- Trương Ngạn! Muốn chết à?
Anh không nói gì chỉ cười hề hề bò lại lên sofa, Lam Linh bực bội lườm anh con người anh là cái gì cơ chứ lần nào xì hơn mùi cũng kinh khủng như vậy. Đường đường là Trương tổng đó ra ngoài uy mãnh như hổ, bao kẻ chỉ dám đi lùi trước mặt anh ta về nhà lại thành như vậy, còn thích thú chơi mấy trò ấu trĩ đó, chẳng khác gì một đứa trẻ. Vú Bạch nhìn đôi vơi chồng trẻ vui vẻ trở lại cũng vui mừng không ngớt, trên tay cầm một tấm thiệp tiến lại
- Thiếu gia, là thư mời Lục lão gia gửi tới
Trương Ngạn bỗng cau mày, tên già này lại muốn làm trò mèo gì đây? Lam Linh bệnh từ mùa đông đến bây giờ đã là mùa xuân cô từ mất trí nhớ đến bây giờ dần nhớ ra rồi ông cũng không hỏi thăm một câu hôm nay lại gửi thiệp mời tới nhà? Lam Linh nhìn anh, tuy không nhớ ra tất cả nhưng anh cũng đã nói với cô, Lục gia là nhà đẻ nhưng luôn đối xử tệ bạc với cô, mẹ vừa sinh cô ra đã qua đời Lục Tam Kỳ chủ Lục gia là bố cô nhưng luôn ghét bỏ, đánh đập cô, vậy hôm nay họ mời hai người qua đó là mục đích gì? Trương Ngạn nhìn cô:
- Nhớ lời anh, khi tới đó em không cần nể nang bọn họ, chỉ cần thấy có gì không vừa tai vừa mắt lặp tức đáp trả gấp đôi!
Lam Linh không nói gì chỉ cần đầu, cô nhìn vào anh, Trương Ngạn anh nói như vậy chắc chắn sẽ như vậy chỉ cần tin anh là được thật ra trước kia bọn họ đối xử với cô tệ như thế nào cô cũng không nhớ nhưng từ khi cô nằm ở bệnh viện họ chưa một lần tới thăm cũng phần nào hiểu được tấm lòng của Lục gia rồi. Cũng không có nhiều đầu óc để tâm chuyện này, bây giờ chuyện cô chuyên tâm nhất chính là làm sao để Trương Ngạn đưa mình tới công ty, ở nhà vẽ tranh, xem phim thật sự rất buồn chán, có ngày cả ngày nằm trên giường cày một bộ phim đến khi anh về cô cảm giác như bản thân với chiếc giường đã hợp làm một vậy, dù sao có việc làm cũng tốt hơn.
Lục gia lúc nào cũng được trang trí lộng lẫy, đèn sáng rực rỡ bất kể ngày đêm. Vừa thấy xe tới, Lục lão gia đã tất tưởi chạy ra đón tiếp, bộ dạng thương xót xuýt xoa cô con gái không được bao lâu lại chỉ đặt hết lòng lên người con rể. Mọi người trong nhà đều kín đáo liếc nhìn lặng lẽ quan sát Lam Linh, nhìn bề ngoài không khác là mấy, ánh mắt dáng vẻ cũng không đần độn hơn bao nhiêu bọn họ chính là đang nghi ngờ liệu cô có phải thật sự mất trí không. Lục Lam Anh đầy chén trà về phía cô, lại bưng chén trà đến gần Trương Ngạn uyển chuyển để xuống, ánh mắt đong đưa nhìn anh
- Mời Trương tổng!
Một màn giăng lưới bẫy cá lập tức lọt vào mắt Lam Linh, cô ít nhiều cảm thấy khó chịu dù sao người đàn ông này cũng là chồng mình, kia lại là chị cùng cha khác mẹ nhìn anh như vậy là ý gì?
- Chị cả thật đặt nhiều tâm tư vào ly trà đó, còn đặt nhẹ nhàng như vậy không biết trà ngon, hay do chén đắt tiền?
Mọi người sửng sốt nhìn Lam Linh, con nhỏ này rõ ràng là mất trí nhớ tại sao lại thay đổi như một con người khác vậy? Trước kia dù đã có Trương tổng đứng sau cũng không dám dùng lời nói xóc xỉa như vậy, mất trí có thể thay đổi tính cách sao? Trương Ngạn nhếch mép nhìn vợ nhỏ ngồi bên cạnh hài lòng, từ đầu làm tốt như thế này có phải không bị người ta bắt nạt không cơ chứ. Lam Linh nhìn lão gia còn chưa kịp thu hồi biểu cảm trước mặt
- Hôm nay Lục gia mời sang đây chắc chắn có chuyện quan trọng, Lục lão gia ông nói xem có chuyện gì?
- Sao con lại khách sao như vậy? Ta không phải cha con sao?
Lục lão gia vừa cầm lên ly trà liền dừng lại giữa không trung mặt cứng đơ, phản ứng chậm chạm. Con ranh này rốt cuộc ăn phải cái gì lại thay đổi như vậy, Trương gia đào tạo người cũng rất bài bản nhỉ từ con đần độn không làm lên trò trống gì lại thành một thiếu phu nhân mồm miệng sắc bén như vậy