho Triệt một tiếng, sau đó làm thủ tục xuất viện cho em . Âu Dương Thụy đứng dậy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cưng chìu nói .

A, chồng yêu vạn tuế.

Hạ Tịch Nguyệt vui mừng nói với Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy nhanh chóng làm xong thủ tục xuất viện cho Hạ Tịch Nguyệt. Cũng hỏi qua Tư Đồ Triệt những việc cần phải chú ý sau khi đẻ non.

Hạ Tịch Nguyệt về tới biệt thự, vừa xuống xe liền giang hai cánh tay nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu lại nói với Âu Dương Thụy:

Chồng à, không khí trong nhà mình là tốt nhất.

Âu Dương Thụy cười, tiến lên ôm eo của Hạ Tịch Nguyệt, nhìn cô cười nói:

Em cũng đừng lo lắng nữa, anh đảm bảo mỗi ngày về sau em đều phải hít thở không khí trong lành ở chỗ này. Bởi vì về sau không có anh làm bạn thì không cho phép em đi ra ngoài một mình.

Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy kinh ngạc hỏi:

Cái gì, tại sao à?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch Nguyệt trong nháy mắt biến thành mặt khổ qua.

Em cứ nói đi, em nói tại sao nào? Mỗi lần em đi ra ngoài đều bị thương cả. Anh nghĩ năng lực chịu đựng của trái tim anh còn chưa có mạnh mẽ như vậy.

Âu Dương Thụy tức giận nói. Nhìn dáng vẻ Âu Dương Thụy tức giận, Hạ Tịch Nguyệt tự biết mình đuối lý. Mỗi lần cô đều đồng ý với Âu Dương Thụy mình nhất định sẽ bình an trở về, nhưng mỗi lần mình đều khiến cho anh đau lòng. Hạ Tịch Nguyệt nhỏ giọng nói:

Em biết rồi.

Không đi ra ngoài thì không ra, dù sao cô cũng không có mấy người bạn cả, người bạn duy nhất là Vân Nặc đã đi hưởng tuần trăng mật mất rồi. Hiện tại thế giới của cô chỉ còn lại một mình Âu Dương Thụy thì còn có thể đi đâu đây.

Hạ Tịch Nguyệt ở nhà nghỉ ngơi đã nửa tháng. Nửa tháng này Âu Dương Thụy đều chăm sóc Hạ Tịch Nguyệt ở nhà, đem toàn bộ công việc giao cho Lãnh Hiên xử lý. Nếu Lãnh Hiên không xử lý được thì Âu Dương Thụy sẽ mở cuộc họp từ xa chỉ đạo.

Trong nửa tháng này bất kể là có chuyện gì, Âu Dương Thụy vẫn không hề rời khỏi Hạ Tịch Nguyệt một bước. Hạ Tịch Nguyệt buồn chán nằm ở trên giường, đùa bỡn ngón tay của mình, không nhịn được nói thầm:

Thật nhàm chán .

Nhưng có Âu Dương Thụy tự mình trấn giữ, Hạ Tịch Nguyệt cũng không dám mở miệng yêu cầu đi ra ngoài. Đúng lúc ấy thì Âu Dương Thụy bưng một ly sữa tươi đi vào, nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười, sau đó đem sữa tươi đưa tới:

Uống hết sữa tươi đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon.

Hạ Tịch Nguyệt nhìn sữa tươi trước mắt rồi bất mãn nói với Âu Dương Thụy:

Em cũng không phải là heo ngủ ngày. Làm sao có thể ngủ được chứ?

Âu Dương Thụy cười dụ dỗ:

Vợ à, ngoan, chờ thân thể của em tốt lên rồi, anh liền dẫn em đi chơi có được hay không?

Thật sao? Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy nghiêm túc hỏi.

Ừ.

Vậy chúng ta ngoéo tay đi.

Hạ Tịch Nguyệt nói xong liền đưa một đầu ngón tay út về phía Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy nhìn bộ dáng ngây thơ của Hạ Tịch Nguyệt, bất đắc dĩ cũng phải đưa một đầu ngón tay út lên, ôm ngón tay út của Hạ Tịch Nguyệt .

Ai bảo Âu Dương Thụy rất cưng chiều vợ chứ, nếu không làm sao anh có thể chơi trò chơi ngây thơ như vậy. Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy thật sự đưa tay tới đây, vui mừng kéo đầu ngón tay út của Âu Dương Thụy rồi đọc:

Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không được thay đổi. Người nào thay đổi là kẻ khốn kiếp.

Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy đem hai chữ khốn kiếp nhấn rất mạnh.

Ha ha ha ~, được, anh biết rồi, nếu lừa em thì anh chính là tên khốn kiếp như vậy đi. Bây giờ em có thể uống sữa tươi chưa?

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cưng chìu nói.

Dạ.

Nghe được cam kết của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt vui mừng nhận lấy sữa tươi trên tay anh uống một hơi cạn sạch. Sau đó ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Âu Dương Thụy ngồi ở bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, lẳng lặng nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Hạ Tịch Nguyệt. Sau khi xác định Hạ Tịch Nguyệt đã ngủ thiếp đi mới lên tiếng:

Vợ à, anh biết rõ ngày đó em nghe trộm được anh và Triệt nói chuyện, nhưng bây giờ mỗi ngày em đều biểu hiện vui vẻ như vậy, anh biết rõ là em không muốn để cho anh lo lắng. Nhưng em không biết dáng vẻ này của em càng làm cho anh lo lắng và đau lòng hơn. Vợ à, anh sẽ báo thù cho con của chúng ta.

Bất luận kẻ nào làm hại tới người anh quan tâm thì nhất định phải chết. Trước kia anh không muốn để cho em biết những chuyện này, nhưng hôm nay bọn họ đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh. Anh không thể nào giữ lại bọn họ được. Anh không muốn có bất kỳ một người nào có thể uy hiếp được an toàn của em.

Vợ à, em không biết khi anh thấy em nằm ở trong phòng cấp cứu, anh cảm giác thế giới này vô cùng tối tăm. Đợi đến lúc Triệt đi ra, cậu ta nói em không có việc gì chỉ là không giữ được đứa bé. Em không biết lúc đó anh cảm thấy rất may mắn. Thật may là chỉ là không giữ được đứa bé, nếu là em không còn, anh không biết nên sống tiếp như thế nào nữa rồi.

Mặc dù anh cũng rất đau lòng khi đứa bé bị mất đi nhưng so với đứa bé, em vĩnh viễn đều quan trọng hơn rất nhiều. Bởi vì em chính là toàn bộ thế giới của anh. Không có em cũng sẽ không có anh. Vợ à, trước tiên em nên ngủ một giấc thật ngon. Anh muốn đi báo thù cho con. Chờ tới lúc em tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc.

Âu Dương Thụy nắm lấy tay của Hạ Tịch Nguyệt rồi lặng lẽ nói. Sau đó đứng dậy hôn môi của Hạ Tịch Nguyệt một cái liền xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Âu Dương Thụy biết mình phải đi xử lý một ít chuyện, cho nên mới đem sữa tươi hòa thêm ít thuốc ngủ cho Hạ Tịch Nguyệt uống.

Những thuốc ngủ này đủ để cho Hạ Tịch Nguyệt ngủ thẳng tới lúc Âu Dương Thụy xử lý xong mọi chuyện và trở lại. Âu Dương Thụy xuống lầu thấy thímTrương liền phân phó:

Thím giúp tôi trông coi thiếu phu nhân thật kỹ. Nếu như cô ấy tỉnh lại nhất định phải gọi điện thoại cho tôi. Tôi có việc cần đi ra ngoài xử lý một chút.

Vâng, thiếu gia.

Thím Trương cung kính nói. Sau đó Âu Dương Thụy liền lên xe Ferrari của mình đi ra ngoài.

Thời gian trở về đến hơn nửa tháng trước, ngày Hạ Tịch Nguyệt xảy ra chuyện ấy, Lâm Hinh Nhân đang uống rượu ở quán bar, coi như tự ăn mừng một chút thôi. Lúc này, điện thoại của Lâm Hinh Nhân vang lên, thấy là điện thoại của Chu Vinh Vinh, vui vẻ nhận điện thoại nói:

Như thế nào rồi?

Bên kia Chu Vinh Vinh cũng rất vui mừng trả lời:

Không tệ, kế hoạch rất thành công. Từ tin tức tôi nghe được thì bây giờ Hạ Tịch Nguyệt đang cấp cứu ở bệnh viện của Tư Đồ Triệt. Cho dù cô ta không chết cũng mất đi nửa cái mạng

Không có mấy người biết Hạ Tịch Nguyệt bị sảy thai, cho nên Lâm Hinh Nhân và Chu Vinh vinh cũng không biết chuyện Hạ Tịch Nguyệt sinh non. Chỉ biết là Hạ Tịch Nguyệt đang cấp cứu. Chu Vinh Vinh lại vui mừng mà nói tiếp:

Thật là vui vẻ, chín mạng hiện tại chỉ còn lại nửa cái mạng. Ha ha ha ~, lần này cô biểu hiện rất tốt, ta đã chuyển tiền vào trong thẻ của cô rồi.

Lâm Hinh Nhân cũng vui vẻ cười đáp:

Vậy thì cám ơn rồi. Ha ha ha ~, tôi nói kế hoạch này nhất định sẽ thành công mà. Ha ha ha ha ~, rốt cuộc tôi cũng báo được mối thù bị phế tay phải của tôi rồi.

Lâm Hinh Nhân vui mừng cười lớn sau đó cúp điện thoại. Lâm Hinh Nhân vui mừng uống rượu ở quầy rượu, tìm kiếm con mồi tối nay của mình. Bởi vì náo loạn với Quan Hi Triết cho nên tất cả nguồn kinh tế của Lâm Hinh Nhân cũng không còn.

Cho nên hiện tại cô bắt đầu tìm tình một đêm. Nói không chừng dính vào một người giàu có nào đó, làm tình nhân gì đó để kiếm ít tiền lẻ.

Dĩ nhiên kế hoạch lần này thành công như vậy, đương nhiên Chu Vinh Vinh có thể cho cô tiền, nhưng tiền Chu Vinh Vinh đưa hoàn toàn không đủ cho Lâm Hinh Nhân tiêu trong một tuần lễ. Bất quá có chuyện lần này, sau này sợ gì Chu Vinh Vinh không đưa tiền cho cii.

Lâm Hinh Nhân vui mừng nâng ly rượu trong tay lên uống một hớp. Thật là càng nghĩ càng vui vẻ.

Tiểu thư, tôi có thể mời cô uống một ly rượu không?

Một người đàn ông trẻ tuổi đi tới chỗ Lâm Hinh Nhân chào hỏi. Lâm Hinh Nhân nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy ngoại hình của anh ta cũng không tồi, cười trả lời:

Được, nhưng người ở nơi này rất nhiều, anh muốn mời tôi đi đâu uống đây? Lâm Hinh Nhân làm bộ nũng nịu nói.

Dù sao mình cũng lâu rồi chưa có thời gian thư giãn rồi, nhìn ngoại hình của người đàn ông trước mặt vẫn cũng không tệ, chơi đùa với anh ta một chút thì thế nào. Dù sao mình cũng không phải cô gái trong sạch gì.

Thật ra thì trừ lần đầu tiên Lâm Hinh Nhân cho Quan Hi Triết ra, thì không biết đã cho Quan Hi Triết đội bao nhiêu cái nón xanh rồi.

Vậy không bằng chúng ta liền lên trên lầu uống rượu như thế nào? Trên lầu tương đối an tĩnh.

Người đàn ông kia vừa nghe Lâm Hinh Nhân là người cũng giống mình, nhiệt tình mời cô cùng lên lầu.

Tốt.

Nói xong người đàn ông kia liền ôm Lâm Hinh Nhân lên lầu. Thời điểm Lâm Hinh Nhân đang mây mưa ở phòng bao trên lầu, Đông Phong liền đem theo thủ hạ trực tiếp xông vào. Không hổ là thủ hạ của Âu Dương Thụy, hiệu suất làm việc vô cùng nhanh.

Người đàn ông thấy có người xông vào, tức giận quát:

Các ngươi là người nào? Muốn làm gì?

Người đàn ông vừa mới dứt lời, Đông Phong cầm một con dao đến trước mặt hắn ta chém xuống một nhát, hắn ta lập tức hôn mê bất tỉnh.

Còn dư lại Lâm Hinh Nhân cả người ** , bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến mức không phải làm biết như thế nào. Vừa định kêu cứu mạng, đã bị Đông Phong chụp thuốc mê. Đông Phong để cho thủ hạ bắt Lâm Hinh Nhân đem về.

Trở lại Ám Dạ, Đông Phong trực tiếp đem Lâm Hinh Nhân đang té xỉu ném trên đất của nhà giam, sau đó xoay người rời đi.

' Môn chủ chỉ nói bắt cô ta về, Môn chủ sẽ tự xử lý. '

Lâm Hinh Nhân tỉnh lại liền phát hiện cả người mình ** nằm trên mặt đất. Nhìn bốn bề đều là nhà giam, Lâm Hinh Nhân sợ đến mức lớn tiếng kêu lên:

Cứu mạng, cứu mạng. . . . . . .

Lâm Hinh Nhân cho là ** , nhưng bởi vì thủ hạ của Đông Phong ngại phiền toái, dù sao Môn chủ cũng không có quy định nhất định đem cô ta phải hoàn hảo không chút tổn hại trở về. Cho nên cũng không có người mặc quần áo vào giúp Lâm Hinh Nhân.

Lâm Hinh Nhân không biết nguyên nhân mình bị đem đến nơi này, mỗi ngày cô đều kêu cứu, cho đến khi khản giọng mới thôi. Bất tri bất giác Lâm Hinh Nhân ở nơi này đợi 15 ngày. Ở đây mỗi ngày đều có người đưa cơm cho Lâm Hinh Nhân. Nhưng bất kể Lâm Hinh Nhân hỏi hắn cái gì, hắn đều không nói câu nào.

Suốt 15 ngày, Lâm Hinh Nhi đều ăn uống, ngủ và sinh hoạt ở trong phòng giam nho nhỏ này nên không khỏi làm cho căn phòng này bốc mùi hôi thối nồng nặc. Lâm Hinh Nhân cũng nhiều ngày không thể rửa mặt nên bẩn thỉu không khác gì người điên, không nhìn kĩ thì không nhìn ra cô ta là một con người, giống như là người hoang dã.

Âu Dương Thụy đi tới Ám Dạ, đi thẳng tới phòng hình phạt, ngồi ở trên ghế chờ thủ hạ đem Lâm Hinh Nhân đến. Đông Phong dẫn người đem Lâm Hinh Nhân từ trong nhà giam đi ra. Lâm Hinh Nhân nhìn lên người áo đen trước mặt, biết bọn họ mang mình đi chính xác không có chuyện tốt, sợ đến không ngừng giãy giụa kêu to:

Các người rốt cuộc là ai, các người mau buông tôi ra, tôi không muốn đi với các người. . . . . . .

Em trai nhỏ bên cạnh ngửi thấy mùi thối trên người Lâm Hinh Nhân, cũng không nhịn được muốn nôn mửa. Nhưng môn chủ đã ra lệnh thì không thể cãi lời.

Âu Dương Thụy hạ lệnh cho thủ hạ trực tiếp đem Lâm Hinh Nhân tới phòng hình phạt, trói trên cọc gỗ. Tứ chi của Lâm Hinh Nhân đều bị cột cố định lên trên mặt cọc gỗ. Lâm Hinh Nhân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Âu Dương Thụy giống như một đế vương ngồi ở phía trên. Lâm Hinh Nhân kinh sợ mở to cặp mắt:

Âu Dương Thụy, tại sao là anh? Anh đem tôi tới nơi này làm gì?

Âu Dương Thụy không để ý tới lời nói của Lâm Hinh Nhân, lẳng lặng lau chùi súng ở trong tay, sau đó nhìn Lâm Hinh Nhân nói:

Còn có ai là đồng bọn của cô nữa?

Lâm Hinh Nhân nghe được lời nói của Âu Dương Thụy, không khỏi lo sợ ở trong lòng:

'Hắn làm sao có thể biết chuyện nhanh này như vậy được. Không thể nào.'

Lâm Hinh Nhân làm bộ trấn định nói:

Tôi không biết tổng giám đốc Âu Dương đang nói cái gì, đồng bọn cái gì chứ.

A, miệng còn rất cứng rắn. Dùng roi đi. Đem bịt chặt cái miệng của cô ta lại cho tôi. Thanh âm của cô ta thật khó nghe.

Âu Dương Thụy phân phó với thuộc hạ. Thủ hạ của Âu Dương Thụy nghe lệnh xong liền cầm lên roi chuẩn bị dụng hình, trước đó còn nhét giẻ vào miệng của Lâm Hinh Nhân. Bởi vì Âu Dương Thụy không thích thanh âm của cô ta.

Âu Dương Thụy ra lệnh xong, liền lẳng lặng tiếp tục lau chùi cây súng ở trên ghế. Không thèm đếm xỉa đến tiếng kêu rên của Lâm Hinh Nhân.

Thủ hạ của Âu Dương Thụy cứ một roi lại một roi hung hăng quất vào trên người của Lâm Hinh Nhân. Mà người đánh Lâm Hinh Nhân chính, chính là người vì hôm đó không bảo vệ tốt cho Hạ Tịch Nguyệt nên bị Âu Dương Thụy trừng phạt chém đứt đi hai ngón tay. Vừa nghĩ tới hai ngón tay của mình bởi vì trước mặt người phụ nữ này mà mất đi, thì người hộ vệ kia càng ra sức quất Lâm Hinh Nhân.

Mà thời điểm ở roi thứ nhất đánh vào trên người Lâm Hinh Nhân liền muốn mở miệng khai ra. Nhưng ngoài miệng bị bịt chặt không cách nào kêu thành tiếng. Lâm Hinh Nhân vẫn ra hiệu bằng ánh mắt ý bảo bọn họ lấy giẻ ngoài miệng của cô ra, cô liền khai. Nhưng không có ai để ý tới cô cả.

Âu Dương Thụy là cố ý đem miệng của Lâm Hinh Nhân bịt lại, anh biết người như cô ta sẽ không thể chịu khổ được, khẳng định một roi vừa xuống thì cô ta sẽ không nhịn được muốn khai ra. Nhưng Âu Dương Thụy lại không vội nghe, chính là muốn hành hạ cô ta một phen trước. Rốt cuộc Lâm Hinh Nhân không chịu được đau đớn trên người liền hôn mê bất tỉnh.

Môn chủ, cô ta hôn mê bất tỉnh rồi. Hộ vệ nhìn Âu Dương Thụy cung kính nói.

Lấy giẻ trên miệng cô ta xuống, dùng nước dội cho tỉnh lại đi.

Âu Dương Thụy buông súng trong tay xuống rồi ra lệnh. Nước trong lời nói của Âu Dương Thụy không phải là nước bình thường mà dùng nước muối và nước tiêu nóng trộn chung vào một chỗ, rất thích hợp dùng cho vết roi trên thân người. Đem nước này vẩy vào trên vết thương bị roi quất, loại cảm giác làm cho người ta đau đến chết đi sống lại như vậy, không phải người bình thường nào cũng chịu được cả.

Nhưng loại cảm giác đau đớn này sẽ không để cho người ta ngất đi mà chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng. Lâm Hinh Nhân bị nước tiêu nóng dội tỉnh, không khỏi gọi lớn:

A --, thật là đau , tôi nói, tôi nói. Tôi cầu xin các người đừng đánh tôi nữa.

Là Chu Vinh Vinh muốn tôi làm như vậy, tôi cũng là bị bắt buộc, đều là cô ta buộc tôi làm như vậy. Nếu như tôi không làm như vậy cô ta sẽ giết tôi. Là cô ta buộc tôi nói ra chuyện Nguyệt Nguyệt sợ mèo, tôi thật xin lỗi Nguyệt Nguyệt.

Lâm Hinh Nhân nói xong liền không nhịn được nước mắt rơi đầy mặt. Cho tới bây giờthì cô ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc đem toàn bộ chuyện này đổ lên trên người của Chu Vinh Vinh. Âu Dương Thụy nghe được Lâm Hinh Nhân kêu tên Nguyệt Nguyệt, trực tiếp giơ súng trong tay lên bắn một phát vào trên đùi của Lâm Hinh Nhân.

A --.

Lâm Hinh Nhân phát ra một tiếng kêu khổ sở thảm thiết. Chỉ thấy máu tươi từ chỗ đùi của Lâm Hinh Nhân chảy xuống. Âu Dương Thụy nhìn Lâm Hinh Nhân hung hăng nói:

Tôi không thích tên tuổi của vợ mình được nói ra từ trong miệng của cô. Bởi vì như vậy chỉ làm bẩn tên tuổi của vợ tôi. Lần tới cô mà kêu nữa thì đừng có trách tôi vô tình. Âu Dương Thụy lạnh lùng nói.

Là ai đem bạc hà mèo bỏ vào trong túi xách của Nguyệt Nguyệt?

Âu Dương Thụy tức giận hỏi. Lâm Hinh Nhân không ngờ Âu Dương Thụy cũng biết những chuyện này, ấp a ấp úng nói:

Đúng, đúng, là một tên ăn trộm, tôi cũng không biết tên của hắn. Tôi cũng chỉ vô tình tìm được hắn. . . . . . . .

Lâm Hinh Nhân liền đem chuyện ở trong tiệm cà phê kể lại một lần nữa. Âu Dương Thụy nghe xong, lập tức quay đầu lại nói với Đông Phong:

Cậu lập tức cho người đi tìm tên này đi. Trước tiên đem hai tay của hắn chặt xuống cho chó ăn, sau đótừ từ tra tấn hắn. Tôi không muốn tiếp tục thấy mặt hắn trên thế giới này. Nhớ không cần dùng một chiêu trí mạng, tôi muốn đem thịt của hắn từ từ cắt đi từng mảnh từng mảnh một. Tôi muốn hắn nhìn tận mắt mình chết thế nào để tế cho con của tôi.

Âu Dương Thụy ác độc nói. Nghe được phương pháp giết người của Âu Dương Thụy, Lâm Hinh Nhân vội vàng cầu xin tha thứ:

Anh không cần giết tôi, tôi thật sự chỉ bị ép buộc thôi. Nguyệt. . . . . . .

Lâm Hinh Nhân vừa định đem Hạ Tịch Nguyệt ra cầu cạnh cho mình, nhưng vừa nghĩ tới lời cảnh cáo vừa nãy cùng cảm giác đau đớn từ chỗ đùi truyền tới. Lời Lâm Hinh Nhân vừa ra đến khóe miệng lại nuốt xuống. Âu Dương Thụy vừa định xoay người đi ra ngoài. Hộ vệ liền cung kính hỏi:

Môn chủ, người phụ nữ này xử lý như thế nào?.

Đi tìm 100 con rắn độc , bắt toàn bộ bọn nó đặt ở trong một vạc lớn, đem cô ta bỏ vào, cho đến khi xác định thịt của cô ta bị rắn ăn sạch mới thôi. Sau đó đem rắn kia thả đi rồi đem xương cô ta ném cho sói ăn. Tôi muốn hài cốt của cô ta cũng không còn.

Âu Dương Thụy nhìn Lâm Hinh Nhân nói một chữ lại một chữ càng ngoan độc. Lâm Hinh Nhân nghe được lời nói của Âu Dương Thụy không chỉ có bị sợ đến tiểu cả ra quần. Nhìn Âu Dương Thụy phát ra âm thanh run rẩy quát:

Âu Dương Thụy, rốt cuộc anh là ai????? Anh là ma quỷ.

A ~, ngay cả mình đắc tội với người nào cô cũng không biết sao? Chết đúng là không oan uổng mà. Vốn chúng tôi chỉ muốn phế bỏ một cái tay của cô, cũng không có ý định lấy mạng của cô, nhưng cô vẫn không biết hối cải. Nếu thiên đường có lối cô không muốn đi, cô lại cứ muốn đi trêu chọc ma quỷ trong địa ngục, vậy cô nên sớm nghĩ đến mình sẽ có ngày nay.

Nói xong Âu Dương Thụy liền xoay người rời đi.

Vợ à, anh sẽ đem từng người hại chết bảo bảo của chúng ta diệt trừ toàn bộ. Âu Dương Thụy nói ở trong lòng, sau đó lái xe về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK