Vừa trịnh trọng thông báo Lục Tam Kỳ đưa tay về phía sảnh lớn như giới thiệu. Tất cả ánh đèn đều lập tức rọi vào cầu thang nơi có Lam Anh đang từ từ bước xuống, Lam Anh một thân khác chiếc váy dạ hội màu đỏ rực rỡ ôm lấy bầu ngực đầy đặn làm tôn lên phần vai trắng sứ, mái tóc được búi gọn gàng trên đầu còn khéo léo cài thêm một chiếc vương miện nhỏ càng khiến cho Lam Anh trở thành một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Nụ cười luôn nở trên môi thật ngọt ngào, dịu dàng phía dưới tất cả đều im lặng ngắm nhìn chủ nhân của bữa tiệc xem ra Lam Anh hoàn toàn thành công khi trở thành tâm điểm chính thu hít mọi ánh nhìn, đứng giữa sân khấu dưới ánh đèn sáng rực cô kín đáo đảo mắt xung quay nhẹ nhàng mỉm cười cúi đầu chào mọi người nụ cười càng trở nên tươi rói khi ánh mặt của cô bắt gặp ánh mắt của Trương Ngạn, Trương Ngạn vốn rất tinh ý nhận thấy điều này liền lập tức di chuyển ánh mắt tới bàn rượu cầm lấy một ly rồi bước về phía sau vườn nơi ánh sáng chẳng thể chiếu đến
Trương Ngạn sải bước về sân vườn phía sau anh thở hắt ra thật thoải mái anh vốn không thích hợp và sẽ không bao giờ tham gia những bữa tiệc kiểu này chẳng phải hôm nay vì Trương lão gia bỗng nhiên đổ bệnh Hạ phu nhân sống chết đòi anh hộ tống Trương Ngạn hiểu rất rõ tính tình công chúa lớn Hạ Lan nếu anh không đi chắc chắn bà sẽ giận dỗi cả tháng trời không thèm nhìn mặt đứa con trai này
”A” một tiếng ly rượu trên tay liền rơi xuống đất
người phục vụ đang bê khay rượu cũng loạng choạng làm đổ vài ly, sau khi định thần lại liền rối rít xin lỗi
- Thành thật xin lỗi Trương tổng, tôi không cố ý xin lỗi xin lỗi
Người phục vụ vừa gập người rối rít xin lỗi vừa lấy một ly rượu khác cung kính cúi người đưa vào tay Trương Ngạn, anh tuy rằng rất khó chịu nhưng anh ta cũng không phải cố ý anh liền nhận lấy ly rượu phẩy tay ý muốn nói anh ta đi.
Người phục vụ cảm kích cảm ơn bước đi tiếp tục công việc của mình, vừa bước qua Trương Ngạn miệng hắn bỗng nở một nụ cười ẩn ý khó đoán
Trương Ngạn cầm ly rượu tiếp tục sải bước về trước, lọt vào mắt anh là một thân hình bé nhỏ với mái tóc dài ngang lưng gợn sóng tự do buông thả, xem ra cô gái này đang tự bôi thuốc? Tại sao ngoài kia là bữa tiệc sinh nhật của chị gái mà thân là cô em gái này lại ở đây? Hơn nữa vẫn luôn là bộ đồng phục đó thay vì một chiếc váy dạ tiệc lung linh như Lam Anh? Trương Ngạn suy nghĩ một hồi cảm thấy cô gái nhỏ này không giống như những cô gái khác sống chết bám lấy anh anh liền uống một ngụm rượu rồi quyết định bước tới gần
- Tự sơ cứu sao?
“Giật mình” Lam Linh ngẩng đầu nhìn người phát ra âm thanh kia cao lớn đút tay vào túi quần đứng trước mặt, nữa... lại nữa là người này lần nào lên tiếng cũng khiến cho người ta rụng rời, thấy trên tay người đàn ông cầm ly rượu hướng về phía mình Lam Linh nhanh tay đỡ lấy cảm ơn một tiếng rồi một ngụm dốc tận đáy, mắt cô lập tức trợn trừng biểu cảm khó coi vô cùng “ đây là rượu sao? Không phải nước có ga à? Tại sao nó lại màu đen như nước ngọt vậy chứ?”
- Là rượu sao?
- Rượu!
- Tại sao lại đưa cho tôi? Tôi đâu có uống được rượu?
Đưa cho tôi? Lý lẽ gì đây? Rõ ràng anh đang cầm ly rượu trên tay cô đùng đùng giành lấy không nói không giằng một hơi liền uống hết hơn nữa ly rượu anh cũng uống qua rồi sao lại đưa cho cô?
- Tôi đâu có đưa cho cô?
- Rõ ràng giơ về phía tôi?
Trương Ngạn im lặng ngậm ngùi không muốn đôi co với cô, hơn nữa lão Trương ở nhà dạy rất đúng không thể cãi lại với con gái lý lẽ của con gái chính là ngang ngược nhưng hợp lý nếu họ có cãi thua thì liền dùng nước mắt giải quyết. Bỏ qua chuyện ly rượu, Trương Ngạn dời ánh mắt xuống cô chân Lam Linh nhìn mớ băng trắng rối tung trên cổ chân trắng nõn nhỏ nhắn kia xem ra không ngoài dự đoán của anh sao mà có thể tự cúi xuống băng vết thương được, Trương Ngạn liền đưa tay đỡ lấy Lam Linh
- Đi tôi giúp em
Lam Linh xem ra cũng chẳng còn lựa chọn nào khác vươn bàn tay mềm mại nhỏ bé nắm lấy tay Trương Ngạn anh không hề bài xích không thể chối cãi cảm giác mềm mại khiến lòng anh giãn ra dễ chịu vài phần cảm giác ấy một lần nữa trở lại
- Trong phòng của tôi có hộp y tế
Phòng? Nơi mà hai người đang đứng đây là phòng của tiểu thư nhà họ Lục sao? Trương Ngạn không khỏi nhạc nhiên Lam Linh cũng nhận thấy rõ điều đó cũng phải thôi ai mà không ngạc nhiên chứ. Lam Linh lấy hộp y tế để bên cạnh Trương Ngạn sau đó ngồi lên giường, anh cũng không hỏi nhiều liền quỳ xuống giúp cô sơ cứu vết thương, không hiểu tại sao một người vốn mặc kệ sống chết của người khác như Trương Ngạn lại muốn quan tâm cô gái này.... cô gái này thật khiến cảm giác năm xưa ùa về trong anh, Trương Ngạn lắc nhẹ đầu dập tắt suy nghĩ mơ hồ đó tiếp tục băng chân giúp Lam Linh.
Trán Lam Linh lấm tấm mồ hôi tại sao mùa thu lại nóng đến thế? Hôm nay thời tiết thật kỳ lạ rõ ràng ngồi nãy gió còn thôi rất nhiều tại sao tự nhiên trở nên nóng nực vô lý vậy? Lam Linh nhìn trộm Trương Ngạn anh xem ra cũng rất nóng khuy áo vest tinh tế cà vạt thắt gọn gàng đã bị anh nới lỏng trán anh cũng chảy lấm tấm mồ hôi Lam Linh liền vươn tay ấn nút trên quạt, cơn gió thổi đến làm cô dễ chịu hơn. Xem ra cũng đã sơ cứu xong Trương Ngạn ngước lên nhìn Lam Linh, thật đúng lúc chiếc quạt quay quay mang cơn gió tới chiếc váy đồng phục ngắn ngang đùi liền bị thổi tung một mảnh tam giác nhỏ màu xanh tới mắt Trương Ngạn lúc này anh khó mà chịu nổi rồi chắc chắn ly rượu có gì đó nó khiến cả người anh vô cùng ngứa ngáy.
Trương Ngạn tiến tới ngồi trên giường dùng anh mắt thiêu đốt nhìn Lam Linh rõ rành cô cũng cảm thấy rất khó chịu trong người như có một ngọn lửa muốn phóng ra, môi luôn cảm thấy khô rát khiến Lam Linh liếm không ngừng khuôn mặt đã ửng đỏ từ lâu. Cô không biết tại sao mình lại không tránh né ánh mắt đó của Trương Ngạn mà ngược lại cô nhìn thẳng vào anh ánh mắt cũng trở nên gắt gao hơn nhiều, Lam Linh chầm chậm tiến lại gần anh hơn lúc này một chút lý trí cuối cùng của anh liền vứt lại phía sau, anh luồn tay qua mái tóc dài giữ chặt ót của cô đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh mẽ nồng nhiệt nụ hôn ấy như muốn rút cạn oxi trong người cô, cô biết mình đang làm gì nhưng cô không thể chiến thắng lý trí